[16] Trạm Thu Nhận Tai Ách - L Tiên Sinh
****
Thịch!
Ôn Văn với một mảnh vải đen che mặt đột nhiên xuất hiện trong khu tây tối om.
Miếng vải này để đề phòng một lần nữa bị làn sương đỏ kia mê hoặc, tuy bản thân anh có thể nín thở một khoảng thời gian dài nhưng có miếng vải này vẫn tăng thêm một phần bảo hiểm.
Nhưng có một vấn đề, quần áo của nhân viên thu nhận trên người Ôn Văn rất dai, căn bản không có cách nào phá hỏng, vì thế thứ duy nhất trên người Ôn Văn có thể lấy ra để che mặt chính là...
Được rồi, anh đương nhiên sẽ không mang quần lót ra bịt mặt!
Đây là anh dùng một túi máu đổi lấy một mảnh vải trên người nữ vampire, bên trên vẫn còn mùi thơm thoang thoảng.
Trong hoàn cảnh này, ăn mặc như thế này, nếu có người thấy Ôn Văn thì nhất định sẽ coi anh là kẻ xấu.
Một lần nữa xuất hiện ở khu lầu tây, xung quanh Ôn Văn đã không còn dây leo chằng chịt nữa, điều này chứng minh suy nghĩ trước đó của Ôn Văn là chính xác, mớ dây keo kia sẽ không ngu ngốc mà chờ ở đấy.
Nhưng có chút kỳ quái, cánh cửa sắt trước mặt mở ra, xe đẩy ngã nhào dưới đất, còn có một phần tay cụt chân cụt và nội tạng văng đầy trên đất, mà xung quanh thì không còn loại dây leo quỷ dị kia nữa.
"Có chút không đúng... lẽ nào vì mình mà mớ dây leo kia đã đi ra ngoài rồi?"
Ôn Văn nhắm mắt lại, đặt lực chú ý vào thính lực, mơ hồ từ phòng kế bên nghe thấy chút tiếng vang quỷ dị, còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi!
Ôn Văn có chút phiền lòng, suy nghĩ một chút vẫn quyết định sang phòng bên xem tình huống, đi tới một góc thì anh nhìn thấy một tình cảnh khủng khiếp.
Vô số dây leo đỏ au quấn quanh thi thể một nữ y tá, gai nhọn trên dây leo cắt thân thể cô ta máu thịt be bét, có vài cọng thậm chí còn chui vào bên trong, không ngừng hấp thu máu thịt cô ta.
Nữ y tá này chính là Liễu Thanh Nga, lúc này cô ta sớm đã không còn hình người, thế nhưng vẫn còn hô hấp yếu ớt.
"...thật xin lỗi, tôi không có năng lực cứu cô."
Ôn Văn thở dài một tiếng, tuy anh không tính là người tốt nhưng cũng coi như là một thám tử có đạo đức nghề nghiệp, anh không thể nào để mặc nhìn người ta chết đi.
Anh rút ra một con dao nhỏ phóng về phía cổ nữ y tá, lưỡi dao chuẩn xác đâm vào cổ cô ta, kết thúc tính mạng.
Lúc Ôn Văn nhìn thấy thì nữ y tá đã không còn đường cứu chữa nữa rồi.
Dây leo cũng không có phản ứng gì với con dao kia, nó chỉ tập trung hưởng dụng thức ăn, giai đoạn hiện giờ sức ăn của nó không lớn, một thân thể nhân loại là đủ rồi.
Liếc nhìn nữ y tá một cái, Ôn Văn rút hai con dao ngắn từ trong áo gió ra, chuẩn bị đối phó mớ dây leo quỷ dị này, từ lần trước gặp phải vũ xà quái, trên người anh vẫn luôn mang theo nhiều hơn một con dao ở trên người.
Sức mạnh tăng lên, Ôn Văn đã có khả năng chém đứt dây leo, dây leo tập kích người là do anh gây ra, vì thế bây giờ anh muốn kết thúc chuyện này.
Đột nhiên huy hiệu trên ngực Ôn Văn nóng hừng hực, so với lần suýt bị dây leo tập kích trước đó mãnh liệt hơn rất nhiều!
Ôn Văn khựng lại, cùng lúc đó ngoài cửa sắt truyền tới âm thanh.
"L tiên sinh, tôi cam đoan mỗi ngày đều đưa máu tới, không biết vì sao nó lại đột nhiên bạo động." Một âm thanh có chút già nua thấp giọng nói.
"Nhưng bây giờ 'dây leo khát máu' đã hoàn mất khống chế." Một âm thanh nhẹ nhàng không có chút độ ấm nào vang lên, âm thanh của người đàn ông này làm Ôn Văn nổi da gà.
Không chỉ huy hiệu, cảm giác khi đối mặt với nguy hiểm thuộc về vampire cũng đang cảnh báo Ôn Văn, tên bên ngoài cực kỳ nguy hiểm!
"Đây chỉ là ngoài ý muốn, sẽ không ảnh hưởng tới kế hoạch sau này của chúng ta đâu..." Ông lão cười xòa nói.
"Tốt nhất ông nên cầu nguyện chỉ là ngoài ý muốn." Một người đàn ông mặc áo choàng dài màu đen bước nhanh tới, đi theo sau là một bác sĩ già mặc áo blouse trắng.
Sau khi bọn họ đi vào, Ôn Văn không chút nghĩ ngợi trực tiếp từ cửa sổ lúc tới nhảy xuống.
"Ai?"
Người đàn ông áo đen phản ứng cực nhanh, trực tiếp hóa thành một vệt tàn ảnh, theo sát Ôn Văn xuất hiện ở cửa sổ, nhìn xuống, nhưng lại không phát hiện thứ gì.
"Tốc độ cũng không tính là quá nhanh, nhưng... hắn đã biến mất..." L tiên sinh trầm mặc nói.
"L tiên sinh, L tiên sinh, vừa nãy là gì vậy?" Bác sĩ già chạy tới đứng phía sau L tiên sinh, hổn hển nói.
Vừa nãy L tiên sinh đột nhiên biến mất làm lão kinh hãi, một mình lão không dám ở trong phòng này.
"Có người trốn khỏi đây, là một người siêu năng." L tiên sinh bình thản nói.
"Không có khả năng!" Trán bác sĩ già túa mồ hôi lạnh, lão biết giúp người đàn ông này làm việc lại xảy ra chuyện không hay thì sẽ có kết quả gì.
"Tôi không nhìn nhầm, nơi này đã bại lộ."
"Vậy... chuyện ngài đáp ứng sẽ giúp tôi kéo dài tuổi thọ..." Bác sĩ già thử dò hỏi.
"Ông đã không còn giá trị nữa rồi." L tiên sinh đưa tay tới, thân thể bác sĩ già liền lơ lửng trên không, tay chân không thể động đậy.
Lơ lửng trên không, bác sĩ già biến sắc, nước mắt nước mũi ồ ạt trào ra, cầu xin nói: "L tiên sinh, xin cho tôi một cơ hội, cầu xin ngài..."
Bác sĩ già còn chưa nói xong đã biến thành tiếng hét thảm, gương mặt hướng về phía L tiên sinh của lão từng chút từng chút xoay ra phía sau!
L tiên sinh nhẹ nhàng vung tay, thi thể bác sĩ già bồng bềnh trôi tới trước mặt gốc dây leo quỷ dị, dây leo đỏ như máu nhanh chóng bao phủ lấy thi thể.
Một thi thể đã đủ rồi, nhưng nếu có thêm thì nó cũng không từ chối.
"Aiz, thật đáng tiếc, rõ ràng đã dưỡng được một khoảng thời gian, nếu trưởng thành hẳn thì có tác dụng lớn hơn rồi... Còn nữa, vừa nãy có thể là ai... Liệu có thấy mặt hắn không...?"
L tiên sinh đứng im tại chỗ, linh cảm tỏa ra, kiểm tra xung quanh một lần, xác nhận Ôn Văn không ẩn núp ở xung quanh hắn mới rời đi.
Hắn muốn xóa đi hết thảy dấu vết của mình ở nơi này, không để Hiệp Hội Thợ Săn theo đuôi.
...
Một tiếng sau ở bên ngoài cửa sổ, bóng dáng Ôn Văn hiện ra, tay vịn bệ cửa sổ, thở hắt một hơi thật dài.
Lần này, Ôn Văn lại trốn vào Trạm Thu Nhận Tai Ách nên mới thoát được một kiếp.
Tốc độ của người đàn ông kia vượt khỏi tưởng tượng của anh, nếu biến chậm thì chắc chắn đã bị bắt rồi, một khi bị bắt, với thực lực của Ôn Văn hiện giờ thì không có cách nào may mắn trốn thoát.
"Aiz, đây là thế giới mà mình biết sao."
Lúc là người bình thường, Ôn Văn có thể dựa vào trí tuệ của mình xử lý thành thạo rất nhiều chuyện.
Còn bây giờ tuy sức mạnh của anh đã gia tăng nhưng cũng gặp nhiều nguy hiểm hơn.
Anh theo đuổi kích thích chứ không phải muốn bị người ta hành hạ tới chết, cũng giống như khi làm thám tử, anh thích những vụ án khó, đối phó với một kẻ địch giảo hoạt sẽ làm anh cảm thấy hài lòng.
Nhưng khi bảo anh đối phó với một trăm người vác RPG trên vai thì đó không còn là tìm kiếm kích thích nữa rồi, đó là đi tìm đường chết.
Ôn Văn buông tay rơi xuống đất, liếc nhìn bệnh viện này một cái rồi trực tiếp rời đi.
Không biết tên khủng bố kia có quay trở lại hay không, anh không thể lẩn quẩn ở đây làm chậm trễ thời gian.
[hết chương 16]