• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lên đây.”

Rất lâu, không có nghe thấy giọng của anh trai.

Lâm Nguyệt Doanh tưởng Tần Kí Minh đi rồi, vừa quay lại, nhìn thấy anh đang đứng ngay ở cửa, vị trí cách chưa đến nửa mét, im hơi lặng tiếng, doạ cô nhảy dựng lên.

“Anh doạ chết em đấy Tần Kí Minh,” Lâm Nguyệt Doanh giơ tay, ấn lồng ngực, chậm rãi thở ra một hơi, “Một chút tiếng động cũng không có.”

Tần Kí Minh dựa vào khung cửa.

Lúc không đi làm, ở nhà anh luôn mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi, áo màu xám nhẹ, quần ở nhà màu xám đậm — Dường như Lâm Nguyệt Doanh sắp không nhớ rõ, bắt đầu từ lúc nào, Tần Kí Minh đã không mặc quần vận động và quần ở nhà nữa.

Không gian của nhà vệ sinh có hạn, một người có vóc dáng cao đứng trong không gian này mang lại cảm giác càng áp bức … Dù rằng Lâm Nguyệt Doanh có chiều cao xuất sắc chỉ kém một chút chút nữa là 170cm, khi đối diện với Tần Kí Minh mặt lạnh tanh, nhịp tim vẫn không chế được, run như cầy sấy.

“Vì sao muốn đi về?” Tần Kí Minh hỏi cô: “Sống ở đây không vui?”

“Không phải vậy,” Lâm Nguyệt Doanh chỉ vào mình, nói một cách tha thiết, “Em vốn đã chuyển đi rồi mà.”

Cô nói: “Ở đây đương nhiên vẫn là nhà em, anh cũng là anh trai thân yêu nhất nhất em yêu nhất.”

Tần Kí Minh nói: “Đã là “thân yêu nhất nhất” sao còn không ở lại.”

“Bởi vì chúng ta là anh em á,” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Trên đời này không có anh em nào vĩnh viễn ở cùng nhau, sau này anh cũng thành gia lập nghiệp, em cũng sẽ — dù sao cũng không thể để em và em rể anh, anh và chị dâu em sống cùng nhau được.”

Câu nói như từng quen thuộc, hôm nay nói ra từ miệng cô, có cảm giác nặng nề như tiếng chuông cổ ở chùa trên núi lạnh lẽo gõ lúc nửa đêm.

Tần Kí Minh gật đầu: “Được.”

“Yên tâm đi, anh,” Lâm Nguyệt Doanh rửa sạch tay, ôm eo anh làm nũng, “Cho dù sao này em thực sự tìm được bạn trai, trong lòng em yêu nhất vẫn là anh, anh vĩnh viễn là người anh trai em thích nhất…”

Tần Kí Minh tóm lấy cằm cô, lúc lâu sau, thở dài: “Chú ý chút, lớn từng này rồi, còn giống như trẻ con… đừng để thứ dính dính nhớp nhớp trên mặt em cọ vào người anh.”

Mắt cô phát sáng, nhấn mạnh: “Nhưng đây là tinh chất mà, tinh chất!”

Ừm.

Tinh chất.

Ngón tay Tần Kí Minh dính một chút tinh chất từ trên mặt cô chảy xuống cằm, giống như xuyên qua những cảnh trong mơ buông thả đó, cũng như vậy, nuốt không hết trượt theo khoé môi chảy xuống cằm.

Anh mỉm cười vì liên tưởng vô cớ này, che đậy cảm xúc, rút khăn giấy, cẩn thận lau sạch tinh chất mặt nạ dư ở cằm cho cô.

Tần Kí Minh nói: “Nếu thực sự muốn yêu đương, nhất định phải nói với anh.”

Lâm Nguyệt Doanh cười: “Được ạ.”

… Còn lâu.

Lâm Nguyệt Doanh bây giờ, đã bận đến mức thời gian theo đuổi lại Tần Kí Minh cũng không có.

Bây giờ đã là tháng ba, cách cuộc thi vùng sản phẩm Cơ điện tử thông minh chưa tới ba tháng.

Cuộc thi chia làm hai giai đoạn, một là cuộc thi vùng, phân chia theo tỉnh, các tỉnh lựa chọn hai mươi bốn phần trăm đội ưu tú tiến vào cuộc thi toàn quốc; địa điểm tổ chức cuộc thi toàn quốc cũng ở Bắc Kinh, phân chia theo thứ tự chữ cái, và công bố danh sách giải thưởng.

Đương nhiên, lưu trình giống với đại đa số các cuộc thi khác, chia làm biểu diễn tại hiện trường cùng với biện luận.



Danh sách tham gia biện luận hiện trường chỉ có hai người, mỗi đội chọn hai người thuyết trình chủ yếu, một người dự bị.

Một trong những người biện luận trong danh sách đã quyết định, chính là phó hội trưởng Mạnh Hồi.

Người còn lại chưa quyết định, trước khi Lâm Nguyệt Doanh tham gia hội, không bàn cãi người này thuộc về Lý Nhạn Thanh; nhưng —-

Rất rõ ràng, trên cơ sở tuỳ cơ ứng biến và lượng kiến thức, Lý Nhạn Thanh là xuất sắc nhất; còn xem xét toàn diện về ngoại hình, cách nói chuyện, thái độ cư xử, khí thế, thì Lâm Nguyệt Doanh càng tốt hơn.

Giáo viên hướng dẫn đến nay cũng chưa có xác định, tính để người nào lên.

Tháng tư.

Tần Kí Minh đưa Lâm Nguyệt Doanh đi bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ, trọng điểm kiểm tra là cái dạ dày đáng thương của cô. Sau khi tham vấn bác sĩ, quyết đoán lựa chọn nội soi dạ dày.

Nội soi dạ dày cần gây tê, không dùng xe lăn của bệnh viện, Tần Kí Minh bế Lâm Nguyệt Doanh đi chỗ nghỉ ngơi, trên đường gặp phải Lâm Phong Mãn, ánh mắt né tránh, lúng túng gọi một tiếng chú Kí Minh, nhìn thấy Lâm Nguyệt Doanh trong ngực anh, lại tỉnh hồn, gọi anh, anh Minh.

Lâm Nguyệt Doanh chưa tỉnh lắm, sức lực vẫn chưa hồi phục sau gây mê, ló đầu ra, nhìn Lâm Phong Mãn, thì thào: “Tần Kí Minh ơi hình như em gặp ác mộng rồi.”

Tần Kí Minh bế cô, gật đầu đơn giản với Lâm Phong Mãn, cũng không nói nhiều, bế Lâm Nguyệt Doanh đi luôn.

Bên cạnh Lâm Phong Mãn còn có một cô gái đi theo, dáng người không cao, gầy yếu, ánh mắt mang cảm giác sợ hãi, hoảng hốt và cẩn thận nhìn Tần Kí Minh và Lâm Nguyệt Doanh, lại cúi đầu xuống, giống như sợ bị nhìn thấy mặt.

Sức lực của Lâm Nguyệt Doanh sau một tiếng gây tê mới chậm rãi hồi phục, còn hơi bị choáng, nhưng đầu óc tỉnh táo rồi, rất giống như trạng thái hơi say rượu. Cô vẫn dựa vào vai Tần Kí Minh, ngoẹo đầu nghe báo cáo kiểm tra phân tích của bác sĩ.

Tổng kết.

Không có vấn đề gì lớn, viêm dạ dày lần trước có khả năng là cấp tính, rất có thể là đồ ăn lúc đó không sạch sẽ gây ra.

Sau này ăn thức ăn thanh đạm chú ý nghỉ ngơi đừng áp lực…

Lâm Nguyệt Doanh có thể đi rồi, nhưng cô nổi bệnh lười, chân cũng mềm, cực kỳ đáng thương cầu xin Tần Kí Minh cõng cô đến bãi đỗ xe.

Tần Kí Minh ngừng lại.

“Chuyển nhà em cũng đã chuyển rồi mà.” Lâm Nguyệt Doanh buồn rầu, “Có phải em không ở cùng anh nữa, nên anh không thương em nữa rồi phải không?”

Tần Kí Minh nhìn xung quanh, không nói gì thở dài, ra hiệu cô cầm báo cáo, bản thân hơi cúi xuống, ý bảo cô leo lên.

“Lên đi.”

Trên đường tới bãi đỗ xe, Lâm Nguyệt Doanh còn sờ sờ tai anh: “Tần Kí Minh, rất lâu rồi anh không cõng em như này.”

Tần Kí Minh: “Ừm.”

“Tuần trước tới nhà mẹ, mẹ kêu em khuyên anh tìm bạn gái,” Lâm Nguyệt Doanh thấp giọng, “Mẹ nói, bây giờ anh còn chưa có người yêu, mẹ rất lo lắng, cũng rất sốt ruột.”

Tần Kí Minh: “Ừm.”

“Nhưng em nghĩ, vẫn không hi vọng anh tìm bạn gái,” Lâm Nguyệt Doanh sáp lại bên tai anh, cô nói: “Có lẽ vì năm ngoái em còn từng thích anh.”

Năm ngoái.

「Còn」「từng」thích anh.

Còn thích anh, và còn từng thích anh, khác nhau.

Một cái là trạng thái kéo dài đến hiện tại, một cái là đã kết thúc.

Tần Kí Minh nói: “Ừm.”

Lâm Nguyệt Doanh rất gần rất gần anh, cô có thể nhìn rõ làn da căng mịn dưới cổ áo sơ mi của anh, anh có một làn da đẹp trời cho, mịn màng, không cần nói gương mặt, ngay cả nhìn cổ ở khoảng cách gần thế này, cũng gần như không nhìn thấy lỗ chân lông.

Có vài người tốt số, được di truyền toàn những nét xuất sắc, bao nhiêu người liều mạng dưỡng da cũng không đạt được hiệu quả tốt.

Lâm Nguyệt Doanh đột nhiên nhẹ nhàng lên tiếng: “Tuy rằng với tư cách là em gái, vẫn nên rất hi vọng anh trai có thể tìm được hạnh phúc thuộc về anh… Có điều, nghĩ tới năm ngoái, vẫn là cảm thấy, anh vừa mới từ chối người tốt như em, lại đột nhiên tìm được bạn gái trong lúc này — Em sẽ cực kỳ không vui, hơn nữa rất có thể sẽ — vô cùng, cực kỳ đố kỵ với chị dâu.”

Môi cô kề sát vào cổ Tần Kí Minh, hơi thở nóng bỏng run rẩy rơi trên da thịt anh, giống như phóng tất cả bươm bướm trong cơ thể ra, nhấn chìm anh.

“Anh biết mà,” Lâm Nguyệt Doanh nói: “Anh có một cô em gái rất ích kỷ, cho nên em quyết định, không nghe lời mẹ, cũng không giục anh nhanh tìm bạn gái.”

Tần Kí Minh cười một tiếng, cực nhẹ: “Được.”

“Có điều,” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Em cũng không thể làm cô em gái quá ích kỷ, em là Lâm Nguyệt Doanh tốt nhất lương thiện nhất hiểu lòng người nhất trên đời này mà. Cho nên, nếu anh thật sự gặp được cô gái mình thích, anh…”

Cô không nói nữa, trong lòng hơi rầu rĩ, cho dù biết là bẫy, những vẫn rất buồn ó.

Lâm Nguyệt Doanh chán nản nghĩ, mình quá là lương thiện mềm lòng. Đáng giận thay, Tần Kí Minh có đức có tài gì mà được cô yêu thích đến vậy.

Cô điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, nghiêng mặt, lặng lẽ quan sát nét mặt của Tần Kí Minh, nói như không có chuyện gì: “Em sẽ chúc phúc cho anh, có điều lời chúc này chắc chắn chẳng có mấy thành tâm thành ý đâu.”

Tần Kí Minh không bình luận gì.

Anh lại nói: “Nãy anh em dẫn theo một cô gái, cũng chưa hỏi cậu ta tới bệnh viện làm gì.”



“Quan tâm anh ta làm gì, em còn lâu mới thừa nhận anh ta là anh trai em, chuyện của anh ta chẳng liên quan đến em nửa xu,” Lâm Nguyệt Doanh lầu bầu, duỗi tay ra, dùng sức víu lấy cổ Tần Kí Minh, nói: “Em chỉ có mình anh là anh trai tốt thôi.”

Anh trai tốt.

Lâm Nguyệt Doanh nghĩ, cũng không biết, bây giờ anh có thể làm anh trai tốt được bao lâu.

Giữa tháng tư, Lâm Nguyệt Doanh và các đồng đội trong hội, trải qua một thời gian dài chiến đấu và nỗ lực, cuối cùng cũng làm xong Robot thực dụng thông minh – Robot người máy mã hoá thiết kế module thông minh.

Không thể hoàn toàn dùng người máy để hình dung nó, bởi vì nó hoàn toàn không phải hình người, giống một cỗ máy chiến binh do vòng tròn và hình trụ ráp thành hơn.

Nói đơn giản, tất cả đều xoay quanh tính năng thực tế, cho nên mỗi một module đều được lựa chọn kỹ càng, tiêu hao ít năng lượng và tối ưu chi phí.

Đây là quan điểm nhận thức của Lý Nhạn Thanh.

Còn bề ngoài thế này, là Lâm Nguyệt Doanh “liều chết” bảo vệ. Đương nhiên, cũng tốn một mớ tiền. Nguồn kinh phí này một phần là từ hội, phần còn lại là từ tài trợ của công ty Tần Kí Minh.

Nguồn tài trợ đương nhiên là Lâm Nguyệt Doanh mặt dày mày dạn đòi từ chỗ Tần Kí Minh rồi.

Buổi tối cô chủ động về nhà đợi Tần Kí Minh, còn dày công nấu một đĩa rau cả xào thịt, rau thì cháy thịt thì già.

Món ăn có mùi vị hoàn toàn thất bại này làm Tần Kí Minh cười cả buổi tối, cũng thuận lợi đồng ý sẽ giúp cô giải quyết vấn đề phí tài trợ.

Cũng là một khoản kinh phí đắt đỏ để nâng cấp module cảm biến của người máy lên một tầm cao hơn, và đổi sang module càng ưu việt hơn.

Tình hữu nghị tràn ngập nguy cơ giữa Lâm Nguyệt Doanh và Lý Nhạn Thanh, cũng dần dần hoà hoãn vào tháng tư này.

Lâm Nguyệt Doanh không hiểu, vì sao Lý Nhạn Thanh nói chuyện luôn thẳng tưng, tổn thương người khác đến vậy.

Tuy rằng cô cũng là người mang tính cách ăn ngay nói thật, nhưng cũng biết “ăn ngay nói thật” không phải có nghĩa là nói ra những lời làm tổn thương người khác.

Roi song đánh đoạn thời thôi, một lời xiết cạnh muôn đời chửa quên.

Đạo lý đơn giản như vậy, Lâm Nguyệt Doanh vẫn hiểu.

Như rồi một thành viên trong hội lơ mơ làm hỏng máy ảo, Lâm Nguyệt Doanh sẽ kiên nhẫn nói cho cậu ta, sai ở chỗ nào, lần này cậu ta làm chậm tiến độ, nhưng cũng không phải không thể tha thứ, cũng không cần vì thế mà mang gánh nặng trong lòng, lần này đã dạy cậu ta, từ này về sau nhất định phải cẩn thận, nhất thiết không thể lại mắc phải nữa.

Còn đến lượt Lý Nhạn Thanh —

Cậu ta sẽ trực tiếp quở mắng: “Trên mặt cậu mọc hai tròng mắt để làm gì thế? Đừng tưởng chỉ là làm sai một chuyện nhỏ, cẩu thả lơ là của cậu ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ của mọi người.”

Gần như cậu ta không biết nói một cách uyển chuyển, lời phê bình cũng vì vậy mà càng chói tai hơn.

Mạnh Hồi có lặng lẽ tìm riêng Lâm Nguyệt Doanh, chỉ thấp giọng ôn hoà nhắc nhở, nói đừng tức giận với Lý Nhạn Thanh.

Lý Nhạn Thanh chính là như vậy, cậu ta không nhằm vào bất cứ ai, cũng không hẳn là tính tình không tốt — Cái con người này nói cái gì cũng thẳng tưng vậy đó, không hiểu khéo léo vòng vèo.

Cậu ta chỉ biết cách thức giao tiếp như vậy.

Có lẽ cũng vì nguyên nhân này, lúc trong hội tiến hành bầu lại hội trưởng và phó hội trưởng, hội trưởng nhiệm kỳ tiếp theo đương nhiên là thuộc về Mạnh Hồi. Còn khi tiến hành bỏ phiếu kín như thường lệ bầu phó hội trưởng, số phiếu Lý Nhạn Thanh đạt được cũng không nhiều, thậm chí kém Lâm Nguyệt Doanh một phiếu.

Lâm Nguyệt Doanh còn cao hơn cậu ta một phiếu.

Nhưng Lâm Nguyệt Doanh tham gia hội chưa được một năm, không phù hợp với quy định phó hội trường, vì thế không thể ngồi lên vị trí phó hội trưởng được.

Một đàn anh cũng đề xuất, năm sau anh ta lên năm tư rồi, người không định thi thạc sĩ, vào năm tư cũng phải chuẩn bị thực tập và viết luận văn tốt nghiệp, xem xét nhiều khía cạnh, anh ta quyết định từ bỏ cơ hội làm phó hội trưởng, không bằng cứ để trống vị trí này, đợi mấy tháng nữa, thời gian Lâm Nguyệt Doanh vào hội đủ một năm, là cô có đủ tư cách làm phó hội trưởng rồi.

Quyết định này không có bất cứ dị nghị nào.

Nhất trí thông qua.

Bỏ phiếu tiến hành vào buổi tối ngày 29 tháng 4, ngày mai chính là nghỉ lễ Quốc tế Lao động, người trong hội cùng nhau ăn khuya trong nhà ăn, mọi người chào tạm biệt nhau, Lâm Nguyệt Doanh không về ký túc xá, định trực tiếp ra khỏi trường —- Giang Bảo Châu, Hồng Hồng và cô đã hẹn nhau ngày mai cùng đi chăm sóc tóc, tối nay lái xe đi đón cô, buổi tối, ba chị em sẽ nắm tay nhau ngủ chung.

Lúc ra khỏi nhà ăn đã chín giờ, trong khoảng thời gian này một ngày có bốn mùa, buổi trưa nóng đến mức phải mặc váy, sáng tối lạnh đến mức phải mặc thêm quần áo. Lâm Nguyệt Doanh không chuẩn bị, may mà Mạnh Hồi đưa quần áo mang dư của mình cho Lâm Nguyệt Doanh — là một chiếc áo khoác nam có một lớp nhung mỏng, màu đen.

Lâm Nguyệt Doanh lo lắng đây là của bạn trai Mạnh Hồi, hoặc người đang theo đuổi, mình mặc không thích hợp. Cô do dự: “Đàn chị —”

Mạnh Hồi cười vỗ vai cô: “Yên tâm, là của chị. Không phải bây giờ đang mốt quần áo phong cách bạn trai gì đó sao? Chị dứt khoát mua đồ nam luôn, sau khi giảm giá còn rẻ hơn đồ nữ. Có phải chị rất thông mình không? Đánh du kích?”

Lâm Nguyệt Doanh gật đầu thật mạnh.

Mạnh Hồi nói giỡn: “Đừng sợ, hơn nữa, nếu thực là của bạn trai chị, chị cũng không nỡ đưa em đâu.”

Lâm Nguyệt Doanh bị Mạnh Hồi chọc phì cười.

Sau khi chào tạm biệt Mạnh Hồi, Lâm Nguyệt Doanh đi một mình đi lên phía trước, chưa được mấy bước, lại nghe thấy giọng nói của Lý Nhạn Thanh sau lưng.

Trầm trầm.

Lý Nhạn Thanh hỏi: “Tối thế này rồi, không về trường, cậu chạy ra ngoài trường làm gì?”

Lâm Nguyệt Doanh không quay đầu, cô nói: “Bạn thân đến đón tôi tới nhà cậu ấy chơi.”

Dáng người Lý Nhạn Thanh cao, bước chân nhanh, mấy bước là đuổi kịp Lâm Nguyệt Doanh.



Cũng không phải là sóng đôi, lúc gần đến chỗ cô chậm lại một bước, lẳng lặng đi theo sau cô, thả chậm bước chân, duy trì khoảng cách phía sau.

Ánh trăng tối nay rất đẹp, trơn bóng sáng trong như nước chảy.

Lâm Nguyệt Doanh chăm chú đi, cẩn thận nhấc chân giẫm lên hoa văn lát đường, không quên hỏi Lý Nhạn Thanh, mô phỏng giọng điệu vừa nãy của cậu ta: “Cậu thì sao? Tối thế này rồi, cậu không ở trường, chạy ra ngoài làm cái gì?”

Lý Nhạn Thanh: “Tôi đi làm thêm.”

Lâm Nguyệt Doanh kinh ngạc: “Đêm hôm còn làm thêm gì?”

“Làm công nhật.” Lý Nhạn Thanh không muốn nói nhiều, “Ngày nào tính tiền ngày ấy, hai ngày mai và ngày kia, hôm nay tập hợp.”

Lâm Nguyệt Doanh chậm rãi ồ một tiếng, đây là điểm mù kiến thức của cô, nó nằm ngoài khả năng hiểu biết của cô.

Con đường ra khỏi trường vẫn còn một đoạn, cô rất sẵn lòng nói chuyện phiếm với bạn học, hỏi Lý Nhạn Thanh: “Cậu nói chuyện luôn thẳng tưng vậy hả?”

Lý Nhạn Thanh hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Đây là cách giao tiếp có năng suất nhất.”

“Năng suất hả,” Lâm Nguyệt Doanh than một tiếng, phiền não nhăn mũi, “Thôi được, cậu nói cũng rất có lý, nhưng, Lý Nhạn Thanh, phó hội trường, cậu phải biết rằng, tất cả những mong cầu trong xã hội này không chỉ vẻn vẹn là hiệu suất cao… con người giao tiếp với nhau cũng rất quan trọng.”

Lý Nhạn Thanh nói: “Liên quan gì đến tôi.”

“Đương nhiên có liên quan rồi, nếu cậu có thể thay đổi thích hợp giọng điệu một chút — Kiểu là, nếu hơi uyển chuyển một xíu,” Lâm Nguyệt Doanh nghiêm túc, “Tỉ lệ ủng hộ cho cậu tối nay sẽ vĩnh viễn vượt qua tôi.”

“Cho dù vượt qua cậu thì có lợi ích gì,” Lý Nhạn Thanh nói, “Hai cái vị trí phó hội trưởng này chính là cậu và tôi, không có phải bàn cãi.”

Lâm Nguyệt Doanh nói: “Vậy sau này tranh chức hội trưởng thì sao?”

Lý Nhạn Thanh nói: “Tôi tin tưởng đại đa số hội viên trong hội của chúng ta vẫn duy trì tỉnh táo.”

Lâm Nguyệt Doanh suy nghĩ: “Cũng đúng, phiếu phó hội trưởng tối nay, tôi đã bầu cho cậu.”

“Khéo thật,” Lý Nhạn Thanh nói: “Phiếu tôi bầu cũng là cậu.”

Lâm Nguyệt Doanh mở to mắt, dừng bước, không thể tin nổi: “Wa, thật sao? Cậu tốt vậy ư? Lý Nhạn Thanh, bây giờ tôi đang hơi muốn xin lỗi cậu rồi đó — Tôi thật sự không nên lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, tôi tưởng cậu bầu cho bản thân cậu. Trời ơi, cậu hoàn toàn lật đổ nhận thức của tôi về cậu, cậu tốt hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều rất nhiều lần —”

Một tiếng cười của nữ giới đột nhiên cắt ngang lời khen của Lâm Nguyệt Doanh dành cho Lý Nhạn Thanh.

“Em Lâm, đợi chút lại khen được không?”

Lâm Nguyệt Doanh nhìn theo tiếng nói, thì ra là hai chiếc xe màu đen đỗ bên đường, cửa xe chầm chậm hạ xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp của Giang Vịnh San, cô ta cúi xuống cửa sổ xe, cười hi hi vẫy tay với cô: “Lên xe trước, gần đến giờ Bảo Châu có việc, bảo chị đón em về nhà.”

Lâm Nguyệt Doanh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhảy tới; “Chị Vịnh San, sao chị lại vừa khéo ở gần đây hả?”

Cô không quên quay đầu, vẫy tay với Lý Nhạn Thanh đang lẳng lặng đứng thẳng, nói đi học gặp lại.

“Đúng lúc có hẹn, ở ngay bên cạnh trường học của bọn em,” Giang Vịnh San cười nhìn sau lưng Lâm Nguyệt Doanh, liếc mắt thấy Lý Nhạn Thanh, ánh đèn đường tối tăm, không nhìn rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy một sinh viên nam gầy gò, cô ta trêu ghẹo, “Là bạn trai nhỏ của em hả?”

Lâm Nguyệt Doanh không quen ngồi ghế lái phụ ngoài xe của Tần Kí Minh, ba bước chập hai, tự nhiên kéo cửa sau xe, cười trả lời lời trêu ghẹo của Giang Vịnh San: “Mới—”

Hai chữ “không phải” bị Lâm Nguyệt Doanh cứng rắn nuốt vào trong bụng.

Cô vẫn duy trì tư thế mở cửa xe, đối mặt với Tần Kí Minh đang ngồi ngay ngắn hàng ghế sau.

Anh duỗi tay về phía Lâm Nguyệt Doanh, cười nhàn nhạt, hơi giơ tay ra dấu: “Lên đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK