****
Đối với chuyện làm sao thẩm vấn Lý Thư Dược, Ôn Văn đã có tính toán trong lòng, anh muốn một căn phòng kín hoàn toàn, yêu cầu trong vòng nửa tiếng không cho phép có người tiến vào.
Năng lực cảm nhận của Cố Phán Hề rất kém, bằng không lúc Ôn Văn quấy rầy kế hoạch cô đã không tới mức không kịp phản ứng, vì thế chỉ cần Cố Phán Hề không xông vào sẽ không thể nào biết được Ôn Văn muốn làm gì.
Sau khi khóa kín cửa phòng, Ôn Văn túm lấy cổ áo Lý Thư Dược, ấn chặt hắn lên tường.
"Hờ hờ, mày muốn làm gì, nghiêm hình tra tấn à, không cần đâu, mày muốn hỏi cái gì tao sẽ phối hợp, chỉ cần mày... a!"
Ôn Văn lấy ra một con dao ghi vào tay trái Lý Thư Dược, đóng đinh người này vào tường, sau đó dùng cách tương tự ghim thêm năm dao nữa, hoàn toàn cố định hắn.
"Ừm, như vầy ổn thỏa rồi, chốc nữa năng lực chiến đấu của tao có hơi thấp nên tao cần phải đảm bảo mày không có năng lực phản kháng." Ôn Văn dùng giọng điệu dỗ dành con nít nói.
Anh không tin bất kỳ lời nói nào của Lý Thư Dược, vì thế anh muốn dùng cách thôi miên rồi hỏi ra tin tức mấu chốt, nhưng lúc thôi miên thì không thể sử dụng thể chất vampire nên anh làm Lý Thư Dược tạm thời mất đi sức chiến đấu.
Ngay sau đó, Ôn Văn tắt thể chất vampire, chọn năng lực thôi miên của vampire vào một ngón tay, tiếp đó chuyển thành thể chất quỷ hồn.
Thân thể Ôn Văn biến mất ở trước mặt Lý Thư Dược, một cái quần lót màu đen in hình hoa rớt xuống...
Nửa tiếng sau, Ôn Văn mặc quần lót từ trong phòng đi ra ngoài.
Cố Phán Hề ló đầu nhìn vào, phát hiện cổ Lý Thư Dược đã bị cắt đứt, liền nhíu mày hỏi: "Ông giết hắn rồi à? Nếu không có tin tức hữu dụng, hướng điều tra này có khả năng sẽ bị cắt đứt."
"Yên tâm, tôi sẽ cho cô câu trả lời thỏa mãn."
Mới vừa nãy Ôn Văn đã lộ ra năng lực thật của mình trước mặt Lý Thư Dược, anh không trông chờ virus tang thất sẽ làm Lý Thư Dược giúp mình giữ bí mật, vì thế sau khi có được thứ mình muốn, Ôn Văn đã giúp đối phương thoát khỏi nỗi đau bị virus khống chế.
"Theo hồ sơ điều tra của cảnh sát thì ngày trước khi xảy ra vụ án hắn không đi làm, hơn nữa cũng không có ký ức về đoạn thời gian đó, vì thế vấn đề chính là khoảng thời gian này."
"Cai này ai không biết." Cố Phán Hề nhíu mày.
Ôn Văn tìm kiếm bản đồ khu thành cũ, mở ra trước mặt Cố Phán Hề.
"Đây là nơi Lý Thư Dược xuất hiện cuối cùng, đây là nơi hắn xuất hiện sau khi khôi phục ký ức, mà vị trí ở giữa hai nơi này chính là một nhà máy xử lý nước thải."
"Ông nói nơi hắn xảy ra vấn đề ở giữa hai nơi này thì hợp lý, nhưng ở đây không phải chỉ có mỗi nhà máy xử lý nước thải mà thôi..." Cố Phán Hề nhìn bản đồ nói.
"Khoảng thời gian này kỳ thực tôi vẫn đang truy lùng một con quái vật khác, phạm vi hoạt động của nó rất rộng, rộng đến mức không có cách nào xác định, khi chúng ta so sánh tư liệu của hai vụ án này lại có một nơi trùng khớp, chính là nhà máy xử lý nước thải này!"
"Ý ông là cơ thể mẹ tang thất và con quái vật ông đang truy lùng đã liên kết với nhau? Nghe có hơi gượng gạo một chút." Cố Phán Hề nhíu mày hỏi.
"Tôi không rõ chúng có liên kết hay không, nhưng tôi không tin đó chỉ là trùng hợp, không bằng cứ dành ra chút thời gian tìm kiếm đi, dù sao chúng ta cũng không có manh mối khác, không phải à?"
Kỳ thực Ôn Văn không nói ra một tin tức, dưới tác dụng của thuật thôi miên của vampire, tuy Lý Thư Dược không nói ra hang ổ của cơ thể mẹ ở đâu nhưng gần nhà máy xử lý nước thải có một cửa hàng bán quà lưu niệm, sáng sớm hôm nay lúc đi làm việc Lý Thư Dược đã cố ý đi đường vòng để tới cửa hàng đó, mua quà cho con trai!
"Chúng ta... ông muốn tôi đi với ông?" Cố Phán Hề có chút mâu thuận với chuyện tới nhà máy xử lý nước thải, cô ghét những nơi bẩn.
"Đương nhiên, thực lực của tôi không đủ, lỡ bứt dây động rừng để chúng chạy thoát thì sao?"
Ôn Văn hiển nhiên nói, anh mới không tự mình thâm nhập vào hang hổ đâu, kéo người phụ nữ bạo lực này theo thì ít nhất lúc trốn chạy có thể để cô ta níu chân kẻ địch...
...
Ánh trăng khuyết treo trên bầu trời đêm, gió lạnh thổi lất phất, trong bụi cỏ ven đường truyền tới tiếng dế kêu râm ran, có chút ầm ĩ.
Ôn Văn ngồi xổm bên cạnh buồng điện thoại, tay xoay xoay một viên rubik 5x5, trò chơi này có thể luyện tập năng lực suy tư của anh.
Anh đang ở đây chờ Cố Phán Hề, hai người chuẩn bị cùng đi thăm dò nhà máy xử lý nước thải.
Nơi này kỳ thực cũng có dấu vết thực hủ yêu xuất hiện, thoạt nhìn cũng không khác những nơi khác là mấy, nhưng vì nơi này có khả năng cũng chính là nơi cơ thể mẹ tang thất ẩn núp nên Ôn Văn đặc biệt coi trọng.
Cho dù cơ thể mẹ tang thất không ở nơi này, nếu có thể bắt một con thực hủ yêu cũng hời rồi.
Lúc xế chiều, Ôn Văn đi một chuyến tới cửa hàng Lý Thư Dược ghé mua quà, lại điều tra ở lân cận một chút, cuối cùng xác định trong nhà máy xử lý nước thải này khẳng định có điều mờ ám.
Sau khi đợi một hồi thì có tiếng vang ầm ầm xuất hiện, ồn tới mức ngay cả tiếng re ré của lũ côn trùng trong bụi cỏ cũng bị lấn át, lúc âm thanh dừng lại thì một chiếc mô tô phân khối lớn xuất hiện trước mặt Ôn Văn, Cố Phán Hề mặc áo da màu đen bó sát người cởi nón bảo hiểm, bước tới trước mặt Ôn Văn.
"Cô mặc đồ như vậy để hành động á hả?"
Ôn Văn quan sát một phen, vẻ mặt có chút quỷ dị nhìn Cố Phán Hề, bộ đồ da màu đen bó sát người này có thể tôn lên dáng người xinh đẹp của cô ta.
Đẹp thì đẹp nhưng mặc đồ như vậy đi chiến đấu, cô ta tính tặng phúc lợi cho kẻ địch ha gì?
"Sao, không được à? Hôm nay phải chui xuống cống thoát nước tìm kiếm, bộ quần áo này của tôi là chất liệu không thấm nước, không phải rất thích hợp à?" Cố Phán Hề hùng hồn nói.
Ôn Văn không muốn nói thêm nữa, có phải cô ta đã hiểu nhầm gì đó không, chỉ có nữ chính trong những bộ anime của khu Anh Đào mới mặc loại quần áo này để bí mật đột nhập, hơn nữa theo hướng phát triển thường thấy thì chắc chắn sẽ bị bắt lại...
Nhìn một hồi, Ôn Văn đột nhiên cảm thấy mũi có hơi nóng lên, anh vội vàng thu hồi ánh mắt.
"Cô ta nhất định rất thích cosplay mấy bộ quần áo dị dị kiểu này!" Ôn Văn một lần nữa kết luận.
Vào ban đêm nhưng thiết bị trong nhà máy xử lý nước thải vẫn không ngừng vận hành, nhưng nhân viên thì rất ít, Ôn Văn và Cố Phán Hề dễ dàng đột nhập vào trong.
Bọn họ không dùng thân phận thợ săn hiệp hội để kiểm tra, bởi vì rất có thể có tai mắt của đối phương, trước khi tra ra kết quả rõ ràng thì không nên bứt dây động rừng.
Hai người qua loa tìm kiếm nhà máy này một vòng, sau đó liền đặt mục tiêu vào nơi khác, nếu đây là hang ổ quái vật thì chúng sẽ không xuất hiện ở nơi có nhiều người như vậy, chúng cần nhóm công nhân này che mắt cho mình.
"Gần nhà máy xử lý nước thải chính là hệ thống cống thoát nước phức tạp nhất thành phố Phù Dung Hà, nếu có quái vật ở nơi này, chúng chắn chắn sẽ trốn ở đây."
Mở lối vào cống thoát nước, Ôn Văn nói với Cố Phán Hề một câu rồi dẫn đầu nhảy vào đường cống bẩn thỉu, giẫm trên mặt đất ướt át nhơ nhớp.
"Tốt nhất là nơi này có chút manh mối, bằng không tôi sẽ xén thù lao của ông." Cố Phán Hề ghét bỏ nhảy xuống.
Môi Ôn Văn có chút run run, anh không lo lắng chuyện thù lao, mà là mùi hương trong cống thoát nước quá khủng khiếp, khứu giác của anh nhạy bén hơn người bình thường bao nhiêu thì cảm nhận về mùi thúi lại càng khủng khiếp hơn bấy nhiêu.
[hết chương 36]