Để mặc Trình Vương bên ngoài thời tiết lạnh giá, lại còn ngủ trong xe chật hẹp khiến Cố Tiểu Khả không thể nào chợp mắt.
Sau khi nằm suy nghĩ cả đêm cô nảy sinh rất nhiều mâu thuẫn trong lòng đến ngay cả cô cũng không thể gỡ rối được.
Nhìn sang bên cạnh mình coi thấy mẹ đã an giấc từ lâu, khuôn mặt xuân thanh của bà không giống như đã gần bước sang tuổi xế chiều, bất giác Cố Tiểu Khả nở nụ cười hiền dịu.
Mẹ của cô vẫn luôn xinh đẹp như thế...
Cô kéo cao chăn đến ngực bà, chỉnh lại chăn kín đáo rồi mới bước ra khỏi giường.
Từng bước chân nhẹ nhàng như không phát ra tiếng động, lúc bước đi cô còn len lén nhìn xem mẹ mình có tỉnh giấc hay không.
Cánh cửa khẽ mở ra rồi khép lại, cô bước chân nhanh hơn đến phòng khách, lấy chiếc áo vắt trên cây để đồ rồi mặc lại.
Bên ngoài trời không trăng không sao, gần rạng sáng trời vẫn tối đen như mực, đúng là mùa đông có khác...
Xe của Trình Vương đậu gần đó không xa, tuyết đã phủ đầy trần xe rồi.
Cũng may tuyết không rơi cả đêm.
Cô âm thầm đi đến, lồng ngực đập thình thịch, bàn tay nhỏ bé đưa lên gõ cửa kính xe.
Chưa đến ba giây cửa kính xe đã hạ, Trình Vương thất sắc ngạc nhiên nhìn cô.
"Tiểu Khả, em sao lại ra đây?"
Cô cười để lộ chiếc răng nanh tinh nghịch quen thuộc.
"Nhớ anh."
Hai người ngồi ghế sau, Cố Tiểu Khả dựa vào bờ vai rộng mà rắn chắc của anh, mặc anh ôm mình một cách yêu thương.
"Hết giận rồi?" Trình Vương vuốt nhẹ má cô.
Cố Tiểu Khả khẽ lắc đầu.
"Em đâu có nhỏ nhen như vậy."
Nâng cằm Cố Tiểu Khả lên, nhìn vào đôi mắt to tròn long lanh của cô, Trình Vương không kìm được lòng hôn nhẹ môi cô một cái.
"Anh tưởng suýt nữa mất em rồi."
Cô hừ mũi cười nhẹ.
Anh còn sợ mất cô ư, mất cô sẽ có cô gái khác xinh đẹp hơn đến bên chứ nhỉ.
"Vương, anh thích em ở điểm gì?"
"Điểm gì cũng thích."
Không bằng lòng với câu trả lời, Cố Tiểu Khả ngẩng đầu lườm yêu anh một cái.
Trình Vương nhếch nhẹ khóe môi, mắt hơi híp lại si tình.
"Bảo bối, sao em lại hỏi câu này nữa? Anh nhớ không nhầm em hỏi câu này rất nhiều lần rồi."
Đúng vậy, rất nhiều...
"Em sợ..." Cô trở nên yếu đuối, rúc vào lòng anh như mèo nhỏ.
Ôm cô chặt hơn, Trình Vương dùng cằm mình xoa xoa đỉnh đầu cô như an ủi.
"Em sợ gì?"
"Em sợ có một ngày anh bỏ rơi em.
Em...em vốn không cân xứng với anh." Cố Tiểu Khả lắp bắp nói ra nỗi lòng mình, đôi mày hơi nhíu lại.
"Ngốc." Trình Vương nắm lấy bàn tay cô, đặt lên lồng ngực trái của anh.
"Nơi này chỉ khắc một tên là Cố Tiểu Khả."
Cố Tiểu Khả đỏ mặt xấu hổ, nhưng vẫn cảm nhận nhịp tim của anh một cách hạnh phúc.
"Nhưng em rất giận anh!" Cô rụt tay về cố tỏ ra mình đang tức.
Nhìn điệu bộ đáng yêu của cô, Trình Vương cười thỏa mãn.
"Được rồi, vậy em cứ giận."
"Tại sao lại giấu em chuyện lớn như thế chứ.
Anh thật đáng ghét."
"Ghét của nào trời trao của đấy, nghe chưa? Hửm?" Anh cúi xuống ngậm chặt lấy cánh môi anh đào của cô, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, ngăn cô không nói thêm một lời nào nữa.
Cả tối hôm nay anh đã rất nhẫn nhịn, nhưng xem ra thỏ lại tự tìm đến hang hùm rồi.
Thật muốn ăn Cố Tiểu Khả sạch sẽ.
"Ưm...ư..." Cố Tiểu Khả không thở được khi tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng này, khẽ ưỡn ẹo cố hít lấy không khí.
Trình Vương trực tiếp chạm nhẹ vào ngực cô, bàn tay xoa bóp thành thục.
Mới đầu có chút không cam tâm, nhưng cuối cùng Cố Tiểu Khả lại rất chịu phối hợp, cô vòng tay lên cổ anh, hôn anh không muốn dứt.
Bàn tay hư hỏng của Trình Vương lại luồn hẳn vào trong lớp áo dày của Cố Tiểu Khả, tách nụ hôn trên môi, dần dần di chuyển xuống cần cổ trắng ngần của cô.
"Tiểu Khả, em thơm quá..." Anh khàn giọng.
Miệng anh không dừng lại ở đó, tay nhanh nhẹn kéo áo của Cố Tiểu Khả lên, bất ngờ ngậm chặt vào miệng nụ hồng nhỏ còn hơi ấm.
"A..." Miệng của Trình Vương nóng đến nỗi khiến Cố Tiểu Khả bùng cháy, cô chạm một tay vào đầu anh, tay còn lại như muốn níu giữ bàn tay hư hỏng kia của anh định luồn xuống bên dưới.
"Ngoan..." Anh vân vê đầu hoa hồng, ngước lên nhìn cô.
"Chúng ta...không được." Cô nặng nhọc buông lời.
Anh cắn răng như không muốn dừng lại cuộc yêu.
"Đợi đến khi trở về...chiều anh." Cố Tiểu Khả xấu hổ quay mặt đi không dám đối diện với anh.
Đúng vậy...dù sao đây cũng là đang ở nhà cô.
Cô không muốn bị ai bắt gặp cảnh tượng này, dù bây giờ không có ai ra khỏi nhà đi chăng nữa.
Nghe thấy lời mật ngọt từ Cố Tiểu Khả, Trình Vương như kìm hãm được cơn dục vọng, anh kéo áo xuống giúp cô, ôm cô vào lòng.
"Đợi khi ấy đừng mong anh tha thứ, có tiến bộ." Anh chạm vào môi cô, cười ranh mãnh.
Mở cửa xe ra giúp Cố Tiểu Khả, Trình Vương nhìn cô.
"Ngủ ngon bà chủ tương lai của Vương gia, em đừng lo lắng."
Danh Sách Chương: