Hinh Ý đứng bên ngoài khung cửa thủy tinh của phòng ICU, vô cùng kiên định nhìn Vũ Chính đang nằm trong phòng, cô lúc này không được mềm yếu, không được tự trách. Vũ Chính cần cô, cô tuyệt đối không thể buông xuôi. Cô nắm chặt lấy chiếc nhẫn cưới trên ngón vô danh.
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, chính là thư kí mà cô tín nhiệm nhất.
“Chủ tịch, qua lời cố vấn của nhiều chuyên gia, tôi nhận thấy bệnh viện lý tưởng nhất chính là bệnh viện Jonhs Hopkinstọa lạc tại Maryland, Baltimore * bệnh viện ở tiểu bangMaryland của Mĩ*. Viện trưởng bên ấy cùng một số giáo sư chuyên gia thuộc trung tâm cấp cứu quốc tế sẽ đáp máy bay đến Pháp. Khoảng 9 giờ sáng mai sẽ tới Pháp.”
“Ừ, trong nước cô hãy tiếp tục truyền ra ngoài tin tức chúng tôi vẫn còn đang hưởng tuần trăng mật, có việc gì lập tức báo cho tôi biết.”
“Vâng”
Sáng ngày thứ hai, cô an bài người đưa mẹ Lâm cùng mẹ Giang về nước. Mẹ Giang hai mắt đẫm lệ nhìn cô, nắm lấy tay của cô nhưng lại không nói nên lời.
Hinh Ý không khóc, chỉ cười nói với mẹ Giang: “Con sẽ chăm sóc thật tốt cho anh ấy.”
Mẹ Lâm cũng nhìn đứa con gái quật cường của mình, nghẹn ngào nói: “Cũng phải chăm sóc thật tốt cho bản thân mình.”
Ở ngoài phòng bệnh, bác sĩ chuyên khoa đến từ Mĩ cùng với bác sĩ người Pháp đang tiến hành bàn giao người bệnh, kể cả máy hô hấp, hai máy hỗ trợ tiêu hóa, ổng tiểu, ống truyền dịch, bệnh án. Sau đó liền dùng máy bay riêng bay thẳng dến bệnh viện Johns Hopkins.
Trên máy bay, Hinh Ý nắm lấy tay Vũ Chính, nhìn những đám mây bay trên dãy núi Alps, thầm nguyện một lời, cô cùng Vũ Chính nhất định sẽ ở bên nhau trong căn nhả nhỏ của bọn họ.