[23] Trạm Thu Nhận Tai Ách - Xung Đột
****
Lần theo mùi máu tanh nồng tới gay mũi kia, Ôn Văn tìm được một nhà xưởng bỏ hoang, hiện giờ có lẽ Wilson đang ở bên trong.
Nhưng Ôn Văn không vội vàng tiến vào, Wilson rất nguy hiểm, chốc nữa nói không chừng cần phải đánh nhau một trận, anh cần phải chuẩn bị sẵn sàng.
Vũ khí của Wilson chỉ là một đôi cánh kim loại sắc bén, đối với thứ mình chưa từng thấy tận mắt, Ôn Văn không thể nào nghĩ ra biện pháp đối phó.
Ngay cả đinh thép cứng rắn như vậy cũng bị chém đứt một cách dễ dàng, cho dù có mặc áo chống đạn cũng không có hiệu quả, ngược lại còn ảnh hưởng tới hành động, vì thế đòn công kích của nó tuyệt đối không thể đón đỡ, phải chọn địa điểm rộng rãi một chút để tiện né tránh.
Đáng tiếc không có thời gian chuẩn bị quá lâu, bằng không... dùng súng thuốc mê gây mê có lẽ là một lựa chọn tốt.
Trong phòng có mùi của hai người, Ôn Văn không có cách nào kết luận đó là đồng bọn của Wilson hay một người bình thường, vì thế anh tính toán đợi hai người tách ra mới ra tay.
Chờ bên ngoài một hồi, Ôn Văn nhìn thấy bóng một người đàn ông mặc áo khoác từ bên trong đi ra.
"Tôi đi mua thuốc, vết thương trên người ông cần xử lý, trước khi tôi trở lại, đừng rời đi." Người nọ nói xong liền bỏ đi, mà Wilson thì chắc hẳn vẫn còn ở trong xưởng.
Hiện giờ chính là thời cơ tốt để Ôn Văn ra tay với Wilson!
"Wilson tiên sinh, cuối cùng cũng tìm được ông."
Mở cửa sắt của xưởng, Ôn Văn nghênh ngang từ cửa chỉnh tiến vào, thấy Wilson đang ngồi trên một cái thùng gỗ hỏng ở kho hàng, trong tay cầm một chai rượu, thỉnh thoảng uống một ngụm.
Nhìn thấy Ôn Văn, gương mặt Wilson lộ ra biểu tình kinh ngạc, ông không ngờ mình sẽ thấy Ôn Văn ở đây, sau đó lắc đầu nói: "Ôn thám tử, là Melissa gọi anh tới à? Rõ ràng tôi đã nói cô ấy đừng làm gì cả mà cô ấy lại gọi anh tìm tôi, đúng là đàn bà lắm chuyện."
"Trước khi rời đi ông đã gây ra thiệt hại rất lớn, vợ ông lo lắng cũng bình thường. Ôn Văn tiếp cận Wilson vài bước, dùng giọng điệu như đang tán gẫu.
"Vậy bây giờ anh đã tìm thấy tôi, cũng biết tôi không sao, anh quay về nói với cô ấy, bảo cô ấy đừng tìm nữa, tới lúc thì tôi sẽ về." Wilson lại nóc một ngụm rượu.
"Không, tôi muốn ông cùng tôi quay trở về ngay bây giờ." Ôn Văn từ chối yêu cầu của Wilson, đến bây giờ thì mục tiêu của Ôn Văn sớm đã không phải số tiền tài mà Melissa hứa hẹn nữa rồi.
Wilson đặt chai rượu xuống, chăm chú nhìn Ôn Văn: "Ngài thám tử, chuyện này đâu có nằm trong phạm vi nghiệp vụ của anh."
"Ai biết được chứ... trong quá trình tìm kiếm ông, tôi đã tới phòng khám bệnh dưới tầng hầm và cả con đường ngầm kia, thấy được vài thứ không nên thấy, cho nên tôi không thể để mặc ông đi loạn được."
Tuy Ôn Văn mỉm cười nhưng lại không hề có chút độ ấm nào, đôi cánh sau lưng Wilson rất ngoan ngoãn, hơn nữa vẻ mặt Wilson cũng không hề khó chịu, chứng tỏ hai vụ giết chóc trước đó không nhất định là do đôi cánh chủ động thực hiện.
Ít nhất thì Wilson hiện giờ không hề cảm thấy hối hận về hành vi của mình.
"Sao, anh muốn bắt tôi về giao cho cảnh sát, hay là muốn báo thù cho đám người kia?" Wilson đứng dậy, đôi cánh kim loại sau lưng khẽ nhúc nhích rồi từ từ sải rộng, thần kinh Ôn Văn không khỏi căng thẳng.
"Đám người trong đường hầm có lẽ thật sự khốn khiếp, nhưng bác sĩ trong phòng khám thì không, nhưng tôi cũng không phải sứ giả chính nghĩa, tôi tới bắt ông chỉ vì đó là công việc của tôi mà thôi."
Tay phải Ôn Văn cầm súng chỉa thẳng vào Wilson, đồng thời tay trái cũng cầm một con dao găm.
Nhìn khẩu súng kia, ánh mắt Wilson lóe lên một tia sợ hãi, ông biết đôi cánh kim loại của mình rất lợi hại nhưng bản thân ông thì chỉ là một thân thể máu thịt bình thường mà thôi.
"Nhiệm vụ của tôi là tìm ông chứ không phải giết ông, cho nên tôi hi vọng ông ngoan ngoãn theo tôi trở về."
Nhìn thấy biểu tình nhút nhát của Wilson, Ôn Văn thở dài một hơi, nếu biết sợ thì chứng tỏ Wilson cũng không quá mạnh mẽ.
Nhưng Wilson sợ không có nghĩa là đôi cánh kia cũng sợ.
Cánh bên trái sải rộng tạo thành một lưỡi dao lóe sáng dài hơn mười mét, nó giống như một con rắn độc nhanh như chớp đâm về phía Ôn Văn!
Đối mặt với tập kích đột ngột này, con ngươi Ôn Văn có chút co rút, vội vàng đưa dao găm tới chắn ngang trước ngực, đồng thời nháy mắt lui về sau vài mét.
Keng...
Dao găm bị cắt đứt rồi rớt xuống đất, phát ra tiếng vang trong trẻo.
Đồng thời phần ngực Ôn Văn cũng xuất hiện một vết thương nhỏ, máu trào ra làm trước ngực là một mảng dinh dính, nhưng vết thương nhanh chóng khép lại, nếu không phải đúng lúc lùi lại phía sau thì anh đã bị chiếc cánh này đâm xuyên qua rồi!
Bị đâm một phát cũng không thể giết được Ôn Văn, thế nhưng bị thương nặng như vậy thì không phải anh sẽ rơi vào thế hạ phong tùy ý để Wilson bắt chẹt à?
Người này, khó đối phó!
Lưỡi dao thu lại, biến trở thành chiếc cánh lộng lẫy nhẹ nhàng phe phẩy ở sau lưng Wilson.
"Ôn thám tử, không ngờ anh cũng không phải người bình thường." Wilson nhìn Ôn Văn, lộ ra biểu tình kiêng dè.
Nhưng Ôn Văn không trả lời Wilson mà trực tiếp nả một phát súng.
Chiếc cánh bên phải của Wilson nhanh chóng vươn tới, bảo vệ cả người Wilson, đạn bắn vào cánh chỉ làm nó run rẩy một chút nhưng không bị tổn hại.
Loại đạn này không có hiệu quả!
"Đúng là phạm quy mà! Nhưng mà... cũng không phải không có biện pháp đối phó!" Khóe miệng Ôn Văn nhếch lên, có chút hưng phấn, anh biết trận chiến sắp tới sẽ rất khó khăn.
Trong khoảnh khắc, chiếc cánh bên trái lại biến thành lưỡi dao dài quét tới chỗ Ôn Văn, tốc độ rất nhanh, giống như một thanh đao lớn dài hơn mười mét chém đứt tất cả mọi thứ thành hai nửa.
Nó làm Ôn Văn không thể nào dừng lại, nhất định phải không ngừng tránh né mới có thể may mắn trốn thoát, nếu không phải nhờ vào thể chất và tốc độ của vampire, cộng thêm phản xạ thần kinh của anh, anh sớm đã bị Wilson thái lát rồi.
Lúc tránh né, Ôn Văn không ngừng nổ súng bắn về phía Wilson, viên đạn bình thường không có cách nào tạo thành tổn thương, nhưng nó có thể ngăn chặn cánh bên phải hành động, nó sẽ không tham gia tấn công.
Chỉ một bên cánh thì Ôn Văn vẫn có thể ứng phó được, sau khi né tránh một hồi, Ôn Văn ngày càng quen thuộc với trạng thái hành động của đôi cánh này, bắt đầu phân tích, tìm kiếm cơ hội chiến thắng.
"Cánh bên trái, phạm vi công kích tầm mười lăm mét, tốc độ rất nhanh, tất cả mọi nơi trong nhà xưởng này đều có thể chạm tới... Cánh bên phải có thể phòng ngự rất toàn diện, cơ hồ không có góc chết, từ hình dáng thì có lẽ cũng giống như cánh bên trái, có thể kéo dài để tấn công. Nhưng đôi cánh này tuy sắc bén, sức mạnh kinh người, nhưng cứ mỗi khi công kích được ba lần nó sẽ thu lại một lần... Hơn nữa, nhược điểm lớn nhất chính là bản thân Wilson!"
Sau khi đã nghĩ kỹ, Ôn Văn nheo mắt bắn một phát về phía Wilson, mục tiêu là trái tim, đây là viên đạn cuối cùng trong băng đạn của anh, cũng chính là...
Đạn săn ma!
[hết chương 23]