****
Lúc xe sắp lái ra khỏi khu vực thành phố, Ôn Văn vừa lái xe vừa hỏi tình huống: "Nói một chút cho tôi nghe đi, tôi vẫn chưa rõ tình huống của vụ án này lắm, đoạn đường xảy ra sự cố, người mất tích, có hiện tượng gì dị thường, nói nghe thử xem."
"Đoạn đường xảy ra chuyện là đoạn quốc lộ 315, lái xe tới đó không tới nửa ngày đi xe, đó là vị trí có tỷ lệ mất tích cao nhất, tổng cộng hơn hai mươi người... chỉ riêng tuần này thôi thì đã mười mấy người rồi, còn nhiều hơn nữa hay không thì không biết.
Lâm Lộ lấy ra một quyển sổ nhỏ, bên trong ghi chép lại tư liệu vụ án này, bắt đầu đọc cho Ôn Văn nghe: "Trong số người mất tích có cặp tình nhân cưỡi xe đạp đi phượt, tài xế đường dài, khách du lịch tự túc, bây giờ vẫn chưa xác định được bọn họ chính xác đã mất tích ở đâu, nhưng có lẽ chính là đoạn đường này."
"Vậy bọn cô có chứng cớ gì chứng minh đây là sự kiện siêu nhiên? Nói không chừng đám người này bị túm tới mỏ than đào than rồi ấy."
Mặc dù là đang lái xe nhưng Ôn Văn vẫn nhớ kỹ hết thảy tin tức mà Lâm Lộ đã nói, cũng hình dung được vấn đề.
"Bọn đó sẽ không bắt cóc ông già ngay cả đi cũng không có sức...." Lâm Lộ liếc mắt nói: "Suýt chút nữa đã bị ông dẫn đi lệch hướng rồi, xe tải của tài xế, xe bánh mì của khách du lịch đã được cảnh sát của thành phố Phù Dung Hà tìm thấy trong mấy ngày gần đây...."
"Có người thấy người mất tích đã lái xe tới nơi có nhiều người qua lại, xuống xe, sau đó thì không xuất hiện nữa."
"Tất cả đều vậy à?" Ôn Văn nhíu mày.
"Không sai, có rất nhiều người mất tích đều từng xuất hiện, nhưng sau đó thì không thấy tung tích nữa, hiện giờ điểm suy nhất có thể xác nhận là trước khi gặp chuyện không may bọn họ đều từng qua đêm trên con đường kia." Lâm Lộ giải thích.
Ôn Văn có chút suy tư: "Ngụy trang, thôi miên, uy hiếp, tổ chức phi pháp, tạo ra sự việc này không nhất định là sự kiện siêu nhiên, vì một vụ án không thể xác định có phải là vụ án siêu nhiên hay không mà phái cả ba người chúng ta tới đây..."
"Hoặc là mấy người có tin tức quan trọng không nói cho tôi biết, hoặc là Lâm Triết Viễn có tâm tư gì đó." Ôn Văn bĩu môi.
"Nếu để tôi tới xem mấy chiếc xe đã phát hiện kia trước thì phỏng chừng chúng ta sẽ có được nhiều manh mối hơn... nhưng xe đã đi được nửa đường rồi, cứ tới hiện trường xem thử xem."
Lâm Lộ mất tự nhiên nhìn Ôn Văn, cô biết hành động lần này kỳ thật không phải vì vụ án, là vì muốn bọn họ cùng làm nhiệm vụ để thân thiết hơn một chút mà thôi.
"Nè, người mới tới, ông có ý kiến gì thì nói đi, tuy tôi không hi vọng quá lớn với sự thông minh của ông nhưng người ngu tất có cái hay của người ngu, nói không chừng ông có thể cho tôi chút gợi ý hữu dụng."
Ôn Văn thuận miệng khiêu khích, Diêm Tu nhìn anh không thuận mất, anh cũng chẳng cần mặt nóng áp mông lạnh làm chi.
"Tôi không có ý kiến gì cả, tôi là tinh anh của giáo đường Vinh Quang, khác với đám thô tục mấy người, đến khi đó cứ xem sắc mặt tôi mà hành động." Diêm Tu lạnh giọng nói.
Ôn Văn sửng sốt, sau đó có chút hứng thú nhìn mặt nạ của Diêm Tu, người này thoạt nhìn giống hủ nút nhưng tựa hồ rất biết chơi!
Biểu tình Lâm Lộ cũng có chút không đúng lắm, hàng này đeo mặt nạ, làm thế quái nào mà dòm mặt hành động được chứ?
...
Sát biên giới phía nam của thành phố Phù Dung Hà có một tòa dinh thự bỏ hoang đã lâu, bên trong sân cỏ dại mọc rậm rạp, vài đứa nhỏ bảy tám tuổi đang bắt đám côn trùng châu chấu, bọ ngựa chơi đùa.
Đối với chúng mà nói, đây là niềm vui khó có, sau khi lớn hơn một chút liền mất đi bản tính ngây thơ này.
Đột nhiên một người đàn ông lưng còng khoác vải đen trên người bước vào dinh thự thu hút ánh mắt kinh ngạc của đám nhỏ, nơi này bình thường không có người lớn tới.
Người đàn ông kéo miếng vải đen xuống, lộ ra gương mặt bôi đầy vệt màu màu trắng, mỉm cười quỷ dị với đám nhỏ.
Đám nhỏ hoảng sợ gào la chí chóe rồi chạy đi, người đàn ông này chính là tên hề tà thuật Grandi đã trốn khỏi cống thoát nước trước đó.
Grandi rên khẽ một tiếng rồi đẩy cửa tiến vào trong dinh thự, đi tới phòng sách lục lọi trên kệ sách cũ nát, sau đó một lối đi tiến vào đường hầm dưới lòng đất xuất hiện.
Trong tầng hầm là một mảnh tối đen, chính giữa đặt một chiếc quan tài kiểu dáng Tây Âu làm không khí dưới này tăng thêm vài phần âm u.
Grandi đưa tay khẽ búng quan tài hai cái, quan tài từ từ mở ra, một bóng người mặc tây trang màu đen ngồi dậy nhìn Grandi, trong mắt lóe ra tia sáng sắc lạnh.
"Mày tới tìm tao làm gì, tuy chúng ta cùng hoạt động ở khu Hoa Phủ nhưng không có nghĩa là chúng ta đi chung đường."
"Tao tới không phải để tám chuyện, có chuyện cần mày làm, có một huyết tộc cấp thấp đang làm việc cho lũ thợ săn, tao cần mày giúp tao diệt trừ nó."
Grandi đưa một cái lọ nhỏ cho bóng người trong quan tài, trong bình là bùn đất có chút nhuộm đỏ.
"Đây là máu của nó, mày có thể dựa vào cái này để tìm nó."
Bóng người kia không nhận lấy cái lọ mà lạnh giọng nói: "Này, tao không phải thuộc hạ của mày, không cần mày chỉ huy đâu, sao mày không tự mình ra tay?"
Grandi siết chặt miếng vải đen trên người, nhỏ giọng nói: "Hiện giờ có chút bất tiện."
"Không phải có chút, mà là phiền toái lớn thì có, máu trên người mày đã thúi cả rồi!" Bóng người kia cười xùy, con ngươi đỏ lòm giễu cợt nhìn Grandi.
Grandi gầm nhẹ một tiếng, lằn vân màu xanh lá cây trên mặt lộ ra: "Đừng lảm nhảm, rốt cuộc có nhận nhiệm vụ hay không, sẽ không thiếu phần thù lao của mày đâu!"
Bóng người kia sửng sốt, thứ trên mặt Grandi khi nãy là gì? Không quản đó là gì, đối với hắn nó rất nguy hiểm!
"Mày xác định chỉ là huyết tộc cấp thấp?" Bóng người kia nhận lấy cái lọ nhỏ hỏi.
"Tao còn có thể gạt mày à!"
Bóng người ngửi cái lọ kia một chút, ánh mắt sáng rực.
"Mùi máu này... là huyết duệ của tao, chuyện này, tao làm!"
"Là huyết duệ của mày? Vậy nhiệm vụ này thật sự thích hợp với mày." Grandi cười hắc hắc.
...
Xe dọc theo quốc lộ tiến tới trước, địa điểm xảy ra chuyện có thể là bất cứ nơi nào, Lâm Lộ và Diêm Tu chia nhau ra nhìn hai bên, tìm kiếm mục tiêu có khả năng, mà Ôn Văn thì tập trung lái xe.
Dòng xe cộ lưu thông trên quốc lộ này cũng không lớn, trên đường cũng có rất ít kiền trúc, suốt chặng đường có rất ít thứ khả nghi, hai người nhìn tới hoa cả mắt nhưng không phát hiện được gì.
Đột nhiên Ôn Văn dừng xe lại, mở cửa bước xuống xe làm hai người có chút nghi hoặc.
"Trước đó cô có nói trong số người mất tích có một cặp tình nhân đi phượt bằng xe đạp đúng không?" Ôn Văn hỏi nhóm Lâm Lộ.
Lâm Lộ gật đầu: "Không sai, một người tên là Lý Hiểu Yến, người kia tên là Cao Tường."
"Vậy cô xem xem hai chiếc xe đạp này có phải là của bọn họ không?" Ôn Văn chỉ hai chiếc xe đạp được khóa lại ở cạnh thân cân ven đường.
Lâm Lộ xem tư liệu một chút, sau đó gật đầu: "Chính là bọn họ."
"Có thời gian khóa xe, hẳn không phải là tập kích đột ngột, nhưng vì sao lại dừng lại ở đây chứ...."
Ôn Văn đi tới đi lui xung quanh chỗ dựng xe đạp, sau đó ánh mắt trở nên chăm chú.
[hết chương 76]