Thân phận có sẵn ở đó, cho dù có muốn điệu thấp cũng điệp thấp không nổi. Loại hành vi như chủ tịch giả làm nhân viên, giả heo ăn thịt hổ này hoàn toàn không phù hợp với phong cách nhất quán kiêu ngạo của y.
Khuyết Tinh Bàn là một trong số ít những cường giả ở cùng cảnh giới với y. Khuyết gia là bá chủ tinh vực phía Nam, mà Khuyết Tinh Bàn là gia chủ, cũng là thần nhân duy nhất.
“Đối thủ của ngươi là con sứa bảy màu kia? Nó lợi hại lắm sao?”
Bên kia Khuyết Tinh Bàn đang trong hồi chiến đấu kịch liệt, đáp lời đứt quãng.
“Màng ngoài của nó trông mềm mềm, nhưng thật ra lại giống như tường đồng vách sắt vậy, có thể bắn ngược tất cả mọi đòn công kích. Xúc tu trong suốt có chứa kịch động, dính phải một chút ít cũng sẽ bị tê liệt thần kinh.”
Chu Thiên Hoàn có chút hứng thú: “Đợi ta tới đó.”
Công đức hay không công đức y không thèm để ý. Nhưng đối thủ mạnh lại làm cho y chờ mong, nhân sinh không có địch nhân thật nhàm chán biết bao nhiêu.
Chu Thiên Hoàn kết thúc cuộc gọi, sau khi sắp xếp công việc cho hai khí linh, vừa định rời đi, trên đùi đã bị dây đằng lưu luyến không rời câu lấy.
【Vì sao lại phải đi?】
Đối với loại tình tiết chim non dính người này, Chu Thiên Hoàn không hiểu vì sao lại có chút hưởng thụ, trấn an mà sờ sờ lá cây: “Ta sẽ nhanh chóng trở về, ngươi ngoan ngoãn ở nhà, tranh thủ sớm một chút biến thành hình người đi.”
Một khi biến thành người rồi, dây đằng sẽ tiến gần một bước đến lúc được Thiên Đạo công nhận, sự bài xích của pháp tắc vũ trụ cũng sẽ yếu bớt đi.
【Ta muốn đi cùng ngươi!】
Dây đằng chủ động cắt bỏ một cái xúc tu, quấn quanh người y như một cái đai lưng, mặt dày muốn đi theo. Không biết vì sao, trong lòng nó lại có chút sợ hãi.
Nhưng rốt cuộc là sợ hãi cái gì thì nó lại không biết.
“Không được, nếu ngươi bị những thần nhân khác phát hiện thì sẽ dẫn tới nhiều phiền toái không cần thiết.”
Chu Thiên Hoàn ôn nhu nhưng kiên quyết gỡ dây đằng xuống, cao giọng cười, nhấc chân đi tới chiến trường.
“Chờ ta trở lại.”
Dây đằng si ngốc nhìn theo bóng dáng của y, vì sao nó vĩnh viễn luôn bị bỏ lại? Nếu như có một nơi mà ở đó chỉ có hai người tồn tại, không bao giờ chia lìa, vậy thì thật tốt biết mấy.
Nó muốn có được năng lực như vậy……
Chu Thiên Hoàn mở cổng tinh giới, dựa theo tọa độ Khuyết Tinh Bàn để lại mà đi, trên đường bỗng nhiên nhận được tin nhắn cầu viện của một người khác. Nhìn thấy khuôn mặt xảo trá quen thuộc kia, Chu Thiên Hoàn không khỏi có chút chán ngấy.
“Ân Ly Trần, ngươi lại có chuyện gì?”
Ân Ly Trần vẫn nở nụ cười thân thiết như thường ngày: “Thái tử Thiên Hoàn, ta gặp phải một ma thần ngoại vực, xin ngài đến đây giúp đỡ một chút?”
Chu Thiên Hoàn “chậc” một tiếng, cả đám đều coi y là tool hack đánh quái à?
“Không phải ta đã giúp ngươi phong ấn ma thần chín mắt kia rồi sao?”
Ân Ly Trần: “Không phải nó, là một con quái bùn đen ngòm như mực, không biết ngài có còn nhớ không?”
Trong trí nhớ của Chu Thiên Hoàn đúng là có thứ này, nhưng đối thủ của nó là một vị chân thần khác kia mà, Ân Ly Trần thì có liên quan gì đến chuyện này?
“Úc Băng Nguyên đâu?”
Ánh mắt của Ân Ly Trần lóe lên một tia ý vị không rõ: “Hắn bị con quái bùn kia đả thương, hiện giờ đang hôn mê không tỉnh.”
Chu Thiên Hoàn nhướng mày, tuy chưa từng có nhiều giao thoa với Úc Băng Nguyên, nhưng y cũng từng nghe nói chiến lực của người này không tầm thường, một tay pháp thuật hệ băng xuất thần nhập hóa, sao có thể dễ dàng bị thương như vậy.
Đặc biệt là xuất phát từ trong miệng của Ân Ly Trần, nói trong đó không có trá, y nhất quyết không tin: “Ngươi đây là muốn cướp công của người khác?”
Ân Ly Trần: “Năng lực của hắn không bằng người, trách được ta tiếp nhận phần của hắn sao?”
Chu Thiên Hoàn đại khái đã hiểu ra, càng thêm khinh thường Ân Ly Trần: “Ta còn có việc khác, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Vẻ mặt của Ân Ly Trần trầm xuống: “Thái tử, ngài không sợ việc mình che chở cho ma thần ngoại vực sẽ bị lan truyền ra ngoài, trở thành địch nhân của toàn bộ vũ trụ sao?”
Chu Thiên Hoàn cười lạnh: “Ngươi uy hiếp ta?”
Ân Ly Trần: “Không dám, không dám, ta chỉ là thiện ý nhắc nhở ngài một chút mà thôi.”
Chu Thiên Hoàn bừa bãi nói: “Ngươi muốn thế nào cũng được, lão tử không sợ đối địch với toàn bộ vũ trụ này!”
Y cắt đứt liên lạc, khẽ liếm môi, xếp Ân Ly Trần vào danh sách cần săn giết tiếp theo.
Ở một góc vũ trụ khác, Ân Ly Trần tức muốn hộc máu mắng Chu Thiên Hoàn: “Kẻ điên, đúng là một kẻ điên!”
Hắn nhìn về phía đống quái bùn nhìn không ra hình thái cụ thể dưới chân kia, trong mắt lộ ra thần sắc chán ghét. Lúc trước hắn vô tình gặp được Úc Băng Nguyên đại chiến với con quái này, trong lòng nổi lên tâm tư đoạt quái cướp công đức.
Thừa lúc hai bên lưỡng bại câu thương, hắn bèn ra tay đánh lén Úc Băng Nguyên, khiến cho hắn trọng thương. Để phòng ngừa sự tình bị bại lộ, hắn đơn giản liền nhét Úc Băng Nguyên vào không gian dị độ chung với con ma thần chín mắt kia.
Vốn tưởng rằng đối phó với quái bùn cũng dễ như trở bàn tay, nhưng không ngờ công kích sóng âm mà hắn am hiểu nhất lại dường như gặp phải khắc tinh, hết thảy công kích phóng tới trên người quái bùn, như đá chìm đáy biển không nói, mà ngược lại còn giống như cho nó thêm năng lượng.
Con quái vật này thực sự quá mức quỷ dị!
Nếu Chu Thiên Hoàn không muốn giúp, vậy hắn cũng chỉ có thể tạm thời rút lui.
Hắn vừa định xoay người rời đi, một sợi dây thừng đen như mực bất ngờ quấn lên mắt cá chân của hắn, đột nhiên kéo hắn xuống.
Hết thảy đều phát sinh chỉ trong chớp nhoáng, Ân Ly Trần không kịp phản ứng thì đã bị quái bùn “ngao ô” một ngụm nuốt chửng. So với những ma thần ngoại vực khác, nó vô cùng am hiểu cách thức ngụy trang và biến ảo.
Rất nhanh chóng, mọi dấu vết trải qua chiến đấu đều hóa thành hư không, thân hình của nó không ngừng biến đổi, cuối cùng hóa thành một nam nhân loài người cường tráng cao lớn, tướng mạo giản dị. Nó sờ sờ bụng, cười cộc lốc.
Cái vũ trụ này thật tốt, thật thích……
Chu Thiên Hoàn không hề biết rằng, mình còn chưa kịp ra tay diệt khẩu thì Ân Ly Trần đã tự mình tìm chết.
Khi vừa chạy đến vị trí của Khuyết Tinh Bàn, Chu Thiên Hoàn đã thấy trong ngoài ba vòng, vây đầy các tiên nhân đến xem náo nhiệt, nhân số ước chừng cũng phải hơn một vạn. Ở giữa chiến trường là Khuyết Tinh Bàn, uy phong lẫm lẫm tay cầm binh khí, đơn đả độc đấu cùng con quái vật sứa.
Chu Thiên Hoàn: “……” Đây là xem xiếc khỉ sao?
Y quay đầu giả vờ không quen!
Khuyết Tinh Bàn tinh mắt, vừa liếc mắt đã tia thấy y, hô lớn: “Thái tử Thiên Hoàn, tới đúng lúc lắm!”
Chu Thiên Hoàn bất đắc dĩ bị kéo ra giữa chiến trường, tiếp nhận muôn vàn ánh mắt của đám tiên nhân: “Ngươi có nhiều khán giả quá nhỉ?”
Khuyết Tinh Bàn ngượng ngùng thấp giọng nói: “Đều là đồ tử đồ tôn của Khuyết gia ta thôi, riêng việc hỗ trợ phô trương thanh thế, ta cũng ngại cự tuyệt bọn họ.”
Thân là bá chủ của tinh vực phía Nam, toàn gia tộc Khuyết thị cũng không có nhân vật đặc biệt kiệt xuất nào, ngay cả tu vi của Khuyết Tinh Bàn cũng đều dựa vào người trong cả gia tộc thắt lưng buộc bụng, tiết kiệm các loại tài nguyên mà xây nên.
Khuyết thị có thể lớn mạnh đến ngày hôm nay không phải là dựa vào sức mạnh của một cá nhân, mà là nhờ vào tính đoàn kết.
Chu Thiên Hoàn đánh giá Khuyết Tinh Bàn, thấy trên người hắn không hề có vết thương nào, kỳ quái nói: “Không phải ngươi nói đang hồi chiến đấu kịch liệt, tính mạng nguy kịch?”
Khuyết Tinh Bàn cười chột dạ: “Không nói như vậy thì làm sao ngươi chịu tới.”
Chu Thiên Hoàn: “……” Lạnh lùng quay gót!
Khuyết Tinh Bàn giữ chặt cánh tay y, thấp giọng khẩn cầu: “Thiên Hoàn ca, ta đã gọi ngươi là ca thì ngươi cũng biết tình huống của ta rồi. Tuổi của ta cũng đâu có nhỏ hơn ngươi, Khuyết gia đi theo một thần nhân là ta, không thể vào thời khắc mấu chốt này mà mất đi mặt mũi được.”
Hắn chính là trụ cột, là trung tâm tinh thần của người Khuyết gia, bất kể làm chuyện gì cũng đều phải tận thiện tận mỹ, tuyệt đối không cho phép xảy ra bất luận một sai lầm nào. Hắn đổ thì Khuyết gia cũng tan.
Chu Thiên Hoàn: “Rốt cuộc sao lại thế này?”
Khuyết Tinh Bàn lo âu: “Ta cũng không biết, con sứa này đánh kiểu gì cũng không chết, ta căn bản không sờ thấy manh mối, cho nên chỉ có thể gọi ngươi đến đây nhìn xem.”
Chu Thiên Hoàn: “Nó không tấn công ngươi sao?”
Khuyết Tinh Bàn lắc đầu: “Không có, nếu không nhóm tiên nhân Khuyết gia kia nào có thể còn đứng đó mà xem diễn chứ.”
Chu Thiên Hoàn liếc xéo hắn: “Vận khí của ngươi tốt đấy, gặp được một cái bao cát, chịu đánh chịu mắng cũng tuyệt đối không phản kháng.”
Khuyết Tinh Bàn cười hắc hắc: “Đúng vậy, tu đạo chính của ta là may mắn đạo đó!”
Chu Thiên Hoàn: “……” Bộ ta đang khen ngươi à?
Cư nhiên còn tỏ ra đắc ý!
Thông qua dây đằng, hiện giờ Chu Thiên Hoàn đã có thêm vài sự hiểu biết đối với những ma thần ngoại vực này. Đại đa số đều là đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nhận thức chỉ bằng trẻ con, ngây thơ đến mức tàn nhẫn, cũng không thể nào gọi là tà ác hiểm độc được.
Thế nhưng, nói cho cùng, vẫn là tranh đoạt thần vị, tranh đoạt tài nguyên, tranh đoạt lợi ích.
Được nhiều người vây xem như vậy, nhưng Chu Thiên Hoàn vẫn không dậy nổi nửa điểm ham muốn chiến đấu: “Ta cảm thấy, không bằng ngươi thử một lần dùng thạch năng lượng cho nó ăn, có lẽ người ta liền nguyện ý theo ngươi về nhà.”
Khuyết Tinh Bàn líu lưỡi: “Ngươi đang nói giỡn à?”
Chu Thiên Hoàn: “Thử một lần thì đã sao? Nó cũng đâu có tấn công ngươi.”
Nghe y nói như vậy, Khuyết Tinh Bàn tựa như được mở ra cánh cửa thế giới mới, lẩm bẩm tự nói: “Cư nhiên còn có thể như vậy sao.”
Hắn cũng có tính toán của mình, bản thân Khuyết gia cũng chỉ có một thần nhân là hắn, nếu như thật sự có thể thu phục được ma thần ngoại vực này, vậy Khuyết gia liền có thêm một lợi thế quan trọng, địa vị thống lĩnh tinh vực phía Nam sẽ càng thêm củng cố.
Hắn trở nên hưng phấn, lấy ra một đống thạch năng lượng to từ trong không gian giới tử, từng khối nhét cho con sứa bảy màu. Vốn chỉ mang tâm thái thử nghiệm, nhưng con sứa lại thật sự vươn xúc tu ra, hấp thu toàn bộ thạch năng lượng.
Chu Thiên Hoàn vỗ vỗ vai hắn: “Khởi đầu không tồi, ngươi tiếp tục cho nó ăn đi.”
Nếu Khuyết Tinh Bàn thu phục được ma thần ngoại vực này, vậy dây đằng nhà y thuận tiện cũng sẽ được tẩy trắng.
Giải quyết xong chuyện này, Chu Thiên Hoàn liền từ biệt Khuyết Tinh Bàn.
Hưng phấn mà đến đây, tưởng rằng sẽ có một trận đấu đáng giá, kết quả một thân lệ khí không có chỗ để phát tiết, chỉ đành có thể đi về.
Khó chịu.
Y quyết định đi tìm Ân Ly Trần, trước tiên cứ xử lý tên này rồi hẵng nói sau. Ai ngờ vừa mở liên lạc, lại không cách nào kết nối được với đối phương.
“Gia hỏa này lại trốn đi đâu rồi?”
Chu Thiên Hoàn đang không hiểu làm sao, bỗng nhiên cảm giác từ phía sau có thứ gì đang tiến đến gần. Cảm giác nguy cơ nháy mắt tràn ngập khắp đại não của y, thân thể nhanh hơn lý trí mà làm ra phản ứng, thân mình chợt lóe liền di động qua vài thứ nguyên.
Nhưng thứ kia cũng lập tức truy đuổi qua vài bức tường thứ nguyên, nháy mắt đã ở ngay phía sau lưng y.
Chu Thiên Hoàn quay đầu lại, thứ cuối cùng trong tầm mắt chỉ có một luồng sáng chói mắt, bắn thủng ngực y.
Theo đó, bức tường thứ nguyên vỡ nát, không gian phát ra một tiếng nổ lớn.
……
Tinh vực xa xôi, tiểu Hoàn Vũ Cung.
Thiếu niên đang ngồi trước gương thưởng thức dung nhan tinh xảo của mình đột nhiên quay đầu, sắc mặt trắng bệch.
“Là thứ kia, nó cũng tới vũ trụ này!”
“Không cho phép thương tổn y!”