Chu Thiên Hoàn mở ra cánh cổng tinh giới, trực tiếp định vị tới tinh vực của mình. Để không thu hút sự chú ý, khi trở về y không hề kinh động tới bất luận một kẻ nào.
Y chọn ra một tinh cầu khoáng thạch năng lượng cao nằm trong tinh vực, thả dây đằng đi ra ngoài.
Dây đằng ngửi được mùi thức ăn ngon, vừa ra ngoài liền hoan hô cắm rễ xuống tinh cầu khoáng thạch.
“Tinh cầu này không giống với những tinh cầu bình thường, năng lượng dư thừa, đủ để ngươi ăn mấy trăm năm!” Chu Thiên Hoàn cũng có một ít hiểu biết đối với sức ăn của nó.
Từ lúc bắt đầu y cũng đã từng đặt giả thiết, liệu những ma vật ngoại vực kia có thể hấp thu năng lượng của vũ trụ này hay không. Nhưng sau khi phát hiện quái vật dây đằng đã tự mình sinh ra ý thức, băn khoăn này liền theo đó mà biến mất.
Nếu muốn hủy diệt vũ trụ thì mỗi một vị thần ở Thần giới, bao gồm cả Chu Thiên Hoàn đều có thể làm được.
Thế nhưng chẳng có ai sẽ đi làm chuyện này, bởi vì bọn họ có lý trí, có tình cảm, thuận theo pháp tắc của Thiên Đạo. Mãn tắc dật, doanh tắc mệt. Hủy diệt vũ trụ để tự mình phi thăng chính là cách làm trung nhị nhất.
Y nguyện ý cho quái vật dây đằng một cơ hội, để nó tự mình chuyển hóa, càng ngày càng thích ứng hơn với pháp tắc của vũ trụ này.
Chu Thiên Hoàn nhìn dây đăng ăn uống thỏa thích, khóe miệng hơi cong lên.
Ăn cơm của ta, về sau chính là người nhà của ta.
Trên bầu trời mênh mông, chợt có một ngôi sao băng xẹt qua, thẳng tắp bay về phía y. Chu Thiên Hoàn duỗi tay tiếp lấy, trong lòng bàn tay là một con hạt giấy, vừa mở ra liền xuất hiện gương mặt tươi cười của Ân Ly Trần.
Kỳ quái, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một loại xúc động muốn đánh gương mặt dối trá này thành đầu heo.
Rõ ràng trước kia cũng không có giao lưu quá nhiều.
Ân Ly Trần: “Thái tử Thiên Hoàn, ngài đang ở đâu vậy?”
Chu Thiên Hoàn không chút để ý: “Lão tử ở đâu cần ngươi quản sao!”
Ân Ly Trần cũng không giận, tính tình tốt mà cười cười: “Không phải ý tứ này, ta thấy Thái tử và quái vật dây đằng kia đột nhiên biến mất, nên có chút tò mò.”
Khóe mắt Chu Thiên Hoàn nhiễm một tia lạnh lẽo: “Ngươi giám sát ta?”
Ân Ly Trần: “Không dám không dám, ta chỉ gặp phải một ít phiền toái, muốn nhờ Thái tử giúp đỡ một chút.”
Chu Thiên Hoàn nào lại không hiểu, ý tứ của tên này chính là ra tay giúp đỡ một phen, hắn liền thay y giấu giếm bí mật này.
Người này thật sự khó ưa.
Y ấn xuống xúc động muốn hành hung đối phương, lười biếng nói: “Ngươi nói xem?”
Ân Ly Trần: “Thái tử cũng biết, đối thủ của ta là một con cự quái ba đầu sáu tay chín mắt, mắt của nó thực sự rất kỳ quái, có thể bắn ra hắc quang, hóa hết thảy vật chất và năng lượng thành hư vô.”
Chu Thiên Hoàn: “Hết thảy hóa thành hư vô?”
Năng lực này so với cái bụng không đáy của dây đằng có lực sát thương lớn hơn nhiều.
Ân Ly Trần: “Trong số bảy người chúng ta, chỉ có chiến lực của Thái tử Thiên Hoàn là có thể đối kháng với ma vật này, ta sẽ thừa cơ hội để bày đại trận phong ấn.”
Chu Thiên Hoàn rũ mắt: “Được, ta đáp ứng.”
Ánh mắt Ân Ly Trần chợt lóe: “Vậy thì đa tạ, ta vừa gửi định vị cho ngài.”
Kết thúc cuộc gọi không bao lâu, một ngôi sao băng khác lại bay tới, Chu Thiên Hoàn nhận được định vị mà Ân Ly Trần gửi đến.
Y một lần nữa mở ra cánh cổng tinh môn, khi vừa sắp sửa bước vào, một góc quần áo bỗng nhiên bị kéo lại. Quay đầu nhìn xuống, từ dưới nền đến vươn ra một cọng dây đằng xanh lục, lưu luyến không rời mà câu lấy y.
【Đừng đi……】
Chu Thiên Hoàn bật cười, gia hỏa này cư nhiên còn rất dính người.
“Ta có chút việc cần phải xử lý, ngươi chờ ta trở lại…… Ừm, ngoan ngoãn đừng chạy loạn.”
Nếu là trước kia, Chu Thiên Hoàn tuyệt đối sẽ không thể tưởng tượng được bản thân có thể nhẫn nại như vậy, còn dùng ngữ khí ôn nhu như vậy để đối đãi với người khác. Trong tiềm thức của y tựa hồ đã xem ma vật này thành vật sở hữu của mình.
Nhẹ nhàng gỡ dây đằng ra, y không quay đầu lại mà tiến vào cổng tinh giới.
【Chờ ngươi trở về……】
Dây đằng gục xuống mặt đất, không hiểu vì sao lại có vài phần cô tịch. Không cần phải cùng người khác tranh đoạt năng lượng, xung quanh toàn là đồ ăn ngon, nếu là trước kia thì nó đã vui vẻ thỏa mãn đến quên trời quên đất.
Nhưng hiện giờ lại cảm thấy như thiếu mất cái gì, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự thèm ăn của nó.
Nó không có cách nào để phân biệt loại cảm xúc xa lạ này.
Lần đầu tiên phát hiện, trong vũ trụ tối tăm vô tận, khoáng thạch năng lượng cực cao, tất cả những thứ này đều chỉ là vật chết.
Vật chết và sinh vật sống.
Nó là gì?
Chu Thiên Hoàn rất nhanh chóng liền chạy tới chiến trường, Ân Ly Trần đã bị ma vật ba đầu sáu tay kia đuổi giết qua vài cái tinh vực. Những tinh cầu mà nó đi qua đều bị hủy diệt, không có ngoại lệ.
Y chậc một tiếng, cái tên này cũng thật vô dụng.
Chu Thiên Hoàn từ trong không gian giới tử lấy ra binh khí tùy thân, đó là một thanh thần đao dùng Cửu Thiên Huyền Hỏa luyện thành.
“Tránh ra!”
“Nhờ vào ngài, Thái tử.” Ân Ly Trần nhẹ nhàng thở ra, vội vàng lui về phía sau, bắt đầu chuẩn bị lập trận phong ấn.
Muốn hoàn toàn tiêu diệt những ma vật ngoại vực này cũng không phải là không có khả năng, giống với thần linh bọn họ, thần hồn vĩnh sinh vĩnh diệt, thứ duy nhất có thể bị phong ấn chính là thân xác.
Chu Thiên Hoàn vung đao tiến lên, thân hình chớp nhoáng, hư hư thật thật, mỗi một lần chuyển động đều thuấn di qua các thứ nguyên bất đồng. Nhưng ma vật chín mắt kia xác thật rất lợi hại, không chỉ có thị lực siêu quần, mà tốc độ bắn ra hắc quang cũng cực kỳ nhanh.
Khóe miệng Chu Thiên Hoàn gợi lên, nở nụ cười hung tàn.
Sự khác biệt về bản chất giữa cổ thần bọn họ và những ma thần ngoại vực này, chính là trí tuệ.
Y niệm pháp chú, phân ra vô hạn phân thân, mỗi một phân thân đều cầm thần đao.
Ma thần ngoại vực trong lúc nhất thời liền có chút ngốc lăng.
Ngàn vạn Chu Thiên Hoàn cùng làm ra động tác tương đồng, vừa vung tay một cái, ngàn vạn thần đao liền hóa thành vô số ám quang, phóng về phía những con mắt của ma thần. Ám quang nhiều như sao trời, nhưng chỉ có một cái là thật.
Ma thần ngoại vực quả nhiên không thể phân biệt.
Thần đao chân chính ẩn nấp trong đó liền đột phá phòng ngự, đâm vào một trong chín con mắt của ma thần. Nó phát ra một luồng sóng âm thảm thiết, tần suất cao đến mức khiến cho màng tai trướng đau.
Ừm, lại thêm một đứa nhỏ bị y đánh cho gào khóc hu hu.
Nhưng Chu Thiên Hoàn lại không hề mềm lòng như đối với dây đằng, sử dụng bí pháp để triệu hoán ra hồn đao, theo thứ tự mà chọc mù tám con mắt còn lại của ma thần.
Ma thần ở loại cảnh giới như nó không phải thật sự chỉ dựa vào đôi mắt để nhìn vật, nhưng những con mắt này chính là nơi phát ra sức mạnh của nó, mắt bị hủy sẽ khiến nó bị thương nặng.
Ân Ly Trần ở một bên nhìn thấy ma thần kêu rên mà vô cùng khiếp sợ, cũng sinh ra nồng đậm kiêng kỵ đối với Chu Thiên Hoàn.
Sớm nghe nói Thái tử Thiên Hoàn là người có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất, hôm nay chứng kiến quả nhiên là danh bất hư truyền.
Nếu Chu Thiên Hoàn thật sự liên tiếp phong ấn được những ma thần ngoại vực khác, vậy ngôi vị Thần đế chắc chắn sẽ rơi vào tay y!
Hắn rũ mắt, trong mắt xẹt qua một tia mờ mịt.
“Này, ngươi còn ở đó cọ xát cái gì?”
“Xin lỗi, đã sắp hoàn thành rồi!”
Một lần nữa ngẩng đầu, Ân Ly Trần khôi phục ý cười ôn nhuận, đại trận phong ấn đã gần hoàn thành, chỉ còn một bước niệm động chú ngữ. Đại trận nháy mắt như được rót đầy năng lượng, lưu quang kim sắc lóe lên một độ cung hình giọt nước, một loạt pháp chú liền hiện ra trên không trung.
“Phong ấn!”
Câu chú ngữ cuối cùng vừa phát ra, hình thể khổng lồ của ma thần ngoại vực kia liền theo đó mà hóa thành từng hạt quang tử, từng hạt biến mất vào hư không, cuối cùng chỉ còn lại thần hồn là bị phong ấn vào trong một cái hộp vuông nhỏ.
Ân Ly Trần vui mừng khôn xiết, như vậy nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành rồi.
Chu Thiên Hoàn bay tới, trong lòng bàn tay lơ lửng chín hạt châu, ba màu đen trắng đỏ, những hạt châu này tựa như vẫn còn sống, quay tròn chuyển động khắp nơi.
“Đây là chín viên nhãn cầu của ma thần, ngươi phải phong ấn riêng biệt từng viên. Nếu như để nó tập hợp được toàn bộ nhãn cầu, đại trận phong ấn của ngươi liền không trấn áp được nó nữa!”
Ân Ly Trần tuy khó chịu, nhưng trong lòng cũng biết Chu Thiên Hoàn nói rất đúng.
Hắn là chân thần pháp hệ, tu luyện công kích sóng âm, trên chiến trường thật sự không chiếm nhiều ưu thế.
“Đa tạ!”
“Ngậm cái miệng của ngươi lại, đừng nói những chuyện không nên nói là được.”
Chu Thiên Hoàn vứt lại những lời này, liền xoay người bước vào cổng tinh giới.
Y muốn về nhà nhìn xem dây đằng kia ăn uống thế nào rồi.
…