Tập đoàn JL nổi tiếng toàn cầu, phạm vi kinh doanh rộng lớn, từ truyền thông, tài chính, sản xuất, dường như mọi ngành sản xuất toàn cầu đều nhúng tay vào, lần này lại chủ động đưa ra lời mời với Giang thị, nói là muốn hợp tác mở rộng sản xuất trong nước, cũng đồng ý chia phần trăm cùng chia xẻ lợi nhuận với Giang thị.
Năng lực của tên Giang Vũ Minh này không được tốt lắm, nhưng dã tâm lại rất lớn, hắn đã sớm muốn đưa Giang thị nhảy sang một nước khác. Lúc trước khi Vũ Chính còn làm tổng tài, hắn đã rất nhiều lần công kích nói sách lược của Vũ Chính quá bảo thủ, căn bản không có cách nào tiến ra quốc tế. Hiện tại một tập đoàn đầu sỏ như JL chủ động đến yêu cầu hợp tác, hắn đương nhiên cầu còn không được, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cái cơ hội khó có được này.
Lầu 75 tòa nhà trụ sở tập đoàn JL tại Manhattan, New York – Mĩ, trong văn phòng của Lý Tử Ngôn. Văn phòng to như vậy, mặt đất là đá cẩm thạch màu đen, tuyệt đối không sa hoa nhưng nội thất trong phòng rất phong cách, nghiễm nhiên mang dáng dấp của một ông trùm hàng đầu thế giới.
Giang Vũ Minh ngồi trên chiếc ghế sofa Italy bằng da dày, cười cười nhìn hợp đồng hạng mục cộng tác của hai bên đang bày ra trước mặt Lý Tử Ngôn.
Đến khi Lý Tử Ngôn xem xong, Giang Vũ Minh kịp thời hỏi: “Lý tổng cảm thấy thế nào?” Vẻ mặt xua nịnh hoàn toàn biểu lộ ra hết.
Lý Tử Ngôn trầm ngâm một lát, ánh mắt sắc bén nhìn Giang Vũ Minh nói: “Trước đây công ty của tôi cũng đã từng thử qua hạng mục này, bọn tôi cũng hiểu được phát triển lĩnh vực này rất có tiền đồ.”
Giang Vụ Minh đắc ý phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy.” Thật ra thì vứt bỏ cái bộ mặt tiểu nhân của hắn thì ngoại hình của Giang Vũ Minh cũng không quá kém, có thể là vì là anh em họ của Giang Vũ Chính cho nên hai người bọn họ cũng có vài điểm giống nhau, chỉ là khí chất thì còn kém xa vạn dặm. Điều này thì còn liên quan đến vấn đề di truyền nữa, mẹ của Vũ Chính là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới, mà mẹ của Vũ Minh trước khi bước vào nhà họ Giang lại là một diễn viên nổi tiếng một thời.
Lý Tử Ngôn ngừng lại một chút, “Quan trọng nhất là ông chủ của tôi cực kì có hứng thú đối với hạng mục này.” Trên mặt là nụ cười như đang mong chờ được xem kịch vui.
Giang Vũ Minh không ngờ anh sẽ nhắc tới bàn tay chân chính thao túng phía sau tập đoàn JL, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: “Không nghĩ tới chỉ là một hạng mục nho nhỏ mà lại kinh động đến ngài ấy, không biết khi nào tôi mới có may mắn được gặp ngài ấy một lần?” thật ra thì hắn cũng không biết ông chủ lớn của JL là nam hay nữ, đen hay trắng. Cái tên ông chủ này cũng thật là, thần bí khó lường, chưa từng lộ mặt ra giới truyền thông.
Lý Tử Ngôn cẩn thận lộ ra một nụ cười nhạt: “Gặp chứ, từ nay về sau nhất định sẽ có cơ hội. Nhưng mà, về việc triển khai mở rộng hạng mục này thì còn cần Giang thị ở trong nước mau chóng làm cho tốt những bước đầu cùng nguồn kinh phí. Đến lúc đó tôi sẽ đích thân giám sát tình hình.”
Giang Vũ Minh không ngờ tới lại tiến hành thuận lợi như vậy, vội vàng vươn hai tay ra cảm kích cầm lấy tay Lý Tử Ngôn, còn cho rằng Lý Tử Ngôn rất coi trọng chuyện hợp tác lần này nên tỏ vẻ sẽ rất cố gắng.
Cuối cùng, Lý Tử Ngôn để cho thư kí tiễn Giang Vũ Minh ra ngoài, tỏ ra lịch sự đứng lên đưa mắt nhìn hắn.
Giang Vũ Minh trước khi đi vẫn không quên làm ra vẻ mặt chân thành nói: “Xin hãy giúp tôi gởi lời hỏi thăm đến ông chủ của ngài.”
Nụ cười của anh mở rộng hơn vừa rồi, mang theo ý tứ sâu xa đáp lại: “Nhất định, nhất định.”
Một tháng sau
Giang Vũ Minh lòng đang nóng như lửa đốt gọi điện thoại đường dài cho tổng bộ JL ở Mĩ, chỉ mặt gọi tên nói muốn tìm Lý Tử Ngôn bàn chuyện. Nhưng mà thư kí của Lý Tử Ngôn luôn nói anh có việc đi công tác, căn bản không có ở New York.
Sở dĩ Giang Vũ Minh vội vã tìm Lý Tử Ngôn như vậy là vì hạng mục hợp tác của Giang thị cùng tập đoạn JL bị ngừng lại, nguyên nhân là tổng bộ đang tiến hành cuộc điều tra cùng khảo sát quan trọng. Chỉ là Giang thị đã ném ra một số tiền rất lớn cho các công tác trước khi tiến hành hạng mục, hiện tai sao có thể nói dừng là dừng chứ. Huống chi lúc trước hắn vẫn luôn vỗ ngực nói với ban giám đốc nhất định có thể mang lại lợi nhuận rất lớn. Bên ngoài đã truyền ra tin tức Giang thị nắm giữ một hạng mục lớn bị ngưng lại, hiện tại tài chính ở tổng bộ đã suy kiệt, tập đoàn JL đã kịp thời khôn khéo mà nhảy ra khỏi cái hố to đó. Nhưng lúc trước khi JL bàn chuyện hợp tác đã nói Giang thị ở trong nước phải làm tốt giai đoạn xây dựng ban đầu, đích thân mình đã quăng vào đó một số tiền lớn, giờ lại tự ý bứt ra như vậy, hạng mục kia nhất định sẽ kéo theo cả Giang thị cùng suy sụp. Hiện tại, giá cổ phiếu của Giang thị tụt dốc, nội bộ rối loạn không ngừng.
Vũ Chính ở trong phòng bệnh nhìn những con số trên máy tính, lỗ tai đeo tai nghe điện thoại, nói với người bên kia điện thoại: “Hiện tại Giang thị gần như đã bị ép đến đường cùng, Giang Vũ Minh vì muốn châm lửa nhát pháo đầu tiên cho Giang thị nên đã không tiếc dùng danh nghĩa riêng của mình đi vay tiền cho hạng mục này. Bây giờ thừa dịp giá đang thấp cậu hãy bắt đầu thu mua cổ phần của Giang thị cho tôi.”
“Nhưng mà…” Lý Tử Ngôn ở đầu dây bên kia nói, “Tình hình của Lâm thị hình như cũng không tốt lắm.” Anh không dám nói thêm nữa, bởi vì anh biết rõ Vũ Chính nhất định biết rõ nếu lấy Giang thị ra đùa giỡn thì nhất định cũng sẽ kéo Lâm thị suy sụp theo. Hai nhà Giang Lâm đã có quan hệ thông gia, chuyện làm ăn nhất định cũng có ảnh hưởng đến nhau.
“Cho nên nhất định phải hành động thật nhanh.” Anh cũng phát giác ra mấy ngày nay thời gian Hinh Ý ở bên cạnh anh ít hơn, nhất định là vì công việc trong nước rất lộn xộn. Nhưng cũng giống như Hinh Ý, anh cũng vô cùng tôn trọng công việc của cô, quyết tâm không hỏi cô về những vấn đề của Lâm thị. Tuy nhìn thấy Hinh Ý mệt mỏi như vậy anh cũng rất đau lòng, nhưng nếu không tống Giang Vũ Minh ra khỏi Giang thị, từ nay về sau nhất định sẽ gặp càng nhiều phiền toái hơn. Anh tuyệt đối không thể dung nạp một uy hiếp lớn như vậy bên cạnh Hinh Ý.
Trong căn biệt thự ở New York, Hinh Ý đang mở một hội nghị với các lãnh đạo của Lâm thị ở trong nước.
Cô thấy Lâm thị hỗ trợ Giang thị trong hạng mục hợp tác với JL thất bại bị tổn thất tài chính nên ngẩn người ngồi trên ghế. Không thể như vậy, “Lúc trước là ai không qua phê chuẩn của tôi mà đã quyết định phương án hợp tác này?”
Bên kia im lặng chừng 1 phút rồi có một quản lí nói, “Là phó tổng, ông ấy nói bởi vì chồng của cô xảy ra tai nạn ở Pháp, không thể quản lí những việc trong nước nên ông ấy tạm thời toàn quyền thay thế chức vụ của cô.”
Cô có để cho chú mình là Lâm Đạt Quảng tạm thời giữ chức vụ của mình trước, nhưng ít ra một việc lớn như vậy cũng phải thông báo cho cô biết chứ. Cô không ngờ người chú mình tin tưởng nhất cũng đứng về phía Giang Vũ Minh, rốt cuộc chú ấy đã nhận những lợi lộc gì từ người ta vậy?
Trong phòng còn mở hệ thống lò sưởi, nhưng toàn thân Hinh Ý toát hết mồ hôi lạnh, cứ tiếp tục như vậy thì chẳng những Giang thị xong đời mà Lâm thị không thể nghi ngờ gì cũng sẽ suy sụp theo.
Đợi một chút, JL, Lý Tử Ngôn, còn có Vũ Chính.
Cô cười khổ một tiếng, Giang Vũ Chính, đây chính là đòn phản kích của anh sao, anh kéo theo cả vợ mình vào cuộc phản công của anh sao.
Trong phòng bệnh, Vũ Chính nhìn Hinh Ý đi tới, cười hỏi: “Không phải em cũng bỏ rơi chồng mình sao, anh phải ghen với ai đây?” Anh duỗi tay trái về phía cô, “Bác sĩ nói anh tiến triển rất tốt, thời gian xuất viện cũng không còn xa nữa.” Nếu như là bình thường, cô nhất định sẽ đưa tay ra cầm lấy tay anh trước, nhưng hôm nay Hinh Ý lại không vươn tay ra, chỉ đứng cách xe lăn của Vũ Chính hai mét, mắt không có chút biểu cảm gì nhìn anh, tay phải cầm một xấp tài liệu.
Vũ Chính biết rõ đã không thể giấu được nữa, nhưng mà đang muốn giải thích thì Hinh Ý lại đến trước mặt anh, bình tĩnh mở miệng: “Anh và JL có quan hệ gì, anh và Lý Tử Ngôn rốt cuộc đã thỏa thuận với nhau thế nào mà anh ta lại giúp anh một việc lớn như vậy.”
Anh cũng rất bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Anh chính là ông chủ phía sau JL.”
Hinh Ý cười khổ, mình chính là một đứa ngốc nhất thiên hạ, ngay cả chồng của mình làm gì cũng không biết, ngay cả công ty mà ba mình đã cực khổ gây dựng nên cũng bị phá hủy trong tay người mà chính mình yêu nhất. “Tôi chưa bao giờ biết anh lại là người như vậy, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Anh có biết nếu Giang thị cùng Lâm thị sụp đổ thì có bao nhiêu người thất nghiệp, bao nhiêu người mất đi kế sinh nhai của mình không?”
“Anh không phải chúa cứu thế.” Vũ Chính chưa từng nghe Hinh Ý nói với anh như vậy, câu nói “không từ thủ đoạn” thật đúng là đề cao anh.
Giọng của Hinh Ý càng cao: “Đúng, anh không phải là chúa cứu thế, căn bản là không có lí do gì để nghĩ đến cảm nhận của bất kì ai, kể cả người bên cạnh anh yêu nhất. Anh có biết ba của tôi quan tâm đến Lâm thị thế nào không? Đó chính là cả giang sơn mà ông đã dùng mồ hôi và nước mắt cả đời để gây dựng nên. Hiện tại nó lại trở thành một con kiến hôi mà ngài Giang đây ra tay bóp chết.” Tay của cô nắm chặt lấy xấp tài liệu.
Vũ Chính hít một hơi thật sâu, “Anh chưa từng nghĩ sẽ làm hại đến Lâm thị, cần một chút thời gian, anh…”
Hinh Ý thật sự tức giận đến cực điểm, cô cầm trang giấy kia trong tay, những số liệu mà Lâm thị đã mắc nợ vì hạng mục của JL, cô ném nó đến trước mặt Vũ Chính, bay tán loạn, rồi chậm rãi nói: “Anh không phải là Giang Vũ Chính lúc trước.” Cô đau lòng quay đầu. Biểu cảm trên mặt, không phải hận, chỉ là thất vọng. Anh không còn là Vũ Chính sao?
Vũ Chính chỉ nhìn cô xoay người rời đi, ngay cả một câu muốn nói với cô cũng không kịp nói ra.
Anh cười khổ nhìn bóng lưng của cô khuất dần, mình thật sự đã không còn là mình trước kia nữa rồi sao?