****
Ôn Văn đẩy một chậu máu tươi vào trong phòng giam, mà Đào Thanh Thanh thì thong thả uống.
Gần đây Ôn Văn thường thỉnh giáo phương pháp chiến đấu của quỷ hút máu nên cũng uy máu cô thường xuyên, hiện giờ có thấy máu cô cũng không quá gấp gáp nữa.
Sau khi từ trạm thu nhận ra ngoài, Ôn Văn thầm nghĩ, lúc nào đó cũng tìm ra chút phúc lợi cho Tần Sảng, hiện giờ trong số tù nhân chỉ có mỗi hắn là không được hưởng thụ chỗ tốt từ Ôn Văn.
Đối với quái vật cung cấp sức mạnh cho mình, Ôn Văn vẫn còn chút lương tâm, nếu để bọn họ khổ sở quá rồi tự sát trong phòng giam thì phải làm sao?
Đột nhiên, điện thoại của anh điên cuồng đổ chuông, cầm lên xem thử thì thấy màn hình có mười mấy cuộc gọi nhỡ... ở trong trạm thu nhận không bắt được tín hiệu.
Những cuộc gọi này đều tới từ Hiệp Hội Thợ Săn, mày Ôn Văn nhướng lên.
"Xảy ra chuyện lớn gì sao, bọn họ vẫn luôn tỏ ra cao lãnh, chưa từng tìm tới mình gấp như vậy."
Vì thế Ôn Văn bấm gọi lại, hiện giờ anh đang nằm trong danh sách hoài nghi của Hiệp Hội Thợ Săn, thả bồ câu thì không tốt lắm.
"Alo, xin chào, tôi là Ôn Văn."
"Ông đang ở đâu vậy, sao không chịu nghe điện thoại?" Đinh Minh Quang gấp gáp nói.
"Đinh Minh Quang?" Ôn Văn kinh ngạc hỏi, trong ấm tượng của anh thì Đinh Minh Quang là tử trạch không có hứng thú với thứ gì ngoại trừ xem anime, chuyện liên lạc này không nên do Đinh Minh Quang phụ trách.
"Là tui, ông có ý kiến gì à? Mà thôi quên đi, trước tiên không nói mấy lời nhảm nhí này, khu vui chơi Phù Dung Hà hiện giờ đang bị quái vật tập kích, cục diện rất hỗn loạn, cần ông lập tức tới hỗ trợ, hiệp hội sẽ không keo kiệt với ông đâu."
Đinh Minh Quang gấp gáp nói, sự kiện lần này nghiêm trọng vượt khỏi dự đoán của cậu.
"Đừng đùa, có thể có bao nhiêu quái vật chứ, Hiệp Hội Thợ Săn mấy người còn không xử lý được sao?" Loại chuyện nghe có vẻ cực kỳ nguy hiểm này, Ôn Văn mới không muốn rớ vào.
"Không đùa với ông, có ít nhất mấy ngàn người bị vây trong khu vui chơi, mấy chọc con quái vật tùy ý giết chóc, ông đi sớm một chút thì có thể cứu được nhiều người hơn!" Nghe ra được Ôn Văn không có ý muốn hỗ trợ, Đinh Minh Quang gấp gáp.
"Chờ đã, trước đó ông nói cái gì ấy nhỉ?" Ôn Văn đột nhiên thay đổi ý định.
"Mấy ngàn người..."
"Không phải." Ôn Văn bác bỏ.
"Đi sớm một chút...." Đinh Minh Quang thăm dò.
"Ai nha, cái đầu ông bị làm sao vậy chớ, không phải ông nói có mấy chục con quái vật hả?" Ôn Văn dứt khoát nói.
"Ông đã nghe rõ rồi sao lại còn bắt tui lặp lại làm chi, đây là chuyện lớn liên quan tới mạng người, không phải trò đùa!" Đinh Minh Quang gầm lên, Ôn Văn nhịn không được đưa điện thoại ra xa một chút.
"Rồi, an tâm, tôi sẽ tới, cũng sẽ dốc hết khả năng xử lũ quái vật kia, ông yên tâm đi, he he." Ôn Văn thèm nhỏ dãi nói.
Cúp điện thoại, chuẩn bị trang bị xong, Ôn Văn lập tức xuất phát tới khu vui chơi Phù Dung Hà, có tới mấy chục con quái vật thì có thể dễ dàng chộp vài con để làm phong phú kho hàng, hoàn cảnh hỗn loạn này rất thích hợp cho anh ra tay.
Hơn nữa, còn có thể xem thử xem khoảng thời gian này mình đã tiến bộ cỡ nào!
...
Trong sân chơi, thợ săn và quái vật chiến đấu kịch liệt.
Thực lực của lũ quái vật này không mạnh nhưng chủ yếu là số lượng quá nhiều, hơn nữa còn có quá nhiều người bình thường cần phải bảo vệ, vì thế mặc dù toàn bộ thợ săn của thành phố Phù Dung Hà đã tham gia nhưng tình huống vẫn không chuyển biến quá tốt đẹp.
Quái vật giết hại người thường, thợ săn bảo vệ người thường, thợ săn và quái vật chém giết, hiện giờ khu vui chơi đầy niềm vui này đã thành nơi xay máu thịt.
Vòng quay khổng lồ cao chọc trời đã ngừng xoay, ánh đèn lung linh cũng biến mất, thay vào đó là những sợi đỏ chi chít rậm rạp, những sợi này kết hợp với những ký hiệu quái dị tạo thành một hình trận pháp khổng lồ.
L tiên sinh đứng trên đỉnh vòng quay ngắm nhìn sân chơi hỗn loạn, trên mặt lộ ra nụ cười vặn vẹo.
Mấy chục con quái vật kia, có một số là L tiên sinh mời tới, một số là bị bắt tới.
Vì trận giết chóc này, L tiên sinh đã chuẩn bị suốt mấy năm trời, nếu không phải Ôn Văn ma xui quỷ khiến thế nào phát hiện dây leo khát máu, hắn đã đã chờ tới đúng dịp kỉ niệm mười năm mới ra tay.
Nhưng không quản thế nào, đây là buổi hiến tế lộng lẫy mà hắn đã chuẩn bị rất lâu, không ai có thể ngăn cản buổi tiệc thịnh soạn này tiến hành, cho dù là đám thợ săn kia cũng không được!
Thợ săn xuất hiện sớm như vậy quả thực nằm ngoài dự tính của hắn, nhưng thì sao chứ, chỉ cần tiến vào sân chơi của hắn thì kết quả chỉ có một mà thôi.
Tử vong!
Đối với những con quái vật kia mà nói, đây là một lần đối đầu trực diện với thợ săn, cũng là trận cuồng hoan sau một khoảng thời gian dài kiềm nén, là sự trả thù của chúng với Hiệp Hội Thợ Săn.
Nói vậy rất đúng, nhưng cũng không đúng hoàn toàn, bởi vì đám quái vật này cũng là chất dinh dưỡng mà hắn chuẩn bị cho màn hiến tế này.
Không quản chúng có sống được đến cuối hay bị L tiên sinh giết, hay là bị thợ săn giết thì cũng đều là chất dinh dưỡng mà thôi, còn sống sót chỉ có một mình L tiên sinh.
Toàn bộ khu vui chơi Phù Dung Hà này chính là một phần của nghi thức hiến tế, không quản là máu thịt của kẻ nào cũng có thể làm nghi thức này càng hoàn mỹ thêm mà thôi.
Nghi thức đã bắt đầu thì không ai có thể ngăn cản, cho dù hiện giờ có người đánh nát vòng xoay khổng lồ này, cho dù L tiên sinh có tử vong, chỉ cần nơi này vẫn còn máu chảy ra thì nghi thức vẫn sẽ tiếp diễn!
Một phần của trận pháp thoạt nhìn đang ở thế giới thực nhưng kỳ thực lại nằm ở không gian khác như tầng sương mù, ván đã đóng thành thuyền, L tiên sinh hắn đây cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.
L tiên sinh bán quỳ trên vòng quay, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Vì đại chúa tể, tôi tớ hèn mọn kính dâng lên ngài nghi thức hiến tế, cầu xin ngài liếc mắt tới nơi đây, ban cho ta chút sức mạnh chẳng là gì đối với ngài..."
...
Một chiếc xe màu đen có rèm che dừng lại trước cổng khu vui chơi Phù Dung Hà, một đường tới đây anh phóng như bay, chuyện nhỏ nhặt như tiền phạt vượt đèn đỏ này, tin tưởng Hiệp Hội Thợ Săn có thể giải quyết.
Nơi này đã bị đội hỗ trợ phong tỏa, thế nhưng bọn họ không rõ tình hình chiến đấu ở bên trong, bởi vì tin tức không thể nào truyền ra được.
Ôn Văn cầm một bao đồ lớn bước xuống xe, vài nhân viên hỗ trợ chạy tới đón, nói một chút về tình huống ở bên trong.
Bởi vì gần đây Ôn Văn hoạt động rất sinh động nên nhân viên hỗ trợ ở thành phố Phù Dung Hà cơ bản đều biết mặt anh.
Nghe một chút, Ôn Văn đã nắm được sơ bộ, tình huống hỗn loạn như thế này vừa vặn để anh phát huy, nếu thật sự gặp nguy hiểm thì chỉ cần bỏ chạy đúng lúc là được.
Anh tự cảm thấy mình không phải người tốt, cho nên anh sẽ ưu tiên đảm bảo an toàn của mình.
"Ok, vậy thì tôi vào trong đây!" Ôn Văn liền chạy tới chỗ tường vây.
"Chờ đã Ôn thám tử, bên ngoài khu vui chơi có lớp bảo hộ rất mạnh, không có phương pháp thì không vào được đâu..." Nhân viên hỗ trợ còn chưa kịp nói hết câu, Ôn Văn đã nã một phát RPG.
"Không sao, tôi không cần phương pháp bình thường." Ôn Văn cười nói.
Sau khi khói bụi tản hết, lớp chắn màu đỏ xuất hiện một lỗ hổng nhưng nó đang nhanh chóng khép lại, không chờ Ôn Văn kịp chạy tới thì nó đã thu nhỏ đến mức người bình thường không thể chui vào.
"Quả nhiên không dễ tiến vào." Ôn Văn cảm thán.
[hết chương 54]