Nếu hắn thực sự có khí vận thì đã không làm thái giám.
Một người mà nhân sinh vốn đã thua kém ở vạch xuất phát, thì cho dù có phấn đấu quyền cao chức trọng đến đâu, đều không thể nói là vì phúc khí tốt. Hết thảy vinh hoa phú quý đều là do trải qua không biết bao nhiêu khổ cực tra tấn mới có được.
Diệp Liên Sinh trời sinh bạc tình bạc nghĩa, không ưa nhớ khổ tư ngọt, một ngày còn thịnh vượng người nịnh kẻ hót dệt hoa trên gấm, hắn liền tận tình mà hưởng lạc, hà tất quản khi nào trời sập xuống.
Hắn cũng không có năng lực tự quản, giang sơn này là của đế vương và sĩ phu cộng chưởng, học phú ngũ xa, ưu quốc ưu dân, văn nhân mặc khách có vô số, một hoạn quan như hắn chẳng phải thứ gì to tát.
Ngẫu nhiên lương tâm dâng lên, muốn duỗi tay một phen đỡ lấy xà nhà nguy cơ sắp sập, thì lại bị khẩu tru bút phạt, gán cho tội danh.
Tốn công vô ích, tội gì gánh thay.
Rèm châu lãnh bình phong, tử đàn long tiên hương.
Diệp Liên Sinh nằm nghiêng trên ghế dài bằng gỗ hoa lê, môi ngậm chiếc tẩu thuốc bằng vàng nạm ngọc, miệng phun khói mỏng, sương mù mờ mịt làm nổi bật làn da trắng như ngọc và dung mạo xinh đẹp như hoa, càng hiện lên một vẻ yêu diễm động lòng người.
Đáng tiếc ở nơi này lại không có ai dám ngẩng đầu thưởng thức bức họa mỹ nhân tuyệt diễm này, vị này hoàn toàn không phải là đóa kiều lan tùy ý là có thể trêu chọc, mà chính là bông hoa ăn thịt người bụng đói kêu vang, phát ra mùi hương ma mị dụ hoặc con mồi ngu muội đến gần.
Kẻ từng có can đảm giáp mặt trêu đùa làm nhục người này, cỏ trên mộ đều đã cao ba thước.
Trong gian phòng bày trí nhã nhặn tinh xảo, một mảnh thiên hộ đen nghìn nghịt ủng nâu sam y đang quỳ ở chính giữa. Nơi này chen chút đầy người, nhưng lại gần như không thể nghe thấy tiếng hít thở.
Một đám người vừa quỳ chính là đã nửa canh giờ, hai đầu gối run rẩy tê dại, nhưng không ai dám có một chút bất mãn.
Diệp Liên Sinh hút xong một túi thuốc mới chậm rì rì đứng dậy, ở một bên liền có tiểu hoàng môn khom người tiến lên hầu hạ, thật cẩn thận tiếp nhận tẩu thuốc, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng mà lui xuống.
Khi ở nhà hắn ăn mặc tương đối thanh nhàn, không ưa mặc bộ mãng bào hạc đen kia, mà chỉ khoác bộ y phục vạt áo thêu hoa sen. Mặt mày biếng nhác, ngữ điệu không chút để ý, âm nhu hệt như rắn độc.
“Các ngươi tự mình nói xem, người bị giam giữ ở trong đại lao, còn bị kẻ khác cướp ngục, đến tột cùng là thất trách đến nông nỗi nào? Chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ có còn muốn mặt mũi hay không?”
Hai người quỳ gối ở đằng trước, một là đại đương đầu Đông Xưởng – Lư Sanh, một người là thiên hộ Cẩm Y Vệ – Trịnh Thành Nghiệp. Lư Sanh chính là tâm phúc của Diệp Liên Sinh, trong lòng đã có phần nắm chắc không chút hoảng hốt, nhưng Trịnh Thành Nghiệp thì đã sợ tới mức cả người phát run.
Ông ta đập trán thật mạnh xuống đất: “Đốc công, ti chức(*) biết tội, thỉnh trách phạt!”
(*Cái này tôi không chắc lắm, cổ trang thật khó)
Diệp Liên Sinh nhấc ly trà lên, khẽ nhấp một ngụm: “Trịnh thiên hộ, ngươi ngoài miệng thỉnh tội, còn không phải ý bảo bổn quan lưu lại tánh mạng cho ngươi hay sao. May mắn Lý Truyền Văn vẫn chưa bị nghịch tặc cứu đi, chỉ thiếu mất một tên nhi tử của hắn, nếu không ta thật không biết phải nên như thế nào công đạo với Thánh Thượng. Thôi, ai bảo bổn quan mềm lòng, ngươi thoát được tội chết, nhưng lệnh bài thì không giữ nổi.”
Trịnh Thành Nghiệp run run rẩy rẩy tháo xuống lệnh bài thiên hộ Cẩm Y Vệ: “Ti chức tự biết chịu tội khó thoát, Đốc công nguyện ra tay lưu lại tánh mạng cho cả nhà chúng ta, ti chức…… tiểu nhân đã cảm thấy thực mỹ mãn.”
Diệp Liên Sinh đứng dậy bóp bóp hông: “Được rồi, chuyện này liền đến đây thôi, bổn quan mệt mỏi rồi. Lư Sanh, quy củ ngươi hiểu, dẫn người đến hình phòng lãnh roi đi.”
Lư Sanh gật đầu, đứng dậy liền đi ra ngoài.
Nhóm thiên hộ còn lại đều như bắt được tín hiệu, cũng đồng thời khom người lui ra khỏi phòng.
Trước khi rời đi, Trình Thành Nghiệp đã đè dưới lệnh bài một tờ ngân phiếu. Tiểu hoàng môn tiến lên mở ra, vừa thấy liền nhe răng le lưỡi: “Nghĩa phụ, tiền mua mạng chỉ có 500 lượng, Trịnh thiên hộ này cũng thật nghèo túng.”
Diệp Liên Sinh nhàn nhạt nói: “Cẩm Y Vệ lại không phải công việc béo bở gì, hắn có thể tích góp được chút bạc này đã là không tồi. Ngày mai ngươi mang tới nhà hắn chút đồ Tết, cũng coi như lễ thượng vãng lai.”
Tiểu hoàng môn thanh thúy đồng ý, móc từ trong lòng ngực ra một quyển sổ con, xoát xoát ghi chép lại.
Diệp Liên Sinh híp mắt nhìn tấm ngân phiếu kia, lẩm bẩm: “Diệp Thuận, ngươi nói Trịnh thiên hộ tích góp mười mấy năm mới được mấy trăm lượng bạc này, y sao có thể tùy tay liền xuất ra hơn trăm lượng vàng như vậy?”
“A?” Tiểu hoàng môn không nghe rõ.
Nó nhìn lại, vạt áo hoa sen xinh đẹp kia đã khuất sau nội thất, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Diệp Liên Sinh ngồi sau án thư, nhìn chăm chú vào mấy tờ giấy mỏng, vài câu chữ ít ỏi họa ra cuộc đời của một người.
Chu Chính Kình là một nam nhân cằn cỗi nhưng lại xuất sắc, trước năm mười sáu tuổi giản dị tự nhiên mà giấu tài, đến năm mười bảy tuổi bỗng nhiên rời nhà, trở thành đệ tử thứ tư dưới môn hạ của Từ An đạo nhân, luyện thành một thân võ nghệ cao thâm.
Y ghét cái ác như kẻ thù, đơn thương độc mã diệt sạch mười mấy trại thổ phỉ, thần công cái thế, khiến cho một chúng cao thủ giang hồ phải khuất phục.
Đầu năm nay, y đột nhiên hồi kinh, kế thừa chức vụ của gia phụ, tiến vào Cẩm Y Vệ làm một bách hộ nho nhỏ.
Nói y cằn cỗi, là bởi vì Diệp Liên Sinh thật sự không tìm ra người đứng sau lưng y là kẻ nào, y tựa hồ như chưa bao giờ có liên hệ chặt chẽ với bất luận một ai. Còn nói y xuất sắc, là bởi vì trong lý lịch của nam nhân kiệt ngạo không kiềm chế được này, quả thật không gì không giỏi, hồng đến cực điểm, hắn chỉ nhìn mà cảm xúc cũng đều mênh mông.
Diệp Liên Sinh tự nhận có vài phần hiểu rõ bản tính kẻ khác, cũng thật sự khó có thể tưởng tượng ra, một anh hào cái thế như Chu Chính Kình, đến tột cùng lại có thể bị ai sử dụng.
Trong thiên hạ người nào xứng?
Chẳng lẽ ngay từ đầu hắn đã nghĩ sai rồi?
Ý niệm này vừa xuất hiện, đã làm cho hắn ngẩn ngơ.
Nếu y vẫn chưa bị người sử dụng, vậy thì tại sao ngày đó lại cản đường hắn, vì sao cố tình tương giao, còn tặng hắn trăm lượng vàng. Y rốt cuộc sở cầu điều gì?
Công danh? Lợi lộc?
Thế nhân nào có ai không muốn những thứ này.
Y…… hẳn là cũng có ý tứ này đi?
Nếu đã như thế, vậy thì liền như y mong muốn.
……
Khi nhận được lệnh thăng chức, Chu Chính Kình không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt mộng bức. Y vừa tiến vào Cẩm Y Vệ mới hai tháng, cái ghế bách hộ ngồi còn chưa nóng đít, công lao gì cũng chưa có, lại đột nhiên lên chức thiên hộ rồi!
Tiểu hoàng môn đến truyền lệnh cười hì hì chắp tay chúc mừng: “Chúc mừng Chu thiên hộ, điều lệnh của ngài chính là do Diệp Đốc Công tự mình chắp bút, tiền đồ quả thật không thể hạn lượng.”
Chu Chính Kình móc ra ba lượng bạc, nhét vào trong tay tiểu hoàng môn: “Đa tạ, làm phiền rồi.”
Biểu tình của y trông có chút cứng đờ, hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì. Tuy cảm thấy y thật cổ quái, nhưng đã cầm bạc trong tay, tiểu hoàng môn cũng liền im miệng không nói gì.
Vị này chính là người được Diệp Đốc công tự mình định ra, nó chỉ còn kém chưa ôm đùi người ta, nào dám bàn luận thị phi cái gì.
Vài vị đồng liêu xung quanh sôi nổi tiến đến chúc mừng Chu Chính Kình, cũng không ít mấy bách hộ hay phó thiên hộ tư lịch sâu kín móc mỉa vài câu: “Chu thiên hộ ngày thường thật điệu thấp, không biết đã thông chiêu số tới chỗ Diệp Đốc công từ khi nào, cũng không lộ ra nửa tiếng gió cho các huynh đệ.”
Chu Chính Kình nhẫn nại tính tình hàn huyên hai câu, cuối cùng vẫn là theo quy củ, đào tiền đãi rượu.
Uống rượu xong, về đến nhà thì đã là đêm khuya tĩnh lặng.
Y chỉ có bốn phần men say, múc nước tắm rửa, nội lực phát tán, cảm giác say còn sót lại liền hoàn toàn tan đi.
Cha Chu ở đại đường thắp nến chờ y, thấy y tiến vào, tóc còn liên tục nhỏ nước, liền ném qua cho y một khối khăn vải: “Ngươi từ khi nào đã kết bạn với thái giám chưởng ấn Đông Xưởng?”
Chu Chính Kình ấn da đầu lau lau tóc: “Không quen biết.”
Cha Chu: “……” Ngươi đang lừa ta đấy phỏng?
Chu Chính Kình: “Thật sự không biết, ta năm sáu năm không trở lại kinh thành, bằng hữu cũng chẳng có mấy người, chạy nơi nào mà nhận thức được Diệp Vu Thu kia?”
Cha Chu vuốt vuốt râu quai nón, nhíu mày khổ tư. Tính nết của nhi tử ra sao, ông đều hiểu, có một nói một, khinh thường nói dối. Nếu y nói không quen biết Diệp Vu Thu, vậy xác định vững chắc là không quen biết.
Vậy chuyện này liền trở nên huyền diệu.
Vì sao Diệp Vu Thu lại đột nhiên tự mình phát lệnh thăng chức, khiến nhi tử của ông nhảy một lần hai bậc, trực tiếp từ bách hộ lên tới thiên hộ?
Hai cha con giương mắt nhìn nhau, ngồi đối diện một lúc lâu.
Cha Chu: “Thiên hạ không có bữa cơm nào không phải trả tiền, ta chỉ sợ trong đó có trá, người ta đều nói Diệp Vu Thu âm hiểm độc ác, đầy mình đều là mưu kế, rất nhiều người bị bán còn giúp hắn đếm tiền, ngươi cần phải cẩn thận, đừng bị lợi ích nhỏ làm lưu lạc tâm trí.”
Lời này quả thật không sai, Chu Chính Kình tỏ vẻ thụ giáo: “Cha, ta minh bạch.”
Cha Chu: “Tầng cao của Cẩm Y Vệ từ trước tới nay đều là một hố một củ cải, ngươi có biết mình sẽ thay thế cho vị trí của ai không?”
Về vấn đề này, Chu Chính Kình đã rõ ràng từ trước: “Mấy hôm trước đại lao bị một đám người giang hồ cướp ngục, phiên trực thủ vệ lúc đó là Trịnh thiên hộ hiện đã bị bãi chức, ta nghĩ mình chính là đến tiếp nhận sạp hàng của ông ta.”
Cha Chu gật đầu: “Không sai, ngươi về sau phải thay thế vị trí của Trịnh thiên hộ, làm việc dưới trướng của Diệp Vu Thu. Người này âm tình bất định, nửa chính nửa tà, hôm nay thưởng cho ngươi, ngày mai có thể sẽ liền muốn mạng của ngươi.”
Ông vì sắp phải đưa nhi tử vào hang cọp mà vẻ mặt bi thảm thống khổ, có chút hối hận lúc trước đã nhét y vào Cẩm Y Vệ.
Chu Chính Kình: “Cha, nhi tử của ngài không ngu dốt như vậy. Võ công của ta ra sao ngài cũng rõ ràng, nếu như phát hiện có điểm không thích hợp, nhất định sẽ nhanh chân chạy trốn chứ không đứng yên chịu chết. Nếu ngài thực sự lo lắng, vậy hãy chuẩn bị tốt tài sản, đến lúc đó cả nhà chúng ta suốt đêm đào tẩu.”
Đương nhiên còn có cả vợ y, cũng phải đóng gói mang theo.
Cha Chu cân nhắc một chút, cắn răng gật đầu: “Được, nếu như có sự không ổn, ngươi ngàn vạn đừng đánh bừa, chúng ta không giàu có, cho dù phải ẩn cư núi rừng thì vẫn luôn có đường sống.”
Hai cha con thương định xong xuôi, từng người trở về phòng nghỉ ngơi.
Mà cùng lúc này, Diệp Liên Sinh nằm trên giường khắc hoa Bạt Bộ, cũng đang tưởng tượng đến tâm tình của Chu Chính Kình sau khi nhận được điều lệnh.
Hẳn là được như ý nguyện, thoải mái cười to đi.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, không biết vì sao cũng có vài phần vui mừng trong lòng.
…