Với trình độ sống dai như đỉa của mình, tên này cũng không chết được.
Để phòng ngừa hắn đào tẩu, Thiên Hoàn chém xuống một đoạn dây đằng, làm thành dây thừng trói chặt hắn lại. Ân Ly Trần không có chân nên không thể di chuyển, liền chỉ có thể lơ lửng ở giữa không trung. Từ xa nhìn lại trông thật giống như một con diều.
Thiên Hoàn cầm một đầu dây đằng, cười hắc hắc.
Phong thủy luân chuyển.
So với bộ dáng không tim không phổi của y, Mandela lại chỉ có thể miễn cưỡng cười vui. Từ trong miệng của Ân Ly Trần, hắn mới biết mình vốn chính là túc địch của Thiên Hoàn, vì một lý do không rõ nào đó mà rút đi linh hồn của y, cầm tù y trong những tiểu thế giới do hắn sáng tạo, không ngừng luân hồi.
Như vậy XX, như vậy OO, tùy tâm sở dục mà làm hết mọi điều xấu xa với y……
Đây quả thực chính là ảo tưởng lớn nhất trong nhân sinh của hắn!
Nếu như có năng lực đó, có lẽ hắn thật sự sẽ làm ra loại chuyện như thế, nhưng cũng chính vì hiểu rõ ràng điểm này, mà nội tâm của hắn lại càng thêm thấp thỏm.
“Cho đến bây giờ, ngươi đã luân hồi qua mấy đời rồi?”
Buổi tối, phu phu hai người tắt đèn thủ thỉ, Mandela nằm trên ngực y, hỏi ra thắc mắc từ trong linh hồn: “Ở những đời trước, ngươi cũng đều cùng ‘ta’ yêu nhau, trải qua cả đời sao?”
Thiên Hoàn: “……”
Từ sau khi bị Mandela ép hỏi ra chuyện chuyển thế trọng sinh, y liền biết giờ khắc này sớm hay muộn cũng sẽ đến. Nếu như không hiểu rõ tính tình của vợ mình, y sợ là căn bản cũng không phát hiện ra vô số bẫy rạp tiềm tàng trong chất giọng khinh mạn kia.
Mồ hôi lạnh túa ra, loại đề tài trí mạng này rốt cuộc phải nên giải đáp như thế nào đây, online chờ gấp!
Mandela truy vấn: “Vì sao không nói lời nào, chẳng lẽ ngươi đi tìm tân hoan khác sao?”
Ngữ khí của hắn dần dần trở nên nguy hiểm, Thiên Hoàn vội nói: “Ngoài ngươi ra, ta còn có thể cùng ai ở bên nhau chứ!”
Mandela im lặng một lúc lâu, sâu kín nói: “Khó trách kỹ thuật của ngươi thuần thục đến như vậy, hóa ra là vì đã được tu luyện nhiều năm!”
Móng vuốt thò xuống, nhéo lên vòng eo thon chắc kia.
Thiên Hoàn nhắm mắt, nằm yên như cá mặn trên thớt.
Mandela không buông tha: “Ở trong lòng ngươi yêu ta ở đời nào hơn? Mau nói, đừng có giả chết!”
Chỉ số khó khăn của vấn đề này đại khái là cùng loại với câu hỏi mẹ và người yêu cùng rơi xuống nước, bạn sẽ cứu ai trước!
Thiên Hoàn bất đắc dĩ: “Đời nào mà không phải là ngươi, hà tất lại đi ăn giấm của chính mình!”
Mandela không phục: “Ai mà biết những người kia rốt cuộc có phải là ta hay không, ta cũng đâu có ký ức!”
Thiên Hoàn ai oán một tiếng, biết ngay mà, một khi biết được chân tướng, vợ y sẽ liền bắt đầu nghi thần nghi quỷ. Mặc dù trong lòng tin tưởng, nhưng vẫn không nhịn được mà tự mình ăn giấm.
Đột nhiên cảm thấy đi theo Ân Ly Trần trở về thế giới vốn dĩ cũng không phải là chuyện gì xấu, ít nhất vợ y cũng có thể khôi phục lại ký ức.
Nếu cứ để hắn tiếp tục ăn giấm của chính mình suốt một ngàn năm, một người sống sờ sờ lại bị duy diễn thành năm người, y nào còn đường sống nữa.
Nếu nói rằng Thiên Hoàn không để bụng việc mình bị mất đi ký ức thì cũng không hẳn. Chẳng qua, trực giác nói cho y, y cũng chẳng có ký ức nào quan trọng đến mức không thể mất đi.
Cho dù sống qua ngàn vạn năm, y cũng không có một chút cảm tình nào phải khắc cốt ghi tâm, ừm…… Nói cách khác, làm cẩu FA ngàn vạn năm, thời gian trôi qua tựa hồ như không có gì để lưu luyến.
So sánh với những chuyện kia, quả nhiên vợ vẫn là quan trọng nhất.
Hơn nữa, Ân Ly Trần cũng nói Mandela là kẻ xâm lấn đến từ bên ngoài vũ trụ, bị rất nhiều vị thần truy giết, như vậy tình cảnh của hắn liền vô cùng nguy hiểm. Có thể tránh thoát nhất thời, nhưng cũng không thể tránh hết một đời.
Chỉ khi lấy lại được sức mạnh của mình, y mới có thể bảo vệ hắn.
Mandela thấy vẻ mặt Thiên Hoàn như đang suy tư gì, lại không nói lời nào, trong lòng dần dần có chút bất an: “Thực xin lỗi, là ta không tốt, ta không nên nghi ngờ lung tung.”
Hắn cũng biết chiếm hữu dục của mình quá mức mạnh mẽ, ngày thường ngọt ngọt ngào ngào thì còn tốt, nhưng chỉ sợ gặp phải loại tình huống không thể nói rõ này.
Hắn đương nhiên là tin tưởng vào nhân phẩm của Thiên Hoàn, cũng biết những người kia đều là kiếp trước của mình. Nhưng không có ký ức, hắn liền không khống chế được các loại nghi kỵ.
“Có phải ta rất quá đáng hay không.” Mandela tự mình phỉ nhổ, thậm chí còn chán ghét bản thân bụng dạ hẹp hòi.
Thiên Hoàn phục hồi tinh thần, chụp mông hắn một chút: “Suy nghĩ miên man cái gì, ngươi đừng quá tin tưởng vào lời của Ân Ly Trần. Loại người này từ trước đến nay khi nói chuyện đều là thật thật giả giả, nếu ngươi tin thật, ngươi sẽ liền trúng kế ly gián của hắn.”
Chuyện giữa chồng chồng với nhau, kẻ muốn cho người muốn nhận, người ngoài không có tư cách để xen vào.
Kẻ nhúng tay vào chuyện nhà người khác, xét cho cùng, đều do tồn tại tranh cãi về lợi ích.
Thiên Hoàn ôm vợ, từng cái vỗ về trấn an phía sau lưng hắn, trong mắt hiện lên một tia lạnh băng.
Nhỏ từ lưu manh đánh nhau đầu đường, lớn đến đại chiến các vị thần, ngọn nguồn của mọi cuộc chiến vĩnh viễn đều là tranh cãi lợi ích. Phe thắng lợi sẽ trực tiếp quyết định quyền sở hữu cuối cùng của món lợi ích.
Mandela hưởng thụ giờ khắc ôn nhu này, cảm giác tâm cảnh dần dần trở nên vững vàng, chỉ cần nam nhân này còn ở bên cạnh mình, hắn sẽ không bao giờ phải e ngại điều gì.
“Ngươi…… phải trở về thế giới của mình sao?” Những lời này hắn vốn còn cho rằng đời này sẽ không dám nói ra.
Thiên Hoàn trầm ngâm một lát: “Hôm nay chỉ là Ân Ly Trần, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ có người khác tìm tới. Ngươi dù có lợi hại thế nào cũng chỉ là đơn thương độc mã, không thể nào chống lại số đông muốn bao vây tiễu trừ.”
Điểm này, chỉ bằng thái độ của Ân Ly Trần đối với Mandela là có thể nhìn ra.
Mandela hơi hơi run lên, vùi mặt vào ngực y.
Thiên Hoàn cho rằng hắn sợ hãi, trấn an nói: “Ngươi chờ ta, ta rất nhanh sẽ trở về.”
Giọng nói của Mandela hàm hàm hồ hồ: “Ta muốn đi cùng ngươi.”
Thiên Hoàn chần chừ: “Nhưng mà……”
Chiếu theo cách nói của Ân Ly Trần, một khi Mandela bị bại lộ, lập tức sẽ bị rất nhiều người khác đuổi tới truy giết. Y lo sợ mình chưa khôi phục được sức mạnh, không có năng lực bảo vệ cho vợ.
Mandela ngẩng đầu, bướng bỉnh nói: “Ta không sợ người khác tới giết ta, ta chỉ sợ bị ngươi quên mất.”
Hắn không sợ trước mặt khắp nơi đều là địch, chỉ sợ đến cuối cùng vẫn không đợi được người này.
Thiên Hoàn thở dài, biết không thể lay chuyển được vợ mình, hắn chính là như vậy, một khi đã hạ quyết tâm thì liền không cách nào khuyên can. Có điều, từ thái độ của Ân Ly Trần, có thể thấy bối cảnh của y hẳn là không tầm thường.
Phu phu hai người thương định xong xuôi, liền đi tìm Ân Ly Trần đàm phán.
“Ngươi nói có thể mang ta trở về thế giới vốn dĩ, là dùng phương thức gì?”
Trong mắt Ân Ly Trần vui vẻ: “Ngươi thật sự nguyện ý trở về sao?”
Thiên Hoàn gật đầu, ôm lấy Mandela: “Đúng vậy, thuận tiện mang vợ về, để hắn gặp mặt cha mẹ.”
Bản thân y đã quên mất cha mẹ mình, nhưng Ân Ly Trần nói có thì cứ coi như là có đi. Cảm tình của y đối với cha mẹ cũng không có gì đặc thù, tám phần mười là không quá thân thiết.
Ân Ly Trần: “……”
Người ta tưởng ngươi bị đại ma vương cầm tù chịu không biết bao nhiêu tra tấn, kết quả tên hỗn đản nhà ngươi cư nhiên lại không tim không phổi mà ở đây yêu đương. Bây giờ còn muốn dẫn đại ma vương trở về tú ân ái, đây mà là chuyện con người có thể làm ra hay sao!
Toang, toang hết!
Mặc dù trong lòng phỉ báng, nhưng nếu có thể mang Thiên Hoàn trở về, Ân Ly Trần cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ chuyến này.
Hắn vỗ vỗ ngực, tiểu hắc xà run rẩy bò ra, há mồm phun ra một chiếc chìa khóa pháp khí.
“Đây là chìa khóa mở cổng tinh giới.”
“Mỗi lần cánh cổng mở ra đều tiêu hao một số lượng lớn năng lượng, lúc trước ta đã sử dụng ba lần, pháp khí này đã bị hao tổn gần tám phần, chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng mà thôi.”
“Các ngươi xác định muốn cùng ta trở về?”
Ánh mắt của Ân Ly Trần dừng ở trên người Mandela. Chu Thiên Hoàn trở về, tất nhiên sẽ có người vui mừng hoan nghênh, nhưng Mandela thì lại không giống như vậy.
Mandela sao lại không biết ý tứ của hắn, trong lòng đã sớm tính toán kỹ càng. Nhưng dù thế nào cũng tốt hơn là ở lại nơi này, trơ mắt nhìn Thiên Hoàn rời đi.
Ân Ly Trần nhìn thấy ánh mắt kiên định của hắn, nỗi lòng không khỏi phức tạp.
Ma vật bên ngoài vũ trụ cũng có tình cảm sao?
Thiên Hoàn dò hỏi cẩn thận: “Khi trở về, chúng ta sẽ xuất hiện ở địa phương nào?”
Ngoại trừ chuyện liên quan đến Mandela, Ân Ly Trần và Chu Thiên Hoàn cũng không có thù hằn gì, đương nhiên là cũng chẳng có tình hữu nghị, quan hệ giữa hai người đơn thuần chính là đồng minh được kết thành nhờ ích lợi.
Chu Thiên Hoàn nghèo túng, hắn sẽ châm chọc, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng. Nhưng đối phương hiện giờ đang ở vào địa vị cường thế, hắn liền chỉ có thể khom lưng cúi đầu, hỏi gì đáp nấy.
Hỏi hắn có hận không?
Đối diện với ích lợi to lớn, yêu hận tình thù đều chỉ là một lời nói suông. Rối rắm chút việc nhỏ không đáng kể chỉ càng làm lộ rõ trí tuệ hạn hẹp, khó thành đại sự.
“Ngươi vốn là thần hồn, khi trở lại thế giới vốn dĩ sẽ tự động trở lại thân thể của mình. Còn hắn……” Hắn liếc nhìn Mandela, hiếm khi nói thật được một câu, “Hẳn là sẽ ở chỗ của ta.”
Thiên Hoàn nhíu mày: “Ở chỗ ngươi? Vậy không phải là rất nguy hiểm sao?”
Gia hỏa này âm hiểm xảo trá, tâm cơ thâm trầm, y cũng không yên tâm để vợ ở cạnh hắn.
Một ngụm máu nghẹn ở cổ họng của Ân Ly Trần: “Này này, người gặp nguy hiểm chẳng lẽ không phải là ta sao?”
Trên đời này người lo lắng cho an nguy của ma vật bên ngoài vũ trụ, tuyệt đối chỉ có một mình tên kỳ ba Chu Thiên Hoàn này!
Mẹ nó, đây là đại ma vương có thể cắn nuốt hết thảy năng lượng trong vũ trụ, chứ không phải là tiểu kiều thê nhu nhược ngươi nuôi trong nhà! Lại còn nói hắn âm hiểm xảo trá, vị nhà ngươi là hạng người lương thiện lắm chắc!
Mắt mù là bệnh, phải trị!
Hai bên lại nói rõ thêm một ít tiết, cuối cùng, Ân Ly Trần nhịn đau mà giao bé cưng của mình cho Thiên Hoàn: “Đừng thương tổn tới nó, ta thật sự không lừa các ngươi.”
Thiên Hoàn bĩu môi: “Hy vọng ngươi nói được thì làm được.”
Cánh cổng tinh giới mở ra, Ân Ly Trần quay đầu nhìn bé cưng một cái, dẫn đầu nhấc chân tiến vào quang môn.
Thiên Hoàn giao con tin…… à không, rắn con đoạt lấy từ trên người của Ân Ly Trần lại cho Mandela.
“Nếu như ta biến mất, ngươi cũng không cần lo lắng, ta nhất định sẽ tới tìm ngươi. Ngươi giữ kỹ thứ này, ngàn vạn phải cẩn thận.”
Thấy y còn lo lắng hơn cả mình, Mandela ngược lại liền thả lỏng đi rất nhiều, cười nói: “Yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Hai người nhìn nhau một lần cuối cùng, nắm chặt tay nhau, cùng bước vào cánh cổng tinh giới.