Năm thứ ba sau khi về nước, lúc sinh nhật Diệp Chi Châu đè Vân Kha ở trên giường, hung ác nói, “Khai mau, những gì trong cuốn nhật ký kia là thật sao, anh với chị em thật sự không có gì?”
Vân Kha ôn nhu nhìn người yêu ngày càng trưởng thành chói mắt, gật đầu, “Đương nhiên là thật, nếu không thì anh đưa nhật kí cho em xem làm gì.” Năm đó hôn nhân giữa anh và Đỗ Vân là thỏa hiệp giữa hai bên, Đỗ Vân cần một người chồng có thể trấn áp yêu ma quỷ quái khắp nơi, mà anh cũng hiểu rõ hôn nhân của mình không phải do mình làm chủ, hơn nữa anh và Đỗ Vân lớn lên với nhau từ nhỏ, tình cảm sâu đậm như anh em, nên mới đồng ý cuộc hôn nhân này. Hai người đều là người cường thế độc đoán, rất khó để yêu đối phương, sống chung với nhau càng giống với người thân và bạn bè hợp tác hơn.
“Tiểu Dương, em là mối tình đầu của anh.” Anh giơ tay lên xoa gò má của người yêu, dịu dàng trong mắt như muốn tràn ra.
Diệp Chi Châu đỏ mặt, ánh mắt dao động một chút, sau đó cúi đầu, lần đầu tiên chủ động hôn lên môi anh, tiếp đó mạnh mẽ cắn một cái, uy hiếp nói, “Sau này nếu anh dám làm chuyện có lỗi với em, em liền cắt cái chân thứ ba của anh!”
Nghe xong lời của cậu, đầu tiên Vân Kha hơi lờ mờ, sau đó đột nhiên dùng lực xoay người đặt cậu dưới thân, kích động hôn lên, “Sẽ không bao giờ có ngày đó.”
Vân Kha chưa từng nuốt lời, mãi cho đến cuối cuộc đời, trái tim của anh vẫn thuộc về một mình Diệp Chi Châu.
……………………………………………………………………………………………………………….
“Tiếc là anh phải đi trước em.” Lão nhân tóc trắng xoá quyến luyến vuốt ve gò má người yêu, nén lệ trong mắt, cố gắng mỉm cười, “Đừng khóc, anh chờ em ở kiếp sau.” Nói xong cánh tay chậm rãi rũ xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn người yêu cả đời cuối cùng nhắm chặt lại.
“Anh là một tên lừa gạt.” Diệp Chi Châu khóc như một đứa bé, dùng sức đánh anh mấy cái, “Ở đâu ra kiếp sau, em cũng không biết kiếp sau em sẽ ở đâu nữa ….”
Màn ảnh hệ thống đúng lúc hiện ra, [Có muốn đi tới thế giới kế tiếp hay không?]
Cậu cắn răng nhịn nước mắt xuống, cẩn thận sửa sang lại dung mạo người yêu, nằm xuống bên cạnh, nghiêng người rúc vào trong lòng anh, chậm rãi nhắm mắt lại, ở trong lòng chọn xác định.
Sau khi mở mắt liền cảm nhận được một mùi thối, đặc biệt thối. Diệp Chi Châu che mũi, bắt đầu quan sát nơi mình đang đứng.
Đây là một phòng vệ sinh được quét dọn rất sạch sẽ, bồn tắm lớn màu trắng, nền gạch màu nâu, kệ rửa mặt cũng màu nâu, phía trên để ngổn ngang một ít mỹ phẩm dưỡng da.
Mà lúc này cậu đang …. bị tiêu chảy ở trong toilet. Diệp Chi Châu vừa mất đi người yêu chưa kịp tiếp tục thương cảm liền bị mùi tanh hôi hun trở về nhân gian.
Chỉnh sửa lại cái quần đang mặc, cậu mềm nhũn đứng dậy trước gương, quan sát cơ thể mới, bối rối hỏi, “Thông Thiên, gương mặt đầy mụn trong gương là tao sao? Lần trước là người mập, lần này là người mặt mụn, mày có thành kiến với tao phải không?”
Cái gương nhỏ trên kệ rửa mặt rung lên, một giây kế tiếp, bóng dáng người thanh niên trên kiếng soi mờ đi, thay vào đó là từng hàng chữ chi chít.
Mặt cậu không thay đổi cúi đầu, liếc mắt nhìn cái gương hình con thỏ màu hồng nhạt trên kệ, sau đó lại nhìn chữ viết trên kiếng soi, cảm giác được có một làn gió thê lương thổi vù vù qua trong lòng, “Thông thiên, mày rất thích màu hồng sao?”
Hệ thống không thèm để ý đến cậu, chỉ làm phận sự của mình là cung cấp tư liệu.
Cậu nhận mệnh thở dài, bắt đầu xem câu chuyện tình yêu của nữ chủ ở thế giới này.
Trương Hân Nhiên, là một diễn viên có ba người thân ngu ngốc, một ông bố cặn bã, một bà mẹ kế, một đứa em trai quần là áo lụa, 18 tuổi thì được người tìm kiếm tài năng phát hiện nên bước vào giới giải trí, chỉ một lần là nổi tiếng, sau đó bị người nhà giật dây bỏ học, dứt khoát tiến vào giới giải trí hoạt động. Mười năm sau, lúc sắp sửa lấy được giải ảnh hậu thì bị bạn trai yêu nhau mười năm là Diêu Thành cùng tiểu tam Lưu Phỉ Phỉ tuôn ra ảnh khiêu dâm, lỡ mất cúp ảnh hậu, sau đó tên tuổi liền tuột dốc, cuối cùng chết vì ngộ độc khí CO.
Sau đó, cô trọng sinh.
Diệp Chi Châu: “……….”
Nữ chủ trọng sinh vào năm 18 tuổi, cách thời điểm gặp được người tìm kiếm tài năng khoảng một tuần, đời này, cô thề phải có cuộc sống tốt nhất, cô muốn làm ảnh hậu, muốn giẫm lên tra nam tiểu tam, muốn được học hành! Cô không bao giờ muốn làm bình hoa ngu ngốc không có văn hóa nữa!
Sau khi đặt ra mục tiêu, cô nhanh chóng sửa sang lại bản thân, lấy hình tượng tốt nhất gặp gỡ người tìm kiếm tài năng, đóng lại bộ phim thần tượng vườn trường đời trước đã giúp cho cô nổi tiếng. Sau đó cô cự tuyệt lời tỏ tình của tra nam Diêu Thành, đồng thời nỗ lực học tập, thi đậu vào ngành luật của đại học B tốt nhất B thị, làm kinh sợ bao ánh mắt.
Sau khi nhận được khoản thù lao đầu tiên, cô nhanh chóng cách xa đám người thân họ trư kia, tránh ký hợp đồng với Hoàng Đồ như đời trước, đổi lại ký hợp đồng với công ty Mộ Thiên sẽ tỏa sáng trong tương lai.
Tuy Mộ Thiên là một công ty mới, nhưng thực lực và bối cảnh lại vô cùng cường đại, sau khi nữ chủ ký hợp đồng liền lợi dụng những hiểu biết của đời trước, lọt vào mắt xanh của người đại diện kim bài, sau đó thông qua tự tiến cử, lấy được vai nữ số 2 trong một bộ phim cung đấu lớn.
Thông qua phim cung đấu, tên tuổi của cô lại được nâng cao thêm một bước, nhận được sự chú ý của cấp trên công ty, người đại diện nhân cơ hội đẩy cô đến tham gia buổi casting vai nữ chính của một đạo diễn nổi danh, mà chính ở lần casting này, cô gặp được một trong những nam chủ chân chính, cây rụng tiền của Mộ Thiên, ảnh đế Âu Dương Chất.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Âu Dương Chất là nam chính do đạo diễn chỉ định, yêu cầu hắn phải có mặt trong buổi casting, hắn vội vã chạy tới, nhưng nửa đường lại bị paparazzi quấn lấy, đang không biết làm sao, đúng lúc được nữ chủ đi ngang qua giải vây, vì vậy liền chú ý tới cô. Vốn tưởng rằng chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng không ngờ lại thấy được người trong buổi casting, cũng bị kỹ thuật biểu diễn của cô làm cho kinh diễm, sau đó biết cô là người mới của công ty nhà mình, lại càng cảm thấy hứng thú.
Sau khi quay xong phim, tiền bối hậu bối làm cùng công ty, quan hệ của hai người càng ngày càng tốt, ảnh đế dần dần sinh hảo cảm với nữ chủ, nữ chủ cũng mơ hồ động tâm với ảnh đế. Nhưng đáng tiếc thay, vào thời điểm tốt đẹp này cốt truyện lại chuyển hướng.
Ảnh đế trong một lần đi ra ngoài không cẩn thận bị gãy xương, vì không muốn ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, cũng không muốn làm cho nữ chủ lo lắng, hắn bèn gọi cho người anh sinh đôi của mình là Âu Dương Chi đang kinh doanh ở nước ngoài về để y thay thế mình tiếp tục đóng phim. Anh trai vì thương yêu em trai nên đáp ứng, sau khi học các thói quen hành vi của cậu em liền đi nhậm chức.
Hai người có dáng vẻ giống nhau như đúc, kỹ thuật biểu diễn của Âu Dương Chi cũng không thể xoi mói, hơn nữa có Âu Dương Chất chỉ đạo bên ngoài, trong đoàn phim cũng không có ai phát hiện nam chủ đã thay đổi! Quay phim vẫn tiếp tục, cảm tình của nữ chủ cũng tiếp tục, ban đầu Âu Dương Chi cũng không quen nữ chủ quan tâm thân cận như thế, nhưng ở chung trong thời gian dài, y dần dần yêu thích nữ chủ! Y yêu người phụ nữ của em trai, mà ngay tại thời điểm đang giả mạo em trai nữa chứ!
Đọc đến đây, Diệp Chi Châu tuyệt vọng che mặt, chỉ cảm thấy thế giới này so với thế giới trước càng đáng sợ hơn.
Song sinh đó, cùng thích một nữ nhân, cuối cùng ở chung một chỗ, còn sống chung với nhau cả đời! Hơn nữa về sau nữ chủ mới biết người mình yêu thật ra là hai người khác nhau, lúc đó cô đã quan hệ với cả hai ….. Lẽ nào anh em song sinh ngay cả chỗ tư mật cũng dài như nhau sao? Đều thích dùng tư thế giống nhau sao? Thói quen trước và sau khi “làm” cũng giống nhau sao? Lúc kích động thở dốc cũng giống nhau sao?
………Cậu có cảm giác tiết tháo của mình sắp mất hết ráo rồi.
Cậu vuốt mặt, quăng mấy chuyện không trong sáng ra khỏi đầu, lấy một loại tâm tính chính trực tiếp tục nhìn tư liệu.
Nếu không nhìn đến chuyện tình cảm, nữ chủ sau khi sống lại quả thật rất thành công. Cô thoát khỏi người cha xấu xa, ép mẹ kế rời đi, phế bỏ em trai quần là áo lụa, bôi xấu bạn trai cũ và tiểu tam, sau đó ôm bắp đùi nhóm nam chủ, dưới sự yêu chiều và hộ giá của nhóm nam chủ lấy được giải ảnh hậu, 26 tuổi thì tên tuổi vượt qua biên giới, nhanh chóng chinh phục thế giới. 35 tuổi, cô từ bỏ sự nghiệp khi đang ở đỉnh vinh quang, dấn thân vào từ thiện, lấy được bằng tiến sĩ luật của đại học H, bôn ba giúp đỡ trẻ em và phụ nữ nghèo khổ ở tiền tuyến.
85 tuổi, nữ chủ buông xuôi hai tay, nhân sinh của cô trải qua rất vĩ đại, ngay cả người đứng đầu quốc gia cũng đến chia buồn trong tang lễ của cô. Hậu nhân vì cô lập bia viết truyện thành lập nhà kỷ niệm, hai vị nam chủ trước khi qua đời yêu cầu hậu nhân phải bảo vệ và phát huy thật tốt tinh thần giúp người của nữ chủ, nhất định phải để cho cô mãi mãi lưu truyền ở trong lòng nhân dân.
Hậu nhân đã làm được, vả lại còn làm rất tốt, bọn họ dùng tên nữ chủ thành lập quỹ hội, đầu tư một số tiền lớn, kéo dài sự nghiệp cứu trợ của nữ chủ lúc sinh tiền.
100 năm sau, quỹ hội biến thành tôn giáo, trở thành nơi tập trung nữ quyền; 150 năm sau, tôn giáo phát triển lớn mạnh, các tín đồ bắt đầu tăng lên hàng chục triệu; 200 năm sau, các tín đồ trải rộng khắp toàn cầu; 270 năm sau, giáo lí bị người có tâm vặn vẹo, bắt đầu cường điệu cường quyền nữ giới, bạo lực mỹ học; 300 năm sau, nam quyền bắt đầu nhắm vào tôn giáo, các tín đồ tiến hành phản kích khủng bố ở những điểm tập trung nam quyền; 320 năm sau, từ kháng cự biến thành chiến tranh, rồi dần dần lan ra toàn cầu, mọi người đều đã quên mục tiêu tranh đấu ban đầu; 370 năm sau, trải qua mấy thập niên chiến tranh, thế giới liền game over.
Tắt tư liệu đi, cậu nhìn chằm chằm thân ảnh người thanh niên mặt mụn hiện lên trong kiếng soi một lần nữa, trong lòng đầy dấu chấm lửng.
Loại phương thức hủy diệt thế giới này, là nghiêm túc sao? Vì cái gì mà nhiệm vụ ở các thế giới đều tùy hứng như thế …….
Cửa phòng đột nhiên bị gõ, một thanh âm to ách truyền đến, “Thành ca, tôi giúp anh mua thuốc rồi, sau khi ra ngoài nhớ bôi thuốc, đạo diễn đã nói, nếu như sáng mai mụn trên mặt anh không biến mất, sẽ không cho anh xuất hiện ở buổi họp báo đó.”
Cậu quay đầu nhìn chòng chọc cái cửa, gõ gương trang điểm một cái, “Thành ca? Là ai?”
[Thân thể cậu đang sử dụng hiện nay tên là Diêu Thành.]
“… Là tên bạn trai cũ cặn bã kia?”
[Đúng vậy.]
“………”
Lại thêm hai tiếng đập cửa, “Thành ca anh nói cái gì?”
“Không có gì, cậu đi nghỉ trước đi.” Cậu bắt chước giọng của nguyên chủ đuổi người đi, hướng về phía tư liệu điên cuồng lật a lật.
Diêu Thành, cha mẹ đều mất, được cậu mợ nuôi nấng đến năm 18 tuổi thì bị đuổi ra khỏi nhà, lúc học năm thứ hai đại học bởi vì không có tiền nên phải bỏ học, vô tình được đạo diễn Lý Hạo chọn trúng đóng trong bộ phim thần tượng 《Vận Mệnh Để Anh Yêu Em》, sau đó ký hợp đồng với Tinh Hà, phát triển theo con đường hoa mỹ nam, vẫn luôn đóng loại phim thần tượng, vài năm sau dần dần mờ nhạt, sau lại được Lưu Phỉ Phỉ ở Hoàng Đồ nhìn trúng, vì lợi ích mà Lưu Phỉ Phỉ đã hứa cho cậu liền phản bội bạn gái Trương Hân Nhiên.
Đương nhiên, đây là chuyện trước khi nữ chủ sống lại. Sau khi nữ chủ sống lại, Diêu Thành từ lúc xuất đạo vẫn luôn bị gièm pha scandal không ngừng, “cơ duyên xảo hợp” được Lưu Phỉ Phỉ bao nuôi, sự nghiệp mới vừa có chút khởi sắc đã bị tuôn ra ảnh chụp với Lưu Phỉ Phỉ, sau đó nhanh chóng tụt dốc, trở thành trai bao, vô cùng thê thảm.
Tắt đi tư liệu, cậu hít sâu một hơi, rồi nhanh chóng thở ra, gõ gõ gương trang điểm, “Thông Thiên, mấy vết mụn trên mặt tao, có thể giải quyết không?”