Cố Tiểu Khả ban đầu có chút kháng cự, xong khi nguôi giận phần nào cô mới thấy Trình Vương nói đúng.
Cô chỉ là người ngoài, giúp được gì cho Á Lệ chứ.
Huống hồ hai người bọn họ đã yêu nhau bốn năm, nếu cô không có chứng cứ, cứ thế đi đến bắt gian thì sẽ khiến mối quan hệ của Á Lệ và Ngô Chí Hào ngày càng phức tạp hơn.
Ngồi trong xe, Cố Tiểu Khả siết chặt hai bàn tay, đầu óc trở nên mơ hồ và lo lắng, cô phải làm sao đây, làm sao mới đúng đây, quá rối rồi!
Chợt một lòng bàn tay ấm áp, to lớn đặt xuống hai tay cô, đôi mày cô khẽ giãn, cô quay sang phát hiện Trình Vương đang nhìn mình, anh nắm chặt tay cô như trấn an.
“Đừng đặt nặng vấn đề.” Anh vuốt tóc cô, thở dài.
Cô lại trưng bộ mặt không hài lòng, cô lắc đầu.
“Á Lệ và Ngô Chí Hào chính là ‘trai tài gái sắc’ của khoa tài chính chúng em.
Bọn họ bên nhau đã bốn năm, cô ấy rất yêu hắn ta, gần đây Á Lệ cũng đã có linh cảm xấu rồi, không ngờ là…” Cô thở dài, đưa tay lên vuốt vuốt mi tâm, không ngờ là giác quan thứ sáu của Á Lệ rất chính xác, Ngô Chí Hào đã thay lòng.
“Đôi khi những gì chúng ta thấy, lại không giống như những gì chúng ta thấy.” Anh thu tay về lấy một chai nước suối đưa cho Cố Tiểu Khả.
Đón nhận chai nước, Cố Tiểu Khả mở nắp uống một ngụm.
Nhưng nhìn xem...thái độ của Ngô Chí Hào rất khả nghi, còn không phải như những gì cô thấy sao? Đúng là tên đàn ông xấu xa, bội bạc.
“Một trai một gái đi vào khách sạn trong bộ dạng say xỉn, anh nghĩ họ làm gì?” Cô quay sang nhìn anh, đóng nắp chai nước lại.
Trình Vương hơi nhún vai vẻ bất cần rồi dựa lưng vào ghế xe.
“Cái này anh không nói trước được, anh đâu phải nhà tiên tri.”
Cố Tiểu Khả nhíu đôi mày thanh mảnh, vậy mà còn bênh tên ‘công đực’ đó!
Không phải là một trai một gái vào khách sạn lúc nào cũng làm những chuyện xấu, nhưng chẳng phải sao, trên phim hay ngoài đời thì có tới 80% họ cùng vào giải quyết vấn đề ‘sinh lý’.
Cũng như lần đầu tiên của cô và anh, chẳng phải cũng trong tình trạng say rượu sao, dù là ngoài ý muốn!
Còn bàn chuyện? Chẳng ai bàn chuyện trong tình trạng đó cả.
Nghĩ rồi cô rút điện thoại từ túi xách ra, thản nhiên kệ Trình Vương đang nhìn mình mà ấn số di động.
Chuông điện thoại rất nhanh đổ lên mấy tiếng, nghe cũng đủ biết đầu dây bên kia đang lười biếng nghe điện thoại.
“Tiểu Khả, cậu đừng nhớ nhung mình bất ngờ như thế, quả thật là mình không cần cậu gọi hỏi thăm lúc đêm khuya như thế đâu.” Á Lệ ngái ngủ cất giọng.
Cố Tiểu Khả hơi đau lòng, trong khi Ngô Chí Hào vào khách sạn với người khác, Á Lệ lại không biết gì, cứ ở nhà mà ngủ.
“Cậu ngủ rồi à?” Cô hỏi như không có chuyện gì xảy ra.
“Quý cô ơi, mời xem đồng hồ.
Đã là mấy giờ rồi?”
Cố Tiểu Khả hạ điện thoại xuống nhìn giờ, mới gần mười giờ mà thôi.
“Ngô Chí Hào đâu?” Cô nặng nề hỏi.
Á Lệ im lặng một lúc mới trả lời.
“Mình đã nói cậu đừng lo lắng.
Sau khi ra ngoài mua đồ ăn vặt cho mình thì anh ấy đã cùng mình đi ngủ từ chín giờ tối rồi.
Có cần nghe tiếng ngáy của anh ấy không? Hả?”
Cô đưa tay lên lau khóe mắt hơi cay.
Á Lệ vậy mà lại giấu diếm cô như thế, chỉ vì muốn cô không lo lắng thôi sao, đồ ngốc.
Cô muốn nói rằng đồ ngốc, chồng của cậu chính mắt mình nhìn thấy đi vào khách sạn với một cô gái khác.
Xong lại không thể, cô không muốn Á Lệ đau lòng.
“Vậy...mình cúp máy.” Cố Tiểu Khả chợt nhận ra ngón tay ấm áp của Trình Vương từ khi nào đã ở bên má của mình, anh đang lau nước mắt cho cô, vẻ mặt không có gì vui vẻ, anh ghét cô khóc! Bất kể là vì ai, vì gì.
“Khoan đã.”
Nghe thấy Á Lệ gọi, Cố Tiểu Khả không vội tắt máy.
“Có chuyện gì xảy ra à? Cậu nói giọng lạ quá, cậu khóc sao?”
Á Lệ quá hiểu cô rồi, vậy mà cô lại không hiểu Á Lệ.
“Không có, mình ngủ đây.” Sau khi nói xong thì Cố Tiểu Khả chủ động tắt điện thoại, không để đối phương nói gì thêm.
Bấy giờ lúc này Trình Vương mới lạnh lùng hẳn đi.
“Em dễ khóc quá.”
Cố Tiểu Khả xấu hổ nhưng không trả lời, cô sẽ không dễ dàng khóc đâu, chẳng qua vì cô đau lòng thay cho cô bạn thân của mình mà thôi.
“Chuyện đâu còn có đó, em xem.” Dứt lời khuôn mặt của Trình Vương hơi hất lên như ra hiệu cho cô.
Nhìn theo hướng mà Trình Vương chỉ, cô quay lại, qua cửa xe cô có thể nhìn thấy Ngô Chí Hào đang từ khách sạn bước ra, cô còn thấy hắn ta thở dài một cái rất phức tạp.
Bên cạnh Ngô Chí Hào không còn thấy cô gái kia nữa, chuyện này là sao?
Cố Tiểu Khả cứng họng không nói lên lời, lẽ nào là cô nghĩ nhiều ư? Hai người đó vào trong chưa đến mười năm phút thì một mình Ngô Chí Hào đã ra ngoài, bọn họ không phải gian tình?
“Đừng bao giờ nhìn mọi chuyện bằng ánh mắt phức tạp, nếu nhìn bằng ánh mắt đơn giản thì em sẽ thoải mái hơn.” Trình Vương vặn chìa khóa xe, dường như chuẩn bị xuất phát.
Lúc xe đi qua Ngô Chí Hào, cô thấy hắn ta đang cầm điện thoại di động, màn hình là chữ Á Lệ.
Vậy chẳng có lẽ Ngô Chí Hào đơn giản là thuê phòng cho cô gái kia thôi sao...
Danh Sách Chương: