Ở trên đường rất lộn xộn, nơi nơi đều là vụn gỗ cùng đá vụn bùn đất bắn tung tóe, trên đầu Diệp Chi Châu đều là đất, cậu đang ngồi xổm ven đường băng bó miệng vết thương cho một đứa trẻ, Yến Minh Vĩnh ở phía sau cậu, đang phân phó cho Đức An.
“Bát điện hạ!” Lôi Bảo Phi xuống ngựa đi nhanh qua, ôm quyền hành lễ, “Thỉnh điện hạ nhanh chóng rời đi, địa chấn tùy thời có thể phát sinh lần nữa, nơi đây cũng không an toàn.”
Yến Minh Vĩnh nhìn Diệp Chi Châu đang chuyên tâm giúp người khác băng bó vết thương, lắc đầu, “Không cần, không phải là địa chấn, ngươi sai người dọn dẹp ngã tư đường, sau đó bao vây tửu lâu Xuyên Việt lại, đưa người bị thương cùng đại phu an trí đến khách điếm gần đây, dược liệu đang được chuyển đi, rất nhanh sẽ tới.”
Lôi Bảo Phi nghi hoặc nhíu mày, “Không phải là địa chấn?”
“Lát nữa rồi nói tiếp, an trí người bị thương trước đã.” Yến Minh Vĩnh chuyển động xe lăn dịch đến bên người Diệp Chi Châu, xoay người vươn tay vuốt tóc cậu, “Nhạc Nhi, đại phu rất nhanh sẽ tới, ta đã sai người chuyển đứa nhỏ này đến khách điếm, ngươi nghỉ ngơi một lát đi.”
Thắt nút băng gạc xong, cậu quay đầu lại nhìn Yến Minh Vĩnh cùng Lôi Bảo Phi, lau mồ hôi đứng lên, gật gật đầu, “Được, chúng ta cũng đi khách điếm thôi.” Nói xong nhìn về phía Lôi Bảo Phi, cũng không còn tâm tình làm nhiệm vụ gì nữa, ngắn gọn nói rằng, “Chuyện nơi đây liền kính nhờ Lôi đại nhân, ta cùng điện hạ đi trước.”
Đây là lần đầu tiên Lôi Bảo Phi nhìn thấy vị thư đồng của Bát hoàng tử, thấy vẻ mặt cậu bình tĩnh lạnh lùng, cũng không đáng ghét giống như An Thành Kiệt đã nói, cảm giác trong lòng có chút phức tạp, thái độ ôn hòa đi rất nhiều, ôm quyền trả lời, “An tiểu công tử không cần khách khí như thế, đi thong thả.”
[Tỷ lệ yêu nhau của Lôi Bảo Phi cùng nhân vật chính giảm còn 5%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Diệp Chi Châu ngẩn người, sau đó có chút dở khóc dở cười nhìn Lôi Bảo Phi, tâm tình nặng nề cũng tốt hơn một ít, trên mặt lộ ra nụ cười, “Lôi đại nhân, hẹn gặp lại.” Mỗi lần Lôi Bảo Phi xuất hiện thì tỷ lệ yêu nhau đều giảm xuống, thật là một tiểu thiên sứ khẳng khái.
“Nhạc Nhi.” Yến Minh Vĩnh dùng sức bắt lấy tay cậu, ánh mắt nặng nề liếc Lôi Bảo Phi một cái, “Lát nữa chúng ta trực tiếp hồi cung, chỉ sợ không thể gặp được Lôi đại nhân.”
Chỉ là hàn huyên một câu thôi mà, tại sao lại muốn phát bệnh vậy! Diệp Chi Châu tức giận nhéo nhéo tay y, xoay người đẩy xe lăn, hướng Lôi Bảo Phi gật gật đầu rồi đi về phía khách điếm, chờ đi xa vài bước xác định Lôi Bảo Phi sẽ không nghe được cậu nói chuyện, vỗ đầu Yến Minh Vĩnh, “Ngươi là cái bình dấm chua, lấy cái đức hạnh này của ngươi, nếu không phải là ta, khẳng định không có ai muốn ngươi!”
Yến Minh Vĩnh ấm ức, “Ta cũng không cần người khác!”
“Nhưng khẳng định sẽ có người khác muốn ta.”
“Ai dám!” Yến Minh Vĩnh dùng sức vỗ tay vịn xe lăn, lập tức bùng nổ, “Hiện tại chúng ta liền trở về ôn tuyền biệt trang, lập tức! Ngay lập tức! Đức An, kêu người chuẩn bị xe! Trở về chúng ta liền thành thân!”
Có quỷ mới muốn cùng Yến Minh Vĩnh trở về biệt trang! Còn thành thân hả? Diệp Chi Châu nắm lỗ tai y, nghiến răng, “Ba ngày không đánh liền nhảy lên mái nhà lật ngói, ngươi còn muốn thành thân? Hoàn toàn phát dục rồi sao?”
Yến Minh Vĩnh nghẹn đỏ cả mặt, bắt được cái tay đang làm càn trên lỗ tai mình, nghiến răng nghiến lợi, “Ta không phải là tiểu hài tử.”
“Vậy sao?” Cậu muốn rút tay lại nhưng không rút được, hừ cười, “Lấy cái thân thể nhỏ bé này của ngươi, có thể làm chuyện phòng the sao?”
Yến Minh Vĩnh cứng đờ, sau đó liền ngoan ngoãn. Diệp Chi Châu đắc ý bóp mặt của y, không kích thích y nữa, tiếp tục đẩy y đi về phía trước. Đức An im lặng đi bên cạnh hai người nhìn Diệp Chi Châu thật sâu, yên lặng cúi đầu, làm người hầu hạ Bát điện hạ đến nay, hắn vô cùng xác định, tuy rằng thân thể Bát điện hạ không tốt, nhưng quả thật đã phát dục ….
Sau khi sắp xếp người bị thương cùng với người bị thiệt hại xong, hai người nhanh chóng hồi cung, Yến Minh Vĩnh đi gặp Hoàng Thượng, Diệp Chi Châu thì đóng cửa điện lại, lấy bọc thuốc nổ nhỏ đã chế tạo lúc ở biệt trang ra, nhẹ nhàng để trên bàn.
Không có internet, sức bao phủ của tinh thần lực lại không lớn, lần này cậu cũng không lưu lại tinh thần lực trên người nhân vật chính, muốn tìm ra nhân vật chính hiện tại đang ở đâu cũng rất khó. Đầu tiên là hoả hoạn nhằm vào tửu lâu Xuyên Việt, sau đó trận nổ mạnh lại nhắm thẳng vào cậu cùng Minh Vĩnh đang ngồi xe ngựa, có khả năng nhân vật chính đã biết cậu là người chỉnh hắn …. Tình huống có chút không ổn. Vốn nghĩ chỉ cần gây sức ép để nhân vật chính rời khỏi kinh thành, rồi ngăn cản nhân vật chính chế tạo thuốc nổ hiến cho Thất hoàng tử là có thể bảo vệ thế giới này, nhưng hôm nay…. Hồn kỳ vẫn còn lại hai cái, thuốc nổ cũng lấy một phương thức oanh oanh liệt liệt xuất hiện, An Thành Kiệt trốn ở chỗ tối, chỗ Thất hoàng tử lại không rõ tình huống …
Yến Minh Vĩnh gặp xong Yến Đế liền trở về, thấy cửa điện bị đóng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Đức An đang trông coi Diệp Chi Châu, “Nhạc Nhi vẫn luôn tự giam mình ở bên trong?”
“An công tử đi vào liền không đi ra.”
Y nhíu mày, từ xe lăn đứng lên đẩy cửa ra, ánh mắt quét một vòng bên trong, khi nhìn thấy một bóng người ngồi bên cạnh bàn mới thả lỏng tâm tình đang buộc chặt, cất bước vào tiến lên ôm lấy người từ đằng sau, cọ lỗ tai cậu, “Vẫn không vui sao?” Nói xong tầm mắt rơi xuống cái bọc nhỏ trên bàn, sắc mặt đổi đổi, nhanh chóng lấy ấm trà tưới lên, ôm Diệp Chi Châu cách xa cái bàn, hướng ngoài cửa hô to, “Người đâu, vây Vĩnh Diên điện lại lục soát cho ta! Phát hiện ra vật nào khả nghi nhanh chóng dùng nước làm ướt!”
Diệp Chi Châu bị động tác của y làm hồi thần, thấy vài Tử Kim Vệ vèo vèo xuất hiện, nhanh chóng lục soát bên trong rồi mang theo bọc thuốc nổ đã ướt vèo vèo rời đi, cuống quít hô, “Đừng! Lưu lại cái đó cho ta, phối phương của ta vẫn còn trong đó!”
Một Tử Kim Vệ trong đó dừng lại động tác rời đi, cầm bọc thuốc nổ nhìn về phía Yến Minh Vĩnh.
Yến Minh Vĩnh nắm tay Diệp Chi Châu thật chặt, do dự một chút rồi gật đầu.
Chờ Tử Kim Vệ rời đi, Diệp Chi Châu thoát khỏi ôm ấp của Yến Minh Vĩnh, mở bọc thuốc nổ ra, lấy ra một tờ giấy đã bị nhòe chữ, đưa qua, “Cho ngươi, đây là phối phương thuốc nổ, cái ngươi cho là địa chấn là do vật này tạo ra.”
Ánh mắt Yến Minh Vĩnh khó hiểu nhìn cậu, “Đây là do ngươi làm ra? Cho ta?”
“Ừ.” Diệp Chi Châu rủ mắt, che khuất cảm xúc bên trong, “Vụ nổ buổi sáng là do An Thành Kiệt dùng cái này tạo ra, chúng ta nhất định phải bắt được hắn, còn mấy ngày nữa là thu săn, có thể hắn sẽ xuất hiện, chúng ta phải cẩn thận một chút.” Tỷ lệ yêu nhau của Thất hoàng tử không hề giảm chút nào, như vậy khả năng hắn cùng nhân vật chính tương ngộ tại thu săn có thể sẽ không thay đổi. Đến lúc đó An Thành Kiệt không xuất hiện thì còn tốt, nếu xuất hiện … Nhất định phải để hắn đền mạng!
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Yến Minh Vĩnh tiếp nhận tờ giấy, đột nhiên cong môi nở nụ cười, “Quả thật cần phải cẩn thận.”
Diệp Chi Châu bị y cười có chút khó hiểu, nghi hoặc nhìn y, “Sao thế?”
“Nhạc Nhi.” Y để phối phương xuống, tiến lên ôm lấy cậu, nụ cười trên mặt càng sáng lạn khoái trá, “Có phải ngươi đã sớm đoán được An Thành Kiệt sẽ cùng Thất ca cấu kết cùng một chỗ không? Lúc ngươi mới vừa vào cung đã trộm ném một tờ giấy vào phòng Thất ca, không phải là vì coi trọng hắn, mà là vì muốn tiếp cận hắn rồi sau đó ngăn cản hắn cùng An Thành Kiệt cấu kết với nhau, đúng hay không?”
Cái gì với cái cái gì chứ …. Không đúng! Cậu lùi ra cúi đầu nhìn y, thần tình kinh ngạc, “Ngươi biết ta ném tờ giấy vào trong phòng Thất hoàng tử?”
“Biết.” Trong đôi mắt đen của Yến Minh Vĩnh xuất hiện một tia sáng quỷ dị, đột nhiên buông tay ra vói vào trong tay áo lấy ra một tờ giấy vo viên, nụ cười nhiễm một tia vặn vẹo, “Sao ta có thể cho phép người khác thu được thư tình do ngươi viết chứ.”
Diệp Chi Châu nhìn cục giấy trong tay y, lại nhìn nụ cười vặn vẹo của y, đỡ trán kêu rên, “Khó trách Thất hoàng tử vẫn không đáp lại ….. Ngươi đừng nói là ngươi vẫn luôn giám thị An Thành Kiệt, cũng đừng nói là tên kia đã cùng Thất hoàng tử cấu kết với nhau rồi đấy!”
“Nhạc Nhi quả nhiên thông minh.” Yến Minh Vĩnh thu hồi cục giấy, lại tiến lên ôm lấy cậu, hôn gò má của cậu, “Những thủ hạ An Thành Kiệt kêu gọi để nghiên cứu chế tạo thuốc nổ đều là người của ta, ta vốn đang tò mò hắn đã chuồn êm rồi trở lại kinh thành là muốn làm gì, lại không nghĩ hắn có thể làm ra thuốc nổ có lực sát thương lớn như vậy …. Cũng xem như một kinh hỉ.”
Còn kinh hỉ? Đều muốn nổ đến trên đầu cậu rồi mà còn kinh hỉ? Thật sự chưa gặp qua người nào ngông cuồng như vậy! Khó trách đời này nhân vật chính không có sự giúp đỡ của Thất hoàng tử vẫn có thể làm ra thuốc nổ nhanh như thế! Té ra là thiếu đi Thất hoàng tử, nhưng vẫn còn một Bát hoàng tử! Thật sự là làm bậy!
Diệp Chi Châu cũng không còn sức phát cáu, ngã ngồi ghế trên, kéo người đang dính trong ngực mình ra, “Ngươi nói rõ ràng cho ta, An Thành Kiệt cũng được, Thất hoàng tử cũng được, ngươi rốt cuộc giấu ta làm chuyện gì! Ngươi, ngươi là muốn tức chết ta!”
Yến Minh Vĩnh gắt gao ôm cậu, không muốn buông ra, vùi mặt vào cổ cậu cọ cọ, thỏa mãn nhắm mắt lại, “Nhạc Nhi ngươi thật thông minh, thì ra ngươi cũng có thể làm ra thuốc nổ, quả nhiên An Thành Kiệt chỗ nào cũng không bằng ngươi.”
“Ngươi tránh ra!”
“Nhạc Nhi, chúng ta thành thân đi.”
“Thất hoàng tử thật sự cùng An Thành Kiệt cấu kết với nhau sao? Ngươi nói rõ ràng cho ta! Bọn họ vào lúc nào thì cấu kết!”
“Ngày mai ta liền đi thỉnh phụ hoàng tứ hôn.”
“Yến, Minh, Vĩnh!”
“Chờ sau khi thành thân, ngươi phải gọi ta là tướng công.”
“… Ngươi cút đi!” Vô pháp câu thông! Tên gấu con này nhất định là cố ý!
Ban đêm, Yến Minh Vĩnh lần thứ hai bóp nát mê hồn châu cho Diệp Chi Châu ngửi, mang theo Đức An ly khai Vĩnh Diên điện, thẳng đến rạng sáng mới trở về.
Buổi lâm triều hôm sau, một vị quan viên công bộ kích động hướng Hoàng Thượng dâng lên một loại vũ khí tên là “thuốc nổ”, không hề kiêng nể khen Thất hoàng tử thông tuệ cần cù, nói thẳng thứ này là do Thất hoàng tử bí mật nghiên cứu chế tạo ra, đang tính chuẩn bị dâng lên vào dịp sinh nhật hoàng đế. Cũng nói vụ địa chấn ngày hôm trước ở phố nam là do thuốc nổ này tạo ra, là do Thất hoàng tử muốn thí nghiệm uy lực của vũ khí mới.
Lời này vừa nói ra, quần thần ồ lên, ánh mắt của vài vị hoàng tử nhìn về phía Thất hoàng lộ ra vẻ khẩn trương. Sắc mặt Thất hoàng tử cũng thay đổi, thuốc nổ là vũ khí bí mật hắn mới nắm giữ gần đây, trộm thí nghiệm ở phố nam cũng là sự thật, nhưng dâng cho Hoàng Thượng sao? Rõ ràng là có người muốn hại hắn!
Có thể chế tạo ra vũ khí gây địa chấn hiệu quả như vậy, uy lực kia phải bao lớn chứ! Các hoàng tử trao đổi ánh mắt với nhau, nhóm triều thần một bụng mưu mô cũng bắt đầu điên cuồng kích động, trong đại điện nhất thời chỉ còn thanh âm của vị quan công bộ không ngừng tán tụng Thất hoàng tử.
Còn không chờ Thất hoàng tử suy tính thiệt hơn nghĩ ra cách ứng đối, Yến Đế đã nhanh chóng tiếp nhận lời nói của vị quan công bộ kia, nhận lấy thuốc nổ rồi ban cho Thất hoàng tử một đống đồ vật, còn nói hắn ngày khác dẫn ông đến xưởng chế tạo nhìn một chút. Không hề đề cập tới tổn hại của vụ nổ ở phố nam, thái độ vô cùng vi diệu.
Việc đã đến nước này, Thất hoàng tử chỉ có thể quỳ xuống tạ ơn, tâm tình lại nặng nề, trong đầu không ngừng phán đoán người có khả năng phản bội hắn.
[Tỷ lệ yêu nhau của Yến Minh Lễ cùng nhân vật chính giảm còn 90%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Diệp Chi Châu đang tựa vào tiểu đình tử trong Vĩnh Diên điện thổi kèn, ánh mắt đảo qua màn ảnh, khóe miệng cong lên. Nhân vật chính muốn núp trong bóng tối, cậu càng muốn kéo người ra ngoài! Còn Thất hoàng tử nữa, lợi dụng các hoàng tử kia đang “sâu rễ tốt cây” muốn giả heo ăn thịt hổ? Nằm mơ đi!
Sâu rễ tốt cây: nghĩa bóng là có chuẩn bị nền tảng sâu dày, sau này sẽ phát triển tốt hơn.
Yến Minh Vĩnh nghe ra sát ý trong tiếng kèn của cậu, ngón tay vuốt ve trang sách, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh. Nhạc Nhi không vui, nên dỗ sao đây ….. Hay là bắt An Thành Kiệt lại rồi giết chết, hay là kéo Thất ca xuống ngựa, hoặc là …. thành thân?