“Anh đúng là người may mắn.”
Lâm Nguyệt Doanh xác nhận bản thân hiện nay đã “khởi động hình thức chiến đấu không sai lệch”.
Sau khi bắt đầu thảo luận nhóm nhỏ từ chạng vạng tối, Lý Nhạn Thanh, đứng đầu sóng ngọn gió, cũng là yêu cầu, thậm chí kiên trì bỏ qua hoàn toàn tính thẩm mỹ, để tối đa hoá hoàn toàn công năng, thậm chí công năng vô dụng.
Phó hội trưởng hiện nay có hai người, Mạnh Hồi, đang học năm ba, tỉ mỉ, chín chắn, biệt danh Đại bàng núi cuồng dã bởi vì cực kỳ có thiên phú trong lập trình máy tính. Lập trình viên bình thường không thích giúp đỡ điều chỉnh số hiệu của người khác — thứ này, thà rằng tự mình viết một chương trình mới để chạy được những công năng này, còn dễ hơn mò kim đáy biển điều chỉnh bug.
Mạnh Hồi không như vậy, chị ấy cực kỳ am hiểu xử lý mấy vấn đề số hiệu vặn vẹo kỳ lạ, tự tin có thể bình tĩnh tìm ra chân lý từ trong chữ số và chữ cái —- đây cũng là nguồn gốc của biệt danh Đại bàng núi cuồng dã.
Điên cuồng sửa số hiệu, vừa ngồi là ngồi cả ngày, gió mưa không động vững như đại bàng núi (nghĩa tốt)
So sánh ra, Lý Nhạn Thanh dường như phù hợp với biệt danh Chó ngao gắt gỏng, kỹ thuật của cậu ta tốt, cẩn thận, có sức sáng tạo, nhưng tính khí kém đến mức người thần căm phẫn. Vốn cậu ta dẫn dắt sáu thành viên mới vùi đầu làm, chưa được một tuần, chạy mất còn ba người, lại thêm một tuần, chỉ còn một người kiên trì.
Lý Nhạn Thanh một lòng dành cho nghiên cứu thuộc về kiểu mất hết tính người, một khi bộc phát, ai dây vào nổ chết người ấy.
Tính cách công nhận kém, tiếc là kỹ thuật cao.
Cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, như hiện tại người duy nhất trong hội không sợ Lý Nhạn Thanh, dám đấu với cậu ta chính là Lâm Nguyệt Doanh.
“Nói với tôi, bạn học Lý Nhạn Thanh, trước khi tốt nghiệp cấp ba có phải là giáo viên mỹ thuật của cậu nước mắt nước mũi ròng nói với câu, từ này về sau xảy ra chuyện gì, nhất thiết chớ nhắc tên cô ấy ra? Tôi rất tò mò, không hề có khiếu thẩm mỹ cũng là một loại thiên phú đó, sao cậu làm được vậy?”
“Đừng nói với tôi tính thẩm mỹ không quan trọng, cũng đừng nói với tôi khoa học kỹ thuật không quan trọng bề ngoài, bây giờ tôi mua vé máy bay cho cậu, cậu bay đi California Mỹ, đi công viên tưởng niệm Alta Mesa, cậu đi trên cỏ đốt mấy nén hương hỏi Steve Jobs một chút, để ông ấy báo mộng cho cậu xem khoa học kỹ thuật có cần thẩm mỹ không.”
Lâm Nguyệt Doanh đứng lên, hai tay chống bàn: “Chuyện hôm nay chớ để ngày mai, đừng nghĩ trốn tránh hiện thực, bạn học Lý Nhạn Thanh, mời cậu ngồi xuống.”
“Tôi không trốn tránh,” Lý Nhạn Thanh đứng lên, nét mặt bình tĩnh: “Tôi đi nhà vệ sinh không được à?”
… Đi nhà vệ sinh mất nửa tiếng.
Cậu ta chạy rồi.
Có thể khiến Chó ngao gắt gỏng trốn đái ra quần, Lâm Nguyệt Doanh vẫn là số một…
Không cần đến hôm sau, chín giờ tối cùng ngày, Lý Nhạn Thanh gửi tin nhắn cho cô, rất đơn giản, chỉ ba chữ, tôi thoả hiệp.
Còn về Tần Kí Minh…
Thôi quên đi.
Lâm Nguyệt Doanh quyết định không thèm nghĩ đến anh, nhưng không cách nào không nghĩ đến anh.
Giang Bảo Châu và Hồng Hồng đều nhận ra tâm trạng của Lâm Nguyệt Doanh không tốt, Lâm Nguyệt Doanh không kể, hai cô ấy cũng không truy hỏi, chỉ đề cử hoạt động có thể đề cử, tần suất ở cùng Lâm Nguyệt Doanh cũng rất nhiều, lúc không có việc gì thì hẹn cô cùng nhau ăn uống, đánh bóng, giải sầu, chia sẻ một chút những thú vị gần đây.
Sau đó chậm rãi thở ra một hơi.
Ngẩng đầu lên, Lâm Nguyệt Doanh nghĩ, hồi tiểu học học cái gì ấy nhỉ? Chỉ cần đủ bản lĩnh, có công mài sắt có ngày lên kim.
Trong lúc phiền muộn, Tần Tự Trung bên kia lại cho người tới đưa đồ ăn cho Lâm Nguyệt Doanh.
Trời đất biết, Lâm Nguyệt Doanh sợ ông ta nhường nào.
Người Tần Tự Trung phái đến là trợ lý của ông ta, để nhân tài như này tới đưa bánh hoa táo cho cô thực sự khiến Lâm Nguyệt Doanh bất an. Càng bất an là câu nói trợ lý để lại trước khi rời đi.
“Ông Tần đã tìm cho cô một căn nhà mới, cách trường học hiện tại của cô rất gần, xe cũng trang bị xong, chỉ là thẻ thông hành của trường cô hơi khó làm, ý của ông ấy là, lái xe vào trường có lẽ sẽ hơi phách lối, cô có muốn cân nhắc đến việc bố trí một tài xế không? Yên tâm, tiền lương sẽ do ông Tần trả,” Trợ lý hỏi, “Cô Lâm thấy có phù hợp không?”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Tôi cần phải thảo luận với anh trai một chút.”
Cô hiểu ý của Tần Tự Trung.
Đến nay hai người vẫn như kia, quần áo tách ra giặt, đồ cùng nhau ăn, Tần Kí Minh vẫn sẽ giúp cô cắt móng, cũng sẽ chải đầu cho cô khi cô yêu cầu, nhưng Tần Kí Minh bắt đầu tận lực tránh tiếp xúc thân thể.
Lâm Nguyệt Doanh còn có hơi hơi kiêu ngạo, loại chuyện bị Tần Tự Trung kêu chuyển đi quả thực gây tổn thương lòng tự trọng của cô một chút. Thẳng thắn mà nói, kể cả ngay từ đầu ông nội Tần không để lại di chúc chia tiền cho cô, chỉ riêng đồ ông nội Lâm để lại, cũng có thể giúp Lâm Nguyệt Doanh sống thoải mái.
Cô không thiếu chỗ ở, ông nội Lâm để lại nhà cho cô, cũng để lại tiền.
Lâm Nguyệt Doanh chỉ muốn sống cùng Tần Kí Minh.
Cô muốn có người bầu bạn.
Trận tuyết đầu mùa đến gần.
Muốn xem tuyết lớn, vẫn là phải đi phương bắc.
Sớm đã hẹn nhau cùng đi núi Trường Bạch trượt tuyết, xem sương đọng trên lá cây, mới đầu chỉ có Lâm Nguyệt Doanh, Hồng Hồng, Tống Nhất Lượng và Tống Quan Thức đi, nhưng Tống Nhất Lượng đột nhiên có việc, không đi được, Tống Quan Thức lại là kiểu gần như ngây thơ mít đặc, thoạt nhìn một con lợn rừng cũng có thể lừa cậu ta vào hang.
Vừa khéo Tần Kí Minh có thời gian, xuất phát từ góc độ an toàn và nhiều góc độ khác, cuối cùng anh đặt một vé máy bay, đi núi Trường Bạch với ba đứa nhỏ.
Lúc Tần Kí Minh đang ăn tối phát hiện không thấy Lâm Nguyệt Doanh.
Thời gian ăn tối, Lâm Nguyệt Doanh không đi nhà ăn, Tần Kí Minh gọi đồ, đều chọn những món cô thích, bảo người ta đưa qua cho cô.
Nhân viên tạp vụ quay lại rất nhanh, nói với Tần Kí Minh, Lâm Nguyệt Doanh không ở trong phòng.
Nói với bọn họ cũng vô dụng, tránh cho hai người kích động chạy ra ngoài tìm người. Tần Kí Minh chỉ là một người có hai cái chân hai con mắt, coi không nổi nhiều người như vậy, tìm được người này lại mất người kia, anh còn chưa muốn tắc thở.
Ra khỏi nhà ăn, Tần Kí Minh lập tức đi tìm người phụ trách của khách sạn, yêu cầu bọn họ điều giám sát, lập tức tìm người.
“Ra ngoài lâu như vậy sao không nói với anh một tiếng?”
Lâm Nguyệt Doanh tính nóng như kem, cãi lại anh: “Anh là gì của em chứ vì sao phải nói với anh?”
Gió thổi làm đường hô hấp đau đớn, cô khụ một tiếng: “Sao anh phải phản ứng dữ dội vậy làm gì?”
“Di động tắt máy,” Tần Kí Minh nói, “Muốn làm anh lo lắng?”
Giọng nói của Tần Kí Minh cuối cùng cũng dịu đi, anh nói: “Anh sợ em làm chuyện ngốc ngếch.”
“Làm chuyện ngốc nghếch gì chứ,” Lâm Nguyệt Doanh một chân giẫm trong tuyết dày, rầu rĩ nói: “Còn có chuyện nào ngốc hơn chuyện thích anh à?”
Tần Kí Minh không nói.
Lâm Nguyệt Doanh ngoẹo đầu, cô chỉ quàng khăn, má bị gió thổi hơi đỏ bừng.
“Đừng cố ý giả vờ không nghe thấy gì,” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Tình yêu của em không phải sợ bị người khác biết, chỉ là lo ngại về đạo đức mà thôi.”
Hai người sóng vai đi, trên mặt tuyết, vết dấu chân sâu sâu nông nông, một lớn một nhỏ, Tần Kí Minh đỡ Lâm Nguyệt Doanh, bông tuyết rơi đầy trên áo.
Cách một lớp quần áo dày, nhiệt độ cơ thể của bọn họ bị vây chặt trong thế giới của riêng mình, không thể lưu thông.
Nhân loại học được cách dùng quần áo để che đậy nơi riêng tư, cũng cản trở trao đổi nhiện độ.
Tiếng bước chân nặng nề nghiền nát lớp tuyết dày, chân cô đột nhiên giẫm phải cái hố tuyết sâu, có lẽ trên đường có hố, Tần Kí Minh giơ tay, ôm cả người cô ra.
Lâm Nguyệt Doanh chỉ cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của bông tuyết trên quần áo.
“Không phải em muốn ngủ với anh,” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Thực ra hôm đó ý em muốn nói là em thích anh, cho dù sau này chúng ta không ngủ với nhau, em cũng sẽ thích anh cái kiểu thích đó, anh thực là người may mắn, Tần Kí Minh, em tốt thế này mà lại thích anh như vậy.”
Cô không nói thành lời.
Tần Kí Minh hơi thở dài.
Trong nền tuyết, anh cúi người, phủi tuyết trên chân cô, từng chút một, phủ sạch những bông tuyết đồn đại có góc nhọn sắc bén đi.
Cẩn thận phủi sạch tuyết xong mới nhìn người mình chăm sóc từ nhỏ đến lớn.
Đầu mũi Lâm Nguyệt Doanh bị lạnh đỏ bừng, khăn quàng cổ kéo tới chỗ dưới cằm: “Em thích anh.”
Tần Kí Minh mỉm cười: “Anh biết rồi.”
A.
Không cần câu trả lời khác nữa.
Lâm Nguyệt Doanh hít hít cái mũi: “Ừm, bây giờ em cũng biết rồi.”
Cô buông tay đang tóm tay áo Tần Kí Minh ra, cúi đầu, nghĩ nghĩ, lại gọi anh.
“Tần Kí Minh, anh đợi một chút.”
Tần Kí Minh đứng lại.
Sau lưng là rừng cây dần dần hoà vào màn đêm, vào mùa hè cành lá xum xuê, bây giờ sớm đã rụng hết lá, chỉ trơ lại cành cây và thân cây khẳng khiu, chỉ thẳng lên bầu trời, xung quanh là mảnh tuyết trắng xoá, màu trắng bao phủ đất trời, không có màu sắc khác.
Anh vừa từ chối lần tỏ tình đầu tiên và thật lòng nhất trong cuộc đời cô.
Dáng người Lâm Nguyệt Doanh vẫn thẳng tắp, bất kể anh có tiếp nhận hay không, cơ thể kiêu ngạo của cô cũng sẽ không gục ngã.
“Tần Kí Minh,” Lâm Nguyệt Doanh ngẩng cổ, cô nhìn chăm chú anh trai mình, “Anh thật không có mắt nhìn, bỏ lỡ em.”
Nước mắt tí tách chảy xuống, nhưng cô vẫn nói chuyện một cách nghiêm túc với anh trai.
“Nhưng anh là anh trai em, cho nên bây giờ em còn có thể cho anh một cơ hội,” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Tần Kí Minh.”
Tần Kí Minh nói: “Em gái.”
“Được rồi, vậy em thu hồi lại câu nói vừa nãy, em không khen anh nữa, anh không có chút may mắn gì hết,” Lâm Nguyệt Doanh gật đầu, đứng thẳng người, nghẹn ngào, “Anh từ chối em, nó sẽ trở thành chuyện hối hận nhất trong cuộc đời của anh, không gì sánh nổi.”
“Em thực thấy tiếc thay anh vì không thể có được em.”
Editor: Thương Nguyệt Danh quá!