Hai người đối mắt với nhau mất vài phút, cuối cùng lồng ngực Cố Tiểu Khả đập rộn lên, cô đưa tay lên quạt quạt vào khuôn mặt nóng bừng.
Đây có được xem là một lời cầu hôn không?
“Vương, như vậy hình như có chút vội vàng.” Nóng thật, không biết rượu cô uống nặng đến cỡ nào mà khuôn mặt của cô đã nóng đến mức này rồi, hẳn nó đã đỏ lên.
“Không vội.” Trình Vương thản nhiên đáp trả.
“Ức…” Cố Tiểu Khả nấc lên một cái, đôi mắt cô bỗng trở nên lờ mờ, xong cô lại lắc lắc đầu lấy lại bình tĩnh.
“Em...không biết nữa.”
Cố Tiểu Khả nhìn về phía trước, không hiểu sao cô lại nhìn thấy Trình Vương phân thân mất rồi, chóng mặt quá.
“Vương, rượu của anh quả là chất lượng.” Cô cười ngặt nghẽo.
Thấy biểu hiện kỳ lạ của cô, Trình Vương kéo ghế đứng dậy, anh vòng sang chỗ ngồi của cô, dùng tay chạm vào má cô liền bất giác rụt lại.
Nóng quá!
“Tiểu Khả, em say rồi.” Anh đưa tay lên vuốt vuốt mi tâm, còn chưa ăn được gì, cuối cùng lại bị rượu của anh phá hỏng buổi hẹn hò.
Làn gió thổi qua hai người, Cố Tiểu Khả ngẩng đầu lên, bắt gặp khuôn mặt của anh đang được gió thổi bay nhẹ mái tóc.
Anh vẫn vậy, vẫn tuyệt hảo đến từng chi li, khuôn mặt anh...vòm ngực anh…
“Em…” Trình Vương khó hiểu chăm chăm vào biểu hiện của Cố Tiểu Khả.
Cô không bình thường cho lắm, ánh mắt pha lẫn chút tạp niệm nào đó mà anh chưa từng thấy.
Cố Tiểu Khả chậm rãi đứng dậy, cô thở nặng nề bám víu vào cơ thể anh mới có thể đứng vững.
Có lẽ Trình Vương nói đúng, cô đã say thật rồi.
“Vương...ức.” Cô lại nấc lên một cái.
“Tại sao anh lại muốn cưới em?” Đây là câu hỏi của cô từ tận đáy vô thức, không có ý làm khó Trình Vương.
Hai tay Cố Tiểu Khả ôm chặt lấy cánh tay trái của Trình Vương, đôi mắt không còn mở to như thường, nụ cười không còn tươi như trước, hai má cô đỏ, đôi mi đen cong… Từ phía trên nhìn xuống cô, Trình Vương vô tình bắt gặp đôi gò đào phập phồng qua lớp váy mỏng đó, cơ thể anh bất giác cũng nóng lên như một lẽ thường tình.
Anh quay mặt đi, hắng giọng.
“Tiểu Khả, em say rồi, để anh đưa em về.”
“Không.” Cố Tiểu Khả buông giọng nũng nịu như trẻ con, ngực cô áp sát qua lớp tay áo sơ mi mỏng manh của anh khiến đối phương có thể cảm nhận rõ đường cong mờ ám.
Trình Vương siết chặt tay thành quyền, anh cố gắng đè nén cảm xúc của bản thân để nhìn xuống cô một lần nữa.
“Ưm…”
Bỗng xung quanh gió lặng, tiếng ồn của đô thị phía xa tan biến, tiếng nhạc dương cầm sớm lại biến thành bài sáo nhẹ nhàng, thanh khiết, có chút thâm tình, có chút ưu tư.
Cố Tiểu Khả nhắm chặt mắt, cô vẫn đang nắm chặt cổ áo của Trình Vương kéo xuống, chân kiễng lên một đoạn, môi đặt lên môi anh một cách nhẹ nhàng nhưng chứa nhiều cuồng vọng.
Mặc kệ anh có đáp lại nụ hôn của cô hay không, cô vẫn hôn anh, muốn len lỏi lưỡi mình vào anh, muốn hôn anh không chừa lại một chút khoảng trống nào.
Bị cô hôn bất ngờ Trình Vương còn chưa kịp thích nghi.
Trước giờ Cố Tiểu Khả rất hiếm khi chủ động hôn môi anh, xong hôm nay...cô lại khiến anh cảm thấy kích thích cơ thể một cách lạ thường.
Cô là đang muốn hại anh sao?
“Ư…” Cố Tiểu Khả hơi nhíu đôi chân mày lại khi bị đối phương giữ chặt eo lưng, khuôn mặt của cô được bàn tay ấm nóng của anh hạ xuống giữ lấy phía sau đầu, mái tóc mềm mại của cô cuốn lấy ngón tay anh.
Kết thúc nụ hôn, Trình Vương vẫn còn quyến luyến, anh phát hiện ra tình cảnh này sẽ không ổn nếu tiếp tục duy trì.
Cố Tiểu Khả là một cô gái trong sáng, có lẽ vì cô say mà không giữ được lý trí của bản thân, anh không nên nhân cơ hội mà làm điều xấu.
Cô thở gấp gáp, đôi mắt trở nên mông lung hơn bao giờ thế, tuy vẫn kiểm soát được những suy nghĩ của mình, cô thậm chí biết mình vừa làm gì, nhưng lại không có ý nghĩ dừng lại sau một nụ hôn.
Cô ngồi phịch xuống ghế, mơ mơ hồ hồ kéo một bên quai váy xuống.
“Nóng quá.”
Trình Vương giật mình, anh nhíu mày đi tới kéo quai váy cô lên thật nhanh.
“Em làm gì vậy?”
Làm gì… Cố Tiểu Khả cười ôn hòa ngẩng đầu như có ý van xin anh.
“Vương, em nóng quá, kiến lửa đang đốt em đấy à? Váy của anh...khiến em ngứa ngáy.”
Cố Tiểu Khả loạn ngôn, cô bắt đầu suy đoán linh tinh rồi đưa tay xoa xoa cơ thể mình như muốn dịu đi sự nóng bức đang bốc cháy bên trong.
Lần này cô chừa rồi, không muốn uống rượu nữa.
Anh trợn mắt nhìn cô như không thể tin nổi, Cố Tiểu Khả vậy mà quyến rũ anh một cách gợi tình như vậy, chỉ vì rượu mà biến thành như này, quả là hiếm có.
Trình Vương cúi xuống nhìn cô, anh nói, hơi thở nóng bỏng cùng mùi rượu thoảng vào mặt Cố Tiểu Khả.
“Tiểu Khả, có yêu anh không?”
Không đợi quá hai giây, Cố Tiểu Khả trực tiếp gật đầu, cô vẫn đang xoa xoa tay của mình.
“Có thể...làm vợ anh không?” Trình Vương nuốt một ngụm nước bọt.
Vì cô đang say, anh muốn hỏi thật nhiều điều, nhưng không hiểu sao trong đầu chỉ hiện lên hai câu hỏi, anh biết một khi anh hỏi lúc cô say, nhất định cô sẽ thành thật.
“Vương...em, nóng quá.
Ha…” Cố Tiểu Khả mất kiểm soát, cô không trả lời anh, cứ thế mà tụt quai váy xuống.
Danh Sách Chương: