• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Tốt.” Dương Bạch đưa một tay lên che miệng cười, nụ cười của bà vừa sắc sảo vừa thông minh.
Nghe nói hôm nay Cố Tiểu Khả, bạn gái của Trình Vương đã học xong chương trình đại học rồi.

Trình Vương khó lắm mới yêu đương, cũng yêu nhau được một năm chứ không ít gì.

Vậy mà hai đứa nó chưa từng một lần ra mắt bà, thế này là muốn đích thân bà ra tay? Thế thì phải thứ lỗi cho bà già này ra tay nhanh gọn lẹ.
Bạch Dương đứng dậy vươn vai.

“A, đau lưng quá.” Hạ tay xuống, bà quay sang nhìn người hầu thân cận.

“Đi thôi, về nhà nấu cơm cho ông xã của tôi.”
“Dạ, phu nhân.”
Ra khỏi khách sạn, xe của bà bắt đầu lăn bánh đi, trước khi rời khỏi đây Bạch Dương không quên nhìn lên tòa khách sạn với ánh mắt hài lòng.

Cố Tiểu Khả không cần biết là người như thế nào, không biết gia cảnh ra sao, nhưng một khi Trình Vương để mắt tới thì hẳn là người tốt.

Bà nên cảm ơn con bé vì đã xuất hiện trên cuộc đời này, bằng không Trình Vương sẽ khiến Trình gia tuyệt tông tuyệt giống!
Trên sân thượng làn gió nhẹ thổi qua khiến mọi thứ thật hoàn hảo.


Cố Tiểu Khả vén nhẹ tóc vào tai, cô nhìn bàn ăn rồi chớp chớp mắt.

Đều là đồ ăn đắt tiền…
“Không hợp khẩu vị?”
Nghe thấy âm thanh ẩn chứa sự quan tâm từ anh, Cố Tiểu Khả lắc đầu.

“Em không phải là người kén chọn.”
Anh hơi gật đầu rồi quay sang nhìn đám nhân viên đang có mặt ở sân thượng cùng hai người.

“Lui xuống đi.”
“Vâng thiếu gia.”
Rất nhanh cả một khoảng không gian lớn chỉ còn lại hình bóng hai người, một nam một nữ và tiếng nhạc nhẹ du dương.

Cố Tiểu Khả cảm nhận tiếng nhạc, đôi mắt nhắm lại tự nhiên, lãng mạn quá, cô rất thích bản nhạc này.

Nên hỏi anh ấy xem đây là bài gì?
“Em…”
“Anh…”
Trình Vương hơi kinh ngạc, mắt lại dịu đi.

“Em nói trước.”
Cô hơi ho nhẹ, hai má lại hồng.

“Không có gì, anh nói trước đi.”
Trình Vương nâng hạ yết hầu, anh tiện tay nâng ly rượu thủy tinh, một ngụm rượu vang trôi tuột vào khoang miệng khiến anh khẽ cau mày.

“Thật ra thì…” Anh nhìn cô, đôi mắt hơi đỏ, không biết vì rượu hay vì xấu hổ đây.

“Em có dự định gì cho tương lai không?”
Cố Tiểu Khả ngơ người ra rồi bật cười, có vậy thôi cũng khiến Trình Vương khó nói sao.


Cô cầm chiếc thìa, đảo bát một hồi rồi mới trả lời.

“Chắc ở nhà lấy chồng.”
Thịch…
Lồng ngực anh đập mạnh, anh nhìn cô, đôi mắt phức tạp.

Tốt quá rồi, Cố Tiểu Khả thật sự là không có dự định cho tương lai, nếu cô muốn lấy chồng...anh cũng đã hai mươi bảy tuổi, không cần phải chờ đợi cô nữa.

Anh khá ngạc nhiên với câu trả lời của cô, anh còn tưởng cô muốn học cao hơn nữa, để anh đợi chờ cô từng ngày sợ bản thân sẽ héo mòn.
Cô ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt của Trình Vương khó nói liền siết chặt chiếc thìa trong tay, có vẻ cô đùa hơi quá khiến anh không vui.

“Em đùa thôi.”
Đùa? Trình Vương mặt mày ngắn tũn lại, anh còn định cầu hôn cô, anh đang suy nghĩ tới địa điểm cầu hôn rồi cơ đấy.
“Sao vậy?” Cô nâng ly rượu trước mặt mình lên đưa lên giữa không trung, cô cười để lộ chiếc răng duyên dáng, ánh mắt ngây thơ khiến đối phương sững sờ.
Trình Vương cũng nâng ly rượu lên, anh cụng ly với cô thật nhẹ nhàng rồi nhìn cô.

Anh không đoán được cô đã nghĩ gì.
Không khí lãng mạn vẫn không bị bộ dạng của Trình Vương làm cho giảm đi, không biết cô lấy đâu ra can đảm đưa ly rượu lên uống từng ngụm một, một phần muốn chứng minh cho anh thấy cô uống rượu rất tốt.
“Khoan đã, em vậy mà lại uống hết ly rượu đó, em…” Không kịp ngăn cản Cố Tiểu Khả, anh vẫn còn chơi vơi người, nửa ngồi nửa đứng vì muốn ngăn cô, không ngờ quá nửa ly rượu vang chỉ vài giây đã không còn một giọt nào, Cố Tiểu Khả đã uống hết!
Cố Tiểu Khả hạ ly rượu xuống, cô hơi nhăn mặt, rượu gì mà khó uống quá, cô đã nghĩ rượu đắt tiền thì phải ngon.

“Vương, anh đừng coi thường em, chỉ là một ly rượu có gì đâu chứ.” Cô gõ gõ tay xuống dưới bàn, nhìn anh thần bí.
Anh muốn nói cho cô biết đó không phải là loại rượu bình thường, chỉ cần một ngụm thôi thì đối với những người tửu lượng thấp phải mất một lúc sau mới phát tác công dụng.


Anh uống thì không sao, công việc của anh đã khiến anh quen với rượu, còn cô...anh thậm chí không biết tửu lượng của cô như thế nào.
Trình Vương ngả lưng ra sau ghế, anh nhấp một ngụm rượu nữa rồi nhìn cô chân thành.

“Tiểu Khả, em có thể suy nghĩ lại câu nói mình vừa thốt ra vài phút trước không?”
Vài phút trước? Cố Tiểu Khả nhớ lại, ánh mắt mơ hồ.

Ý của Trình Vương là đang nói đến chuyện tốt nghiệp đại học xong cô sẽ lấy chồng sao.
“Chuyện lấy chồng?” Cô thản nhiên nhắc lại, đầu hơi nghiêng nhìn anh.
Anh vậy mà không dám nhìn cô quá ba giây, cô dễ thương như vậy tim anh không chịu được, đập thêm một chút nữa sợ rằng nổ tung.
“Ừm...làm vợ của anh chẳng hạn.

Tiểu Khả, không phải em không biết, anh là đối với em rất thật lòng, ngày em ra trường anh vốn đã đợi từ một năm trước.” Anh hơi cong môi quay lại nhìn cô một lần nữa, bởi anh muốn thấy thái độ của cô ngay bây giờ.
Cố Tiểu Khả trợn tròn đôi mắt, cô kinh ngạc với những lời này của anh.

Những ngọn nến xung quanh vì gió mà đung đưa, khung cảnh càng thêm mông lung tựa như cô đang đi lạc vào trong ảo giác.
Thì ra cuộc hẹn ngày hôm nay, hóa ra là có lý do!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK