Đồng phục nam sinh của Khôn Kiền kiểu dáng thống nhất đều là áo sơ-mi, thường là đặt may hai cái để hàng ngày luân phiên đổi mặc.
Tối đó, Lâm Mộ chà chà vết mồ hôi trên cổ áo, còn cẩn thận soi thật kỹ, Lâm Triều từ phòng cờ đi ra vô tình liếc mắt một cái, cảm thấy là lạ.
Cô ra dấu thủ ngữ hỏi:【 Mi đang nhìn gì đó? 】
Lâm Mộ buông tay trả lời:【 Xem có bị ẩm không 】
Lâm Triều:【 Ra mồ hôi đương nhiên ẩm rồi, mị bị đần à? 】
Lâm Mộ: “…”
***
Khối 10 toàn bộ thống nhất cùng nhau đặt may đồng phục. Giờ tự học chiều hôm đó, cả nam sinh lẫn nữ sinh sẽ thay phiên nhau đo kích thước, Mạc Hiểu Hiểu nhìn tranh in đồng phục mẫu, mới biết nữ sinh là mặc chân váy ngắn, cả người đột nhiên trở nên khẩn trương.
Lý Tử xếp hàng đứng sau lưng, thản nhiên liếc nhìn Mạc Hiểu Hiểu một cái.
Đến lượt Mạc Hiểu Hiểu thì cô bé đột nhiên nhỏ giọng nói với thợ đo kích thước: “Em…em may quần.”
Thợ đo trên tay cầm thước dây nghe vậy sửng sốt, thấy cô bé trước mặt khom lưng xắn ống quần lên liền hiểu được tại sao.
“Có gì đâu à.” Thợ đo bật cười “Lớp 12 có một em nam sinh không có nguyên cánh tay trái luôn ấy, mùa hè em ấy vẫn mặc áo ngắn tay đấy thôi.”
Mạc Hiểu Hiểu không đáp, trong lòng trù trừ do dự.
Thợ đo cầm thước dây đặt lên đầu vai cô, vừa đo vừa lên tiếng khuyên bảo: “Con gái mặc váy mới xinh.”
Ông thoáng nhìn Mạc Hiểu Hiểu, lại nói thêm: “Vậy đi, tôi giúp em đo hai loại kích thước, cả quần với chân váy luôn, tùy em lựa chọn.”
Lục Nhung đo xong ống quần liền giơ hai tay ra, đột nhiên nghe thấy thợ đo “ha” lên một tiếng, cảm khái nói: “Cao to nên chỗ nào cũng dài ha.”
Xung quanh có mấy nam sinh nghe vậy liền bật cười, cũng có vài nữ sinh đưa mắt nhìn qua bên đây, Lục Nhung trên mặt không có biểu tình, đo kích thước xong liền rời khỏi bục giảng, bước tới ngồi xuống cạnh Trần Mỹ Hoa.
Cả Mạc Hiểu Hiểu với Lý Tử đều đã đo xong, đang ngồi tán gẫu với nhau.
“Cậu không tính mặc váy à?” Lý Tử hỏi Mạc Hiểu Hiểu.
Vẻ mặt của Mạc Hiểu Hiểu rất là rối rắm: “Tớ chưa từng mặc váy trước mặt nhiều người như vậy.” Lại nhỏ giọng nói “Tớ có mua á, nhưng chỉ dám lén mặc ở nhà thôi.”
Lý Tử nhướng mày lạnh lùng: “Thích thì cứ mặc, không cần phải để ý nhiều như vậy.”
Mạc Hiểu Hiểu nghe vậy trong lòng có chút rục rịch, hai má đỏ hồng nói: “Lỡ như… tớ mặc không đẹp thì sao?”
“Sao lại không đẹp được.” Lý Tử vẻ mặt thật lòng nhìn cô, quay sang hỏi Trần Mỹ Hoa “Mỹ Mỹ thấy có đẹp không?”
Trần Mỹ Hoa biểu tình hết sức nghiêm túc nhìn Mạc Hiểu Hiểu nói: “Con gái mặc váy là đáng yêu nhất.”
Mạc Hiểu Hiểu phì cười, nhưng trong lòng vẫn còn do dự, hết đắn đo cái này lại lo lắng cái kia.
Lý Tử còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng Lục Nhung nhìn cô khẽ lắc đầu.
“Cậu không cần bận tâm ý kiến của bọn tôi.” Lục Nhung nói với Mạc Hiểu Hiểu như vậy “Mặc váy hay không đó là quyền của cậu, cậu không cần phải đắn đo chuyện người khác nghĩ thế nào.”
***
May đồng phục phải vài ngày, Mạc Hiểu Hiểu trong lòng thật ra rất chờ mong, Lý Tử từng bắt gặp cô lén lút thử giày da phối với váy, hình như cô nàng tính mang cho cả bên chân thép của mình.
Hai người nhân giờ nghỉ giữa tiết cùng nhau thảo luận chiều dài của chân váy, Mạc Hiểu Hiểu còn cất công phác thảo vẽ lại mẫu chân váy lên giấy, lại tỏ vẻ thông minh lém lỉnh tiết lộ với Lý Tử: “Tớ đã nhờ thợ đo viết kích thước dài ra một chút á.”
Lý Tử khẽ rũ mi mắt, kiên nhẫn hỏi lại: “Dài tới đâu?”
Mạc Hiểu Hiểu đưa tay vạch vạch trên chân giả của mình: “Qua đầu gối một chút, che khớp nối chỗ này lại, nhìn cũng đỡ hơn chút.”
Lý Tử ánh mắt ôn hòa nói: “Như vậy cũng rất ngầu, cảm giác cứ như cyberpunk ấy.”
Mạc Hiểu Hiểu bật cười ha ha, cầm hình vẽ của mình đưa khoe với Lục Nhung, Lục Nhung chưa kịp xem đã bị bà nội giật đi mất.
Ba “nữ sinh” tụm lại thảo luận với nhau chuyện cái chân váy, Lục Nhung tay chống đầu nhìn ba người họ, bên tai là tiếng líu ríu thảo luận của ba “cô gái”, cũng không cảm thấy ồn ào chút nào, bên môi cũng bất giác nở nụ cười, thật lâu.
***
Lâm Mộ cũng rất mong chờ được nhìn các đàn em lớp 10 khoác lên người đồng phục mới, quan hệ giữa cậu và Lục Nhung mấy hôm nay bắt đầu có chút tiến triển tốt. Đàn em đẹp trai quả thật rất khó “xơi”, nhưng mà có thời gian đu đưa nhiều một chút miễn cưỡng vẫn có thể “xơi” được.
Mỗi ngày đến giờ tự học buổi chiều, Lâm Triều đa phần đều ngâm mình ở kỳ viện, Lâm Mộ thì chạy sang lớp đặc biệt giúp Tào Trạm học bổ túc, cũng tận dụng mọi thời gian nói chuyện với Lục Nhung. Giữa hai người kỳ thật cũng không có bao nhiêu đề tài tán gẫu, dù sao khối lớp khác nhau, muốn cùng nhau dò đáp án bài tập cũng không được. Mỹ Mỹ ngược lại rất thích nói chuyện với Lâm Mộ, hơn nữa vẫn luôn cố chấp gọi cậu là “chị gái”.
Lục Nhung sửa miệng bà nội mình mấy lần nhưng vẫn vô dụng, cuối cùng đành bỏ cuộc.
Lâm Mộ tự nhận mình hành động trác tuyệt, mấy cái hố nói dối lấp cũng ngày càng thuận tay: “Hai chị em tớ dù sao cũng là sinh đôi mà, Mỹ Mỹ có nhận sai cũng bình thường, mà nói thật chứ cũng có khối người nhận sai hai đứa tớ ấy.”
Lông mi của Lục Nhung rất dài, mỗi lần cậu nhìn chăm chú nhìn ai đều khiến người ta cảm nhận được tràn ngập, rất dễ làm người ta thấy mềm lòng, thế nên có đôi lúc Lâm Mộ tự cảm giác chuyện mình nói dối Lục Nhung quả thực nghiệp chướng nặng nề.
“Cậu với Lâm Triều không giống nhau chút nào.” Lục Nhung bình tĩnh nói, như cố ý nhấn mạnh thêm một câu: “Tớ nhận rõ ai là ai.”
Lâm Mộ có chút lúng túng: “Vậy, vậy sao…”
Lục Nhung nhìn cậu một lát, đột nhiên vươn tay nắn nắn vành tai Lâm Mộ: “Chỗ này không giống nhau nè.”
Lâm Mộ giật thót mình, bịt lại lỗ tai, hơi hơi hé miệng, vành tai dần ửng đỏ.
Lục Nhung đột nhiên bật cười: “Cậu e thẹn cái gì?” Nam sinh hỏi như vậy.
Lâm Mộ đương nhiên cũng không biết mình đang e thẹn cái gì, cậu cũng không muốn cứ tán gẫu về Lâm Triều mãi với Lục Nhung, nhưng nếu không nói về chị mình, lại tìm không ra đề tài nào khác để nói…
Hai người cứ thế ngày qua ngày cùng nhau nói chuyện, Lâm Mộ cố gắng tìm đề tài, Lục Nhung đa số thời gian đều lắng nghe cậu nói, Nam sinh thường thường phải phân tâm chăm sóc Mỹ Mỹ, những lúc như thế Lâm Mộ sẽ im lặng ngồi bên cạnh.
Khai thác đề tài cuối cùng vẫn tuyên cáo thất bại, nói nói một hồi lại vòng vèo trở về chuyện Lâm Triều. Lâm Mộ khen chị mình chơi cờ siêu lợi hại, thi đấu thăng đoạn thắng bao nhiêu trận, lại hướng dẫn người khác chơi cờ bao nhiêu lần, những lúc cậu nói đều thấy Lục Nhung vẻ mặt thật lòng lắng nghe, nhưng đoán không ra là đối phương là vì muốn nghe cậu nói hay chỉ vì để ý đến người trong câu chuyện.
Hứa Nhất Lộ ở bên cạnh nghe lỏm, lâu dần cũng cảm giác là lạ, lần đó thừa dịp Lục Nhung không có mặt liền chớp thời cơ hỏi Lâm Mộ: “Sao cậu cứ nói chuyện Lâm Triều cùng cậu ta vậy? Cậu ta thích chị của cậu à?”
Lâm Mộ nghe vậy ngẩn ra, vô thức phủ nhận: “Đương nhiên không phải, hai người bọn họ là vì cùng tham gia hoạt động của khu mới quen biết, quan hệ hơi tốt mà thôi.”
Lâm Mộ nói xong, mới cảm thấy lời này của mình thực sự có chút… hoang đường. Người tham gia đại hội hỗ trợ rồi quen biết Lục Nhung là cậu, cũng là cậu cảm thấy mối quan hệ kia là tốt, nhưng cuối cùng mọi thứ đều đổ cả vào đầu Lâm Triều.
Hứa Nhất Lộ mắt không nhìn thấy, nhưng lỗ tai lại rất nhạy, cười tủm tỉm: “Cậu vẫn luôn miệng bảo Lâm Triều với cậu ta quan hệ tốt, nhưng sao tớ cảm thấy hai người giống như tốt hơn á?”
Lâm Mộ chỉ có thể mặt dày nói: “Tại tớ nhiệt tình đó, không có chuyện cũng tìm cái để nói.”
***
Giờ tự học chiều trong lớp đặc biệt cũng không yêu cầu làm cái gì, có giáo viên đặc biệt đứng trông lớp, chỉ cần học sinh nào có vấn đề thắc mắc, thầy cô sẽ lập tức giải thích riêng cho em ấy.
Tào Trạm trầy trật lắm mới làm bài tập xong, cậu nhóc tỏ vẻ mình muốn xài di động, Lâm Mộ hỏi: “Cậu muốn xem cái gì?”
Tào Trạm ngẫm nghĩ hồi lâu, mới bảo muốn xem diễn đàn.
Lâm Mộ liền mở diễn đàn của trường cho Tào Trạm xem.
Bản thân Lâm Mộ không để ý lắm đến diễn đàn của trường mình, chủ yếu vì phần lớn đều là nặc danh phát biểu, lại thêm trường của bọn họ có phần đặc biệt, thi thoảng sẽ có mấy topic chứa đầy ác ý được đẩy lên trên cùng. Tuy rằng mấy topic sử dụng ngôn ngữ mang tính kỳ thị đối với các học sinh đặc biệt đều sẽ được quản lý xóa sổ rất nhanh, nhưng nếu có lỡ nhìn thấy một hai cái như vậy, trong lòng vẫn sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Lâm Mộ rất bội phục sở thích dạo diễn đàn của Tào Trạm, nhưng mà ngẫm kỹ lại, đa số topic đều là viết tiêu đề theo kiểu ngoài khen trong chửi, giọng điệu lại nửa nọ nửa kia, bằng cái đầu nho nhỏ của Tào Trạm chắc là khó mà hiểu được ẩn ý bên trong.
Tỷ như hiện tại cậu nhóc đang ngồi xem một cái topic, trên tiêu đề viết là “Trường chúng ta có mấy nữ sinh lòng can đảm đúng là tới vô cực luôn đó mợi”. Nội dung bên dưới chỉ vỏn vẹn có một tấm ảnh chụp, chính là Mạc Hiểu Hiểu đang khom lưng thử ướm giày da vào chân, nhìn liền biết là ảnh chụp lén, chỉ chụp nửa phần người dưới đặc tả động tác xắn ống quần của Mạc Hiểu Hiểu.
“Ai chụp ảnh này vậy? Gái này là tính làm gì á? Chân này là giả đúng không?”
“Tui nhớ hình như lớp 10A5 có một nhỏ học sinh đặc biệt, chân phải là chi giả thì phải?”
“Kế bên lớp tui đây nè, ngày nào cũng nhìn thấy, đồng phục nữ sinh năm nay là váy ngắn, đừng nói là nhỏ này tính mặc nha?”
Tào Trạm nhìn đến câu này mới cảm giác có gì đó không đúng lắm, cậu nhỏ do dự hồi lâu, mới đăng bài hỏi thăm “Tại sao cô ấy không thể mặc vậy?”
Bên dưới lập tức có người trả lời lại cậu.
“Giỡn hả cha? Lộ cái chân giả kia ra để người ta nhìn thấy cho tối về ngủ gặp ác mộng à?”