Trở về đến nhà thuê của mình, Cố Tiểu Khả đặt túi xách xuống bàn rồi nằm phịch ra ghế, hai chân đưa lên giữa không trung đạp đạp cười một mình một cách mãn nguyện.
Không biết giờ này Trình Vương về đến nhà chưa? Anh đã đánh răng chưa nhỉ, anh tắm chưa hay là ngủ rồi.
Chết tiệt cái trái tim không nghe lời này, từ nãy đến giờ vẫn cứ đập rộn lên khó chịu quá.
Có khi nào ngừng nhớ về Trình Vương thì tim cô mới đập bình thường trở lại không? Trình Vương thật sự quá điển trai, từng đường nét trên khuôn mặt anh nhìn sao cũng giống người mẫu hay diễn viên, đại loại người nổi tiếng.
Nếu anh là một người nổi tiếng chắc cô sẽ xỉu ngang xỉu dọc vì xấu hổ với công chúng khi được làm bạn gái anh mất.
Ban nãy khi anh cầm điện thoại cô đã lưu số anh rồi thì phải.
Cố Tiểu Khả chớp chớp mắt rồi ngồi bật dậy.
Cô mở danh bạ ra tìm số di động của anh.
“Đây rồi, Trình Vương!” Cô nhe đôi nanh tinh nghịch rồi lại nằm xuống ghế hôn lên màn hình một cái.
Ấy vậy mà không biết môi cô đã vô tình chạm vào nút gọi đi…
Hồi chuông đầu mới chỉ đổ lên một lần, và cô còn chưa kịp phản ứng đầu dây đã có người nhấc máy.
Âm thanh nam tính từ loa điện thoại phát ra.
“Tiểu Khả?”
“Ui mẹ ơi!” Cố Tiểu Khả giật bắn mình làm rơi điện thoại xuống đất, cô ngồi dậy vuốt vuốt ngực trừng mắt nhìn chiếc điện thoại đang hiển thị giây phút trò chuyện giữa hai đầu dây với nhau liên tục nảy số.
Làm thế nào, làm thế nào đây? Cô vậy mà lỡ gọi cho Trình Vương rồi.
Anh ấy sao có thể nghe điện thoại nhanh như vậy, cứ như canh chừng điện thoại từ trước vậy.
Vội cầm điện thoại lên, cũng may bên dưới có thảm lông, bằng không điện thoại của cô chắc cũng chẳng còn nguyên vẹn.
Cố Tiểu Khả vội vàng gạt nút đỏ sang kết thúc cuộc trò chuyện rồi ngồi co chân lên ghế bịt hai tai lại lắc lắc đầu.
Ít ra cũng phải chào hỏi tạm biệt người ta chứ, Cố Tiểu Khả, mày đúng là vô duyên! Nhất định Trình Vương đã trừ đi vài điểm cộng của cô trong mắt anh rồi cho xem.
Đầu dây điện thoại đã tắt dù chẳng nói năng gì.
Trình Vương đứng bên cửa sổ, tay vẫn cầm điện thoại.
Khi còn ở quán cafe nhân lúc Cố Tiểu Khả không để ý anh có chụp một tấm ảnh của cô.
Đến giờ đã được cài thành hình nền luôn rồi.
“Tiểu Khả…” Anh hơi nhướng mày cười.
“Thiếu gia, có chuyện gì mà cậu vui vậy?” Quản gia Mạc đứng phía sau đặt xuống bàn anh một tách hồng trà thơm phức.
Đầu ông phân nửa bạc màu, khuôn mặt thông minh nhưng rất hiền hậu.
“Chú Mạc, còn không mau nói với ông nội và bố mẹ cháu đi, họ sắp có con dâu rồi.” Trình Vương quay lại đi đến bàn làm việc rồi ngồi xuống ghế, tay vẫn cầm điện thoại chăm chăm vào màn hình nhỏ.
Quản gia Mạc nghe xong liền há hốc mồm ngạc nhiên, ông dụi dụi mắt cố nhìn xem bộ dạng thiếu gia nhỏ của mình bây giờ.
Thiếu gia cười như vậy là có ý gì, người trong điện thoại là bạn gái của thiếu gia sao? Thiếu gia trước nay đều không vừa mắt ai cơ mà.
Đã 26 tuổi rồi, nếu không nhờ phu nhân ép đi đến các buổi mai mối có lẽ thiếu gia cũng chẳng bận tâm đến chuyện lấy vợ.
Vậy mà giờ...đúng là tin vui!
“Thật sao? Tôi lập tức đi báo lại cho ba người họ!” Ông cầm khay nước không đi mà như chạy ra khỏi phòng Trình Vương, đi được một đoạn mới nhớ ra và quay lại đóng cửa cho anh, khuôn mặt ông quả nhiên là đang hạnh phúc thay bố mẹ của anh.
Anh bật cười khi thấy thái độ đó của quản gia Mạc, từ khi anh còn nhỏ ông ấy đã làm việc tại đây, tính ra đã mấy chục năm rồi.
Ông ấy như một người thân trong nhà anh vậy.
Nghĩ rồi anh bấm vào danh bạ điện thoại, mày hơi giãn thư thái, toàn thân dựa vào ghế.
“Tôi muốn có thông tin của Cố Tiểu Khả ở danh sách mai mối hôm nay, chi tiết một chút.”
Cuộc trò chuyện ngắn gọn chỉ vỏn vẹn một câu, Trình Vương soạn một tin nhắn gửi đi.
Khóe miệng cong cong.
Ting.
Cố Tiểu Khả sau khi đánh răng xong cô ra ngoài thì thấy âm thanh tin nhắn từ điện thoại.
Cô hồi hộp tiến đến cầm lên chiếc điện thoại.
Đọc xong hai chữ ‘ngủ ngon’ mà Trình Vương gửi đến, Cố Tiểu Khả lập tức cười tủm tỉm, cô ôm mặt nhảy lên giường lăn lộn.
Có nên chúc ngủ ngon lại hay không? Không được, phải kiêu căng một chút!
Cô đặt điện thoại ngay bên cạnh mình, từ khi nào ngủ mà không hay biết, khi ngủ miệng vẫn cười chúm chím rất đáng yêu.
-----------------------
Nửa ngày đã trôi qua, ánh bình minh xiên qua khe cửa vào phòng Cố Tiểu Khả.
Đến giờ cô dậy để chuẩn bị lên lớp rồi.
Mặc chiếc váy Baby Doll cỡ rộng, tất trắng đến bắp chân, giày sạch tinh tươm, tóc cài một chiếc kẹp hình quả cherry, môi thoa son dịu nhẹ.
Cô cầm lấy cặp sách chạy ra khỏi nhà.
“Tiểu Khả!” Vừa đặt chân vào lớp cô đã thấy Á Lệ lao tới ôm chầm lấy mình, mắt cô ấy nháy nháy.
“Thật sự rất đẹp trai à, hả? Cậu mau nói đi, mình tò mò chết!”
Cô không do dự mà gật đầu khẳng định, răng nanh lại lộ ra.
“Rất đẹp trai và phong độ.”
“Thật không công bằng, vậy là đẹp hơn bạn trai của mình sao?” Á Lệ nhéo nhéo eo của Cố Tiểu Khả một cái, môi hơi bĩu ra.
Đẹp trai hơn là điều đương nhiên, Trình Vương giống một viên kim cương mà không ai có thể sánh được.
Cố Tiểu Khả vừa nghĩ tới đã vui sướng.
Đúng lúc này tự nhiên bên ngoài hội trường phát ra rất nhiều tiếng ồn ào.
Đa số là tiếng la hét của con gái.
Cả Cố Tiểu Khả và Á Lệ đều hóng hớt đến nỗi quên luôn câu chuyện đang nói, hai người đi ra ngoài muốn xem chuyện gì đang xảy ra.
“Ôi, đại thần từ phương nào đến thế kia?” Vừa nhìn về phía trước Á Lệ đã thốt lên.
Cái này...Cô như hóa đá nhìn Trình Vương từ phía xa đi tới, anh mặc vest đen ra dáng một tổng tài thực thụ, tay cầm một bó hoa hồng còn tươi rói, anh đi đến đâu người người nhìn tới đó.
Từ xa nhìn thấy Cố Tiểu Khả trong chiếc váy hết sức ‘loli’ kia, mặt anh có chút sững sờ những vẫn không quên mục đích đến đây của mình.
Anh cười nhìn cô, chân tiếp tục tiến lên.
“Tiểu Khả, anh ấy cười với mình hả?” Á Lệ mê mẩn lay lay tay của Cố Tiểu Khả.
Nào ngờ chỉ vài bước nữa Trình Vương đã đứng trước mặt Cố Tiểu Khả dưới sự chứng kiến của mấy trăm người.
Người ngạc nhiên nhất vẫn là Á Lệ.
Anh đưa bó hoa ra, cô vô thức cầm lấy nó.
Anh cong cong khóe miệng hài lòng, lưng hơi cúi, một tay đưa ra sau lưng, một tay đặt vào ngực trái của mình nơi có trái tim đang đập rộn.
“Xin phép tiểu thư cho tôi được theo đuổi em.”
Danh Sách Chương: