Chu Tuyết Đình yên lặng hồi ức lại kết cục của đại ca nhà mình khi vi phạm “gia pháp”, liền không rét mà run.
Bạch xà tinh chiếm cứ ở trên đùi y, đường hoàng chiếm núi làm vua, những ngón tay mượt mà không ngừng vuốt ve bên ngoài quân trang của y, ý đồ muốn tìm kiếm một cái khe hở để tiến vào, “Anh đứng ở trước mặt em lâu như vậy, em vậy mà vẫn chưa phát hiện ra, chứng minh em chưa đủ quen thuộc đối với thân thể của anh.”
“Giữa chúng ta cần phải càng không có khoảng cách, càng kéo dài càng hiểu biết nhiều hơn, Đình Đình à.”
Chu Tuyết Đình: “……” Thà quỳ sầu riêng còn hơn!
Khoan, vì sao người xin lỗi lại chính là y, rõ ràng đối phương mới là người phạm sai lầm lớn hơn kia mà!
Y dùng sức một cái dựng thẳng người tên Omega lười biếng này dậy, nhìn qua từ trên xuống dưới một lần, lục soát ra mấy khối đệm mềm thay đổi hình thể, ngay cả quân ủng đều là hàng đặc chế độn chiều cao.
“Nhìn mấy thứ này xem, anh làm ra từ chỗ nào? Anh còn cố ý xịt nước hoa thay đổi mùi tin tức tố, anh…… Anh đây là phạm pháp có biết không!”
Y càng nói càng cảm thấy chính nghĩa đang đứng về phe mình, khí thế bắt đầu trở nên kiêu ngạo: “Anh vào Cục Quốc an từ bao giờ, cư nhiên lại không nói cho tôi biết? Giữa phu phu với nhau không phải chính là thẳng thắn thành thật sao?”
Đối với điểm này, Cốc Đằng quả thật là có chút chột dạ, bị cưỡng ép ấn xuống ngồi đàng hoàng, hắn cũng không dám xoắn quẩy nữa.
“Lúc trước em trốn tránh anh đến quân đội biên phòng Dã Chiến đế quốc, tay anh thực sự không duỗi dài được đến như vậy, liền muốn mượn dùng mạng lưới tình báo của Cục Quốc an một chút.”
“Sau đó lại có chút thân bất do kỷ, không được cấp trên phê chuẩn, thân phận của anh chính là bí mật quân sự, không thể tùy tiện tiết lộ.”
Chu Tuyết Đình nghe thấy mối quan hệ nhân quả vi diệu đến phát rồ này, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng, thanh máu liên tục -10 -10 -10……
Anh vì muốn truy (bắt) tôi, mà dám đánh chủ ý lên cả mạng lưới tình báo của bộ An ninh quốc gia!
Nếu đời này y vẫn luôn không tiếp nhận lão yêu tinh này thì……
Khụ, cái gì cũng không cần phải nói, cái gì cũng không cần phải hỏi. Trong nháy mắt đó, nam thanh niên tinh thần rắn rỏi nhật thiên nhật địa này, khẽ meo meo đầu hàng.
Cốc Đằng hoàn toàn không biết, mình chỉ nói mấy câu đã tạo thành sát thương bạo kích CRIT -999, cũng làm cho đối phương tự mình hoàn thành công lược, chuyển hóa thành một con hổ giấy sắc lệ nộ tra (?).
Hắn còn đang cố vắt hết óc để biện giải cho bản thân, sau đó liền nghĩ tới thân phận của đại tẩu Khúc Tiện Ca năm đó.
“Đình Đình, đại tẩu không phải cũng giống anh sao, anh nghe nói sau khi bọn họ kết hôn đã lập ra mười bảy điều “hiệp ước chung sống của phu thê”, không can thiệp vào công việc của đối phương, còn nội dung cụ thể là gì thì……”
Cốc Đằng lâm vào trầm tư.
Chu Tuyết Đình chỉ cảm thấy mình lại ăn một đao trong vô hình, thanh máu -10086……
Từ một con cọp giấy, y lại tiếp tục hạ một cấp bậc, thoái hóa thành cún con, bộ dáng bất lực nhỏ bé.
Y không dám nói cho Cốc Đằng biết, trong “gia pháp” của đại tẩu đã có thêm điều thứ mười tám.
Cái cuối cùng là gì ấy nhỉ?
Hình như là, nếu vợ phạm sai lầm, nhất định phải tích cực chủ động xin đối phương tha thứ, không…… Sai rồi, nguyên văn là, vợ sao có thể phạm sai lầm!
Khóe miệng y giật giật, ánh mắt tránh né: “Kia gì…… Anh hiếm lắm mới tới đây một chuyến, chúng ta cũng đừng nên thảo luận mấy chuyện không thoái mái này.”
Khiến cho mấy cái hiệp ước bất bình đẳng mất chủ quyền kia theo gió cuốn đi, giữa phu phu với nhau chỉ cần mắt nhắm mắt mở, sống chung mới có thể lâu dài.
“Khụ…… Cục Quốc an các anh, rốt cuộc tới đây làm gì?”
Y cưỡng ép chuyển đề tài, cũng đại biểu cho việc này liền cứ thế cho qua.
Cốc Đằng nhẹ nhàng thở ra, tại một khắc này, phu phu hai người lại một lần nữa tâm đầu ý hợp, quyết định kết thúc trận chiến gia đình không hề có mùi khói thuốc súng này.
“Em có nhớ người bạn làm phóng viên chiến địa thích lao đầu vào chỗ chết anh từng kể không, anh ta thật ra là đồng nghiệp của anh, hiện đã lẫn vào tổ chức RUA nhiều năm, trở thành một nhân vật trọng yếu.”
Chu Tuyết Đình nói thầm: “Tôi còn tưởng người bạn kia, là chính bản thân anh đấy.”
Cặp mị nhãn của Cốc Đằng quét ngang: “Đình Đình, ngoại trừ một ít tư liệu tuyệt mật không thể nói cho em biết, anh thật sự sẽ không giấu giếm em bất cứ chuyện gì.”
Chu Tuyết Đình mạc danh có chút nổi da gà: “Được rồi, nói chuyện chính sự, tiếp tục nói về đồng nghiệp của anh đi.”
Tuy rằng quân chính quy và Cục Quốc an vẫn luôn tương ái tương sát nhiều năm, nhưng khi xuất hiện kẻ địch chung, cả hai cũng sẽ không cố ý kéo chân sau lẫn nhau, phối hợp cũng cực kỳ ăn ý, một bên chính diện cường công, một bên núp trong tối đánh lén, còn ước gì có thể làm cho đối phương biết mình có bao nhiêu năng lực, bao nhiêu uy phong, nếu không cẩn thận để bị mất mặt trước mặt đối phương, vậy sẽ còn khó chịu hơn cả cái chết.
Cốc Đằng vốn thuộc bộ phận gián điệp thương mại, phụ trách đánh cắp kỹ thuật khoa học mới nhất của liên bang, tiến hành phong tỏa và chế tài kinh tế, thuận tiện ghé qua kho bạc của hoàng đế, tồn một chút của riêng.
Vốn dĩ cũng không tới phiên hắn lên chiến trường.
Nhưng vị đồng nghiệp kia sau khi thâm nhập vào tổ chức RUA, đã điều tra ra tư liệu bối cảnh của thủ lĩnh tân nhiệm – kẻ tự xưng là tinh tặc vương, mang về tin tức mới nhất.
Cốc Đằng ngưng trọng: “Kẻ nọ em cũng có nhận thức.”
Chu Tuyết Đình lúc này quả thật vô cùng kinh ngạc: “Tôi cũng không biết, từ khi nào mà mình lại có liên quan đến phần tử khủng bố cơ đấy?”
Cốc Đằng nhắc nhở: “Em đã từng ra tay đánh gãy cái chân thứ ba của hắn.”
Y nếu đã ra tay thì còn có thể lưu lại tánh mạng cho kẻ địch sao?
Chu Tuyết Đình cảm thấy hắn đang nói giỡn, vừa muốn mở miệng phản bác, lại đột nhiên dừng lại, một tay vỗ trán: “Là gia hỏa kia!”
Chuyện xảy ra vào năm mười tuổi, cũng chính là lúc mà nghiệt duyên giữa y và Cốc Đằng bắt đầu, làm cho y suốt đời khó quên.
Đời trước em trai nuôi đã từng nói qua, sau lưng mỗi một vai ác đại ma vương “mỹ cường thảm”, đều cần có một đoạn quá khứ huyết lệ đau thương bị người tra tấn. Cốc Đằng, đã hoàn mỹ tuần hoàn cái kịch bản đó.
Truyền thừa mấy trăm năm của Cốc gia, ba đời gần nhất đều là do con trai trưởng Omega làm đương gia. Song thân của Cốc Đằng chính là một tổ hợp điển hình của Omega con nhà giàu và Alpha phượng hoàng nam(*). Phượng hoàng nam sau khi mượn dùng tài sản và nhân mạch của nhà vợ để nhanh chóng thăng chức, cảm thấy thân phận ở rể là một nỗi nhục nhã, trong thời điểm vợ mang thai đã xuất quỹ với một Beta.
(*Người có gia cảnh bình thường gả cho nhà giàu có, được gọi là gà hóa phượng hoàng, đây là phiên bản nam của định nghĩa này.)
Nếu ông ta không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này, người cha Omega của Cốc Đằng cũng sẽ không dây dưa. Gia thế lẫn tài sắc ông đều có, đã không biết có bao nhiêu tiểu thịt tươi người trước ngã xuống, người sau tiến lên, muốn có nam nhân nào mà không được.
Người cha Alpha của Cốc Đằng tất nhiên cũng biết rõ điểm này, ông ta lúc trước cũng vì thế mà quyết trèo lên trên Cốc gia, sao có thể cứ như vậy mà vứt bỏ.
Vì thế, ông ta thừa dịp vợ mang thai sức yếu mà hạ độc gây ảo giác mạnh vào trong thức ăn, khiến cho một người bình thường luôn dương quang rộng rãi, sống sờ sờ bị bức thành một kẻ điên nghi thần nghi quỷ.
Cốc Đằng là được sinh ra trong viện tâm thần.
Người cha Omega của hắn sau khi sinh con ba tháng, đã cắt cổ tay tự sát.
Nếu người cha Alpha không biết chuyện vợ ông ta trước đó đã lập di chúc phân chia tài sản, trong đó nói rõ chỉ có huyết mạch trực hệ của ông mới có thể kế thừa toàn bộ di sản, nếu không có huyết mạch trực hệ thì gia sản sẽ được sung vào công quỹ của đế quốc, thì Cốc Đằng sợ là cũng không thể sống sót.
Thời thơ ấu của Cốc Đằng trải qua trong sự cô độc, không có lấy một bóng người, mà chỉ có những khối máy móc lạnh băng. Người cha Alpha của hắn đã kiến tạo một chiếc lồng giam hoa lệ, không cho phép hắn tiếp xúc với hết thảy mọi thứ ở bên ngoài.
Giá trị duy nhất của hắn, chính là tồn tại.
Tục ngữ có nói, nếu không bị diệt vong trong sự cô độc, thì sẽ trở nên biến thái trong sự cô độc. Cốc Đằng đã từng có ý định kết thúc chính mình, nhưng lại được người máy chữa bệnh làm việc vô cùng xứng chức cứu về. Vì thế, hắn biến thái, quyết định tiêu diệt kẻ thù của mình.
Người cha Alpha của Cốc Đằng, vào năm hắn mười sáu tuổi, đã chết trong một vụ tai nạn giao thông.
Không còn người giám hộ trói buộc, hắn rốt cuộc cũng đạt được sự tự do. Trên pháp luật thì mười sáu tuổi đã là nửa thành niên, có tư cách thừa hưởng tài sản của Cốc gia vốn nên thuộc về hắn.
Người vợ bé Beta của phượng hoàng nam và đứa con riêng Alpha bị đuổi ra khỏi căn biệt thự cao cấp vốn không thuộc về mình, trở thành người bình dân.
Chu Tuyết Đình vuốt cằm: “Tôi nhớ rồi, đứa em trai Alpha cùng cha khác mẹ với anh, tên là…… Phùng Tân Viễn.”
Cốc Đằng cười ứng hòa: “Đúng vậy, chính là cái tên Phùng Tân Viễn đã bị em đánh đấy!”
Chu Tuyết Đình “chậc” một tiếng: “Hắn không phải bởi vì tội cưỡng dâm chưa thành, mà bị anh tống vào ngục giam tinh tế suốt mấy năm qua rồi sao?”
Sau khi mất đi tất cả, Phùng Tân Viễn liền hận thấu xương người anh trai Omega cùng cha khác mẹ là Cốc Đằng, gã hoàn toàn kế thừa bản tính tà ác âm độc của cha mình, cư nhiên đã không màn đến luân thường mà muốn đánh dấu hoàn toàn Cốc Đằng, hòng không chế hắn.
Có điều, vận khí của gã không hề tốt, thật vất vả lắm mới đợi được lúc Cốc Đằng ở một mình, lại đang ở một góc vắng người trong bãi đỗ xe ngầm, gã kéo Cốc Đằng lên một chiếc xe, khi đã sắp sửa thực hiện được hành vi, nửa đường lại xuất hiện một chú sói con là Chu Tuyết Đình.
Cái gì? Bạn nói là, Chu Tuyết Đình khi không lại ăn no rửng mỡ, xuống bãi đỗ xe ngầm đi dạo á?
Khụ, y thích nhất chính là xe mà, nhóc con mười tuổi không thể thi bằng lái, xuống bãi đỗ xe ngắm cho đỡ nghiện không được sao!
Chu Tuyết Đình thấy cảnh bạo hành, lập tức lao đến đạp nát chỗ kia của Phùng Tân Viễn. Một thiếu niên mười sáu tuổi, bị một thằng nhóc mười tuổi ấn xuống đất mà cọ xát, mặt trong lẫn mặt ngoài, tôn nghiêm lẫn nhân cách đều nắm tay nhau vỡ vụn thành tro bụi.
Đương nhiên, gã vốn đã là một tên cặn bã.
Tên khốn kiếp này, cư nhiên lại biến thành thủ lĩnh tổ chức khủng bố, gián tiếp hại chết mẹ của Chu Tuyết Đình!
Chu Tuyết Đình lệ khí mọc thành cụm, không hổ là vai chính trong truyện của em trai nuôi, chỉ bằng cái thuộc tính đánh riết không chết như con gián này, đã khiến cho người khác đủ ghê tởm rồi!