Bắt mạch châm cứu viết phương thuốc nấu dược, nhóm thái y đối với một loạt trình tự này đã quen đến không thể quen hơn, những lời dặn dò cũng không biết đã nói qua bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đều kiên trì lặp lại những lời lẽ tầm thường đó, “Điện hạ phải tránh cảm xúc quá lớn, nửa tháng này cần nằm trên giường tĩnh dưỡng, phương diện đồ ăn nên lấy thanh đạm làm chủ, tốt nhất là …”
“Câm miệng.” Yến Minh Vĩnh rốt cục mở miệng, chẳng qua vừa mới mở miệng là đuổi người, “Đều đi ra ngoài cho ta, một người cũng không được lưu lại. Đức An, đóng cửa điện, ai tới cũng không tiếp!”
Nhóm thái y ngậm miệng, vội thu thập hòm thuốc lui về phía sau rời đi, không dám nói nhiều thêm một chữ.
Trong điện chỉ còn lại Yến Minh Vĩnh cùng Diệp Chi Châu, Diệp Chi Châu thấy sắc mặt y tái nhợt bộ dáng suy yếu, nhịn không được lo lắng tiến lên giúp y đắp chăn, giật giật bàn tay đang bị nắm, “Ta không đi đâu cả, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, đừng cố gắng chống đỡ.” Mới vừa tìm được người yêu lại thiếu chút nữa làm đối phương tức chết, cậu cũng thực hoảng.
Yến Minh Vĩnh vẫn nhìn cậu, sắc mặt tái nhợt môi tím xanh, hơn nữa biểu tình vặn vẹo, y như một tiểu ác quỷ, “An Thành Nhạc, bổn cung có thể không so đo việc ngươi làm càn trước đó, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi đời này sinh là người của bổn cung chết cũng là quỷ của bổn cung! Nếu dám trốn, ta sẽ kéo ngươi cùng xuống địa ngục!”
Đây là lần đầu tiên Yến Minh Vĩnh ở trước mặt Diệp Chi Châu dùng xưng hô “Bổn cung” biểu đạt thân phận giai cấp, sau khi biết đây là người yêu của mình, Diệp Chi Châu cũng không còn cảm giác sợ hãi kiêng kị gì nữa, lúc này thấy y dùng thân phận uy hiếp người khác, nhịn không được lộ ra một nụ cười, “Xuống địa ngục thì như thế nào, dù sao ngươi cũng sẽ đi theo ta, chỉ cần nhìn một lần liền nhận ra ta đó thôi.” Tuy rằng người yêu không có kí ức mấy đời trước, nhưng giống như có được một loại bản năng chỉ nhìn một lần liền nhận ra cậu, đời trước cũng vậy, đời này cũng vâỵ, cậu tin tưởng, nếu có đời sau, chắc chắn đối phương cũng sẽ nhận ra mình.
Yến Minh Vĩnh bị thái độ ôn hòa thân thiết của cậu làm cho ngẩn người, nhưng rất nhanh lại trầm mặt, tiếp tục uy hiếp, “Không chỉ có ngươi, còn có ca ca của ngươi, phụ mẫu, gia tộc, ngươi không sợ xuống địa ngục, nhưng người nhà của ngươi thì sao? Nếu không muốn liên lụy bọn họ, liền hảo hảo ngốc ở bên cạnh ta!”
“Được được, biết ngươi rất lợi hại, nghỉ ngơi đi.” Diệp Chi Châu vỗ đầu y như vỗ đầu cún, sau đó vuốt mái tóc dài có xúc cảm vô cùng tốt của y, “Thái y nói ngươi phải tĩnh dưỡng, ngủ đi.”
Yến Minh Vĩnh bị cậu vỗ đến cứng đờ, tiếp đó nhíu mày, nhưng trong lòng lại thích cậu thân thiết như vậy, không được tự nhiên muốn mở miệng nói lời độc ác, lại bị Diệp Chi Châu tay mắt lanh lẹ bụm miệng, “Rõ ràng trong mắt đều là tơ máu, thật sự không muốn ngủ hả?” Cậu bất đắc dĩ bóp bóp khuôn mặt xinh đẹp đến quá phận của người yêu đời này, thấy y lại muốn trừng mắt giãy dụa, dứt khoát tháo giầy bò lên giường, tránh tay y nhanh chóng cởi ngoại bào, sau đó duỗi tay ôm chặt đối phương, xốc chăn lên chui vào, ôm y vào trong ngực, vỗ vỗ, “Ngủ đi, ta coi chừng cho ngươi.”
“Ngươi!” Yến Minh Vĩnh sinh khí nói một nửa liền dừng lại, phản xạ có điều kiện quấn lấy thân thể cậu, biểu tình sững sờ cùng âm trầm tàn nhẫn chuyển qua chuyển lại, miệng há há, nhưng lại nói không ra lời.
Diệp Chi Châu bị bộ dạng buồn cười của y làm cho mềm lòng, cúi đầu hôn trán, đưa tay che khuất ánh mắt của y, “Ngủ đi, khuya rồi.”
Tầm mắt bị che khuất khiến Yến Minh Vĩnh theo bản năng căng cứng thân thể, nhưng nhiệt độ cơ thể ấm áp của người bên cạnh lại làm cho y dần dần bình tĩnh lại, nhịn không được quấn lấy chân tay của đối phương, nghiêng người tựa đầu vào cần cổ đối phương, ngữ khí vẫn hung tợn, nhưng lại yếu ớt nói, “Lần này là ngươi chủ động xích lại, về sau nếu ta không chuẩn đi, ngươi không thể đi.”
“Ừ, không đi.” Vỗ vỗ sống lưng ốm yếu của người yêu, cậu thở dài trong lòng. Rốt cuộc là thiếu yêu thương bao nhiêu mới có thể dưỡng thành tính tình như vậy chứ, còn có thân thể hỏng bét này nữa … Cậu chọt Thông Thiên, sau khi cẩn thận hỏi một phen mới hơi thả tâm, ôm người yêu ngủ thật say.
Quan hệ giữa Yến Minh Vĩnh cùng Diệp Chi Châu từ từ dịu đi rồi thân thiết hẳn lên, tuy rằng Yến Minh Vĩnh vẫn thường thường tái phát bệnh điên, nhưng Diệp Chi Châu đã có thể trấn áp dụ dỗ nhanh chóng. Mà theo quan hệ hai người tốt lên, số lần thái y đến Vĩnh Diên điện dần dần ít đi, thân thể của Yến Minh Vĩnh dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người bắt đầu chậm rãi chuyển biến tốt đẹp. Yến đế long tâm đại duyệt, thưởng cho An Thành Nhạc cùng phủ Trấn quốc công rất nhiều đồ vật, sau đó khâm điểm An Thành Thắng làm Trạng Nguyên trong cuộc thi đình, cũng khen Trấn quốc công biết cách dạy con trước mặt tất cả quần thần.
Đến lúc này, phu thê Trấn quốc công mới nhẹ nhàng thở ra, An Thành Thắng cũng hơi thả tâm, nhưng hắn vẫn kiêng kị những lời Bát hoàng tử nói ngày đó, thường tìm cớ tiến cung, ý đồ “vô tình gặp được” đệ đệ, cũng không có thời gian đi chú ý tới thứ đệ trong nhà.
Hai đứa con trai trưởng đều lọt vào mắt hoàng thượng, phủ Trấn quốc công vô cùng cao hứng, mà An Thành Kiệt không bị An Thành Nhạc gây rối rốt cục cũng có thời gian chuẩn bị khai trương tửu lâu. Ngày hôm đó, hắn hẹn với Lôi Bảo Phi, chuẩn bị dẫn đối phương đi nếm thử lẩu cùng rượu nho do hắn làm ra, sau đó nghĩ biện pháp lôi kéo người bạn tốt này. Từ ngày An Thành Nhạc quấy rối trong Trân Bảo các, đối phương liền lãnh đạm xa cách với hắn rất nhiều. Mặc dù không cự tuyệt thỉnh cầu giúp hắn chuyển nhượng tiểu điếm, nhưng vẫn không thân thiết như lúc trước. Hắn ẩn ẩn cảm thấy đối phương đang chuẩn bị trả hết ân tình cứu mạng trước kia rồi phân rõ quan hệ với mình, nếu thật sự là như vậy, bây giờ hắn còn chưa đứng vững gót chân ở phủ Trấn quốc công phủ sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Mở tiểu điếm yêu cầu điểm mới lạ và thương phẩm vượt trội, nhưng cũng cần có nhân mạch cường đại cùng hậu trường cấp lực. Phụ thân của Lôi Bảo Phi là Đại tướng quân đương triều chưởng quản binh lực nhiều nhất, bản thân Lôi Bảo Phi cũng là tướng lĩnh trẻ tuổi tiền đồ vô hạn, Trân Bảo các có thể nhanh chóng phát triển là do mượn nhân mạch của đối phương, lần này khai trương tửu lâu, nếu không muốn bị người khác mơ ước bí quyết nấu ăn, tự nhiên cũng cần đối phương giúp đỡ. Hơn nữa hắn cũng cần đối phương đến yểm trợ, tránh cho người trong phủ Trấn quốc công phủ phát hiện trong tay mình có vật kiếm ra tiền.
Trong lòng tính toán quan hệ thiệt hơn, lúc Tây Tử Quy còn chưa mở cửa, hắn đã sắp xếp xong kế hoạch lôi kéo Lôi Bảo Phi và kế hoạch phát triển sự nghiệp, hôm nay chỉ chờ hắn đi thực hiện thôi.
Lôi Bảo Phi chưa tới, chưởng quầy cùng hắn ký văn tự bán đứt đang chờ ở cửa tửu lâu, thấy hắn lại đây vội bước ra chào đón, kính cẩn nói rằng, “Đông gia, những nguyên liệu nấu ăn cùng dược liệu mà ngài yêu cầu đã được xử lý tốt đặt ở sau phòng bếp, rượu nho cũng đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ khách đến là có thể khai bếp.”
An Thành Kiệt hết sức hài lòng với chưởng quầy mua được từ người môi giới, mỉm cười vỗ vỗ vai của hắn, khen ngợi, “Ngươi làm việc ta rất yên tâm, đi, mang ta đi xem phòng bếp trước đã.”
Ánh mắt chưởng quầy lóe lóe, xoay người hành lễ, dẫn đường phía trước.
Bên trong gian phòng trang nhã lầu hai trà lâu đối diện, Diệp Chi Châu đặt chén trà xuống, nhếch miệng mỉm cười với Yến Minh Vĩnh đang an tĩnh đọc sách, nói rằng, “Minh Vĩnh, ta đi ra ngoài bàn chút chuyện, sẽ trở về nhanh thôi, ngươi cứ đọc sách trước, lát nữa ta mang ngươi đi ăn đồ ngon!”
Yến Minh Vĩnh dừng lật sách, nâng mắt nhìn cậu, nhíu mày, “Tối đa là nửa canh giờ.”
Tính toán thời gian khai trương tửu lâu, cậu sảng khoái gật đầu, “Được, ta khẳng định trong nửa canh giờ sẽ trở về.”
Chờ người đi rồi, Yến Minh Vĩnh buông sách xuống, nhẹ nhàng gõ gõ bàn, Đức An đang đợi ở cửa thấy thế bước nhanh đi đến bên cửa sổ, lấy ra một vật như cây sáo thổi một cái. Bên ngoài trà lâu, một bóng đen nhanh chóng từ chỗ tối lóe ra, đuổi theo hướng Diệp Chi Châu vừa rời đi.
Ở con đường tốt nhất trên phố nam vừa mới khai trương một tửu lâu tên là Xuyên Việt, món ăn chiêu bài tên là lẩu. Mấy ngày hôm trước, chưởng quầy cười tủm tỉm mở một sạp nhỏ cho thử đồ ăn miễn phí trước tửu lâu, nói là muốn thử món ăn sắp bán. Sạp rất đơn giản, chỉ có một cái bàn, một cái bếp, một cái nồi lớn, trên bàn để các loại nguyên liệu nấu ăn đã xử lý tốt, cái nồi được đặt trên bếp, bên trong nồi là hai loại nước màu sắc bất đồng, đợi hắn nhóm bếp, nước sôi lên xong, một mùi thơm câu nhân nhanh chóng bay ra, khiến người đi đường đều ghé mắt lại.
Chỉ ba ngày ngắn ngủi, tửu lâu Xuyên Việt chưa khai trương liền có tiếng ở phố nam, các gia đình gần đó mỗi ngày đều bị mùi thơm kia câu dẫn không ngủ được, thèm thuồng nhưng không được ăn, mỗi ngày đều ngóng trông tửu lâu khai trương để đi ăn cho đã.
Phủ đệ Lôi đại tướng quân vừa vặn nằm ngay tại phố nam, cũng chịu mùi lẩu hành hạ. Ngày hôm đó Lôi Bảo Phi xuất môn đi đến chỗ hẹn, lúc đi qua phố nam kinh ngạc phát hiện tửu lâu Xuyên Việt cư nhiên lặng yên không một tiếng động khai trương, không mời đội vũ sư cũng không có khua chiêng gõ trống, chỉ treo một dải lụa màu đỏ liền trực tiếp khai trương.
Người nghe được tin tức lục tục tới thử đồ ăn, sau đó được tiểu nhị đã trải qua huấn luyện nhiệt tình dẫn vào trong tửu lâu. Hắn tò mò dừng chân, lại bị tiểu nhị bên trong chú ý tới, nhiệt tình tiến lên đón, “Khách quan, bổn điếm hôm nay khai trương, miễn phí cho một trăm vị khách tới trước, ngài muốn vào nếm thử không?”
Nhớ tới ước hẹn với An Thành Kiệt, hắn tiếc nuối lắc đầu, trả lời, “Lần sau đi, hôm nay đã hẹn với người khác rồi, đa tạ đã mời.”
Tiểu nhị nghe vậy cũng biểu đạt một chút tiếc nuối, sau đó xoay người hướng trong tửu lâu vẫy vẫy tay, tiếp nhận một cái giỏ trúc nhỏ từ trong tay một tiểu nhị khác, đưa qua, “Đây là chút lễ vật bổn điếm chuẩn bị những khách nhân, ngài nhận đi, mong ngài lần sau quang lâm.” Nói xong xoay người, không cho hắn cơ hội cự tuyệt, chạy nhanh về trong tửu lâu.
Lôi Bảo Phi bật cười lắc đầu, ngược lại càng có hảo cảm với tửu lâu. Có đoạn nhạc đệm này, tâm tình hắn vốn âm u hơi chuyển biến tốt đẹp, nâng cái giỏ trúc lên nhìn nhìn, thấy bên trong thấy có một cái chén nhỏ, bên cạnh còn đặt một phong thư, liền mở cái chén ra nhìn trước, thấy bên trong đựng một loại dầu màu đỏ, nghĩ không ra nó có tác dụng gì, liền đậy chén lại, mở thư ra.
Vốn tưởng trên thư là lời chúc phúc cát tường gì đó, lại không nghĩ sau khi mở ra thì thấy một phần công thức nấu ăn, phía dưới công thức còn kỹ càng viết rõ phương pháp làm cùng cách phối hợp nguyên liệu nấu ăn như thế nào mới ngon. Cuối cùng còn giải thích bên trong cái chén nhỏ kia là nguyên liệu làm ra món lẩu, để khách nhân mang về cho người thân nếm thử.
Thật sự là …. chưa từng thấy qua tửu lâu nào hào phóng không tàng tư như vậy.
Lần nữa cất kỹ thư tín thì Tây Tử Quy đã gần ngay trước mắt, nhớ tới An Thành Kiệt gần đây luôn hẹn hắn ra ngoài, hắn thu lại vẻ mặt thả lỏng sung sướng, hơi nhíu mi. Mặc dù rất cảm kích ân cứu giúp lúc trước của đối phương, nhưng nhân phẩm của đối phương khi đối mặt với mình và dáng vẻ vì công danh lợi lộc ….. Lắc đầu áp chế những cảm xúc tiêu cực xuống, hắn nhìn về phía Tây Tử Quy xinh đẹp hoa lệ, trong lòng đã có quyết định. Sau khi giúp An Thành Kiệt đứng vững gót chân ở kinh thành thì phải cắt đứt qua lại, nguyên tắc xử sự của hai người bất đồng, thật sự không thích hợp đi chung đường với nhau.
[Tỷ lệ yêu nhau của Lôi Bảo Phi cùng nhân vật chính giảm còn 50%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Diệp Chi Châu đang mua mứt quả cách Lôi Bảo Phi không xa thấy được thông báo liền ngẩn người, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tây Tử Quy, híp mắt mỉm cười. Còn chưa vào tửu lâu mà đã giảm 20%, không ngờ hán tử ngay thẳng như Lôi Bảo Phi cũng sẽ cho người ta kinh hỉ.
Lầu hai trà lâu, Yến Minh Vĩnh buông sách xuống, ánh mắt nặng nề nhìn Lôi Bảo Phi đứng ở cửa tửu lâu đối diện, lại nhìn Diệp Chi Châu cách đó không xa nhìn chằm chằm Lôi Bảo Phi, tay để lên môi ho khan, lấy ra một viên thuốc nuốt vào.
Chẳng lẽ Nhạc Nhi thích nam nhân cao lớn như tiểu tử Lôi gia? Y sờ sờ đôi chân gầy yếu của mình, biểu tình vặn vẹo.
Không, y không cho phép!