• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ thủ cờ vậy chuyên nghiệp tự hạ mình xuống lê-vờ chơi caro đã là rất nể mặt nể mũi quần chúng nhân dân rồi, quần chúng nhân dân Lục Nhung cũng không dám khước từ, ngồi xuống ghế đối diện với Lâm Triều, tùy tiện bốc một con cờ đen đặt ở giữa.

Lâm Triều vẻ mặt thật lòng đặt một con cờ trắng xuống.

Lục Nhung lại đặt cờ đen.

Lâm Triều nhìn đối phương một cái, cầm bút viết lên bảng 【 Có sang tìm Lâm Mộ chưa? 】

Lục Nhung gật đầu, lại phất tay một cái, ý là “Có qua, nhưng tìm không thấy”.

Lâm Triều biểu tình ra vẻ hiểu được, cô ngẫm nghĩ, lại viết một câu lên bảng 【 Tôi đánh cờ xong tính đi tìm nó, cậu có muốn đi cùng không? 】

Không phải mỗi mình Lâm Triều thôi, Tào Trạm cũng rất muốn chạy sang chơi với Lâm Mộ, lần này cậu mượn cớ hoạt động văn hóa mang theo rất nhiều tác phẩm thủ công mà ngày thường cậu làm, trong đó có một cái ví tiền mà cậu tự tay làm cho Lâm Mộ, đang nghĩ không biết bao giờ mới có thể sang đưa cho đối phương.

“Mỹ Mỹ thích cái nào?” Tào Trạm cố ý hỏi.

Trần Mỹ Hoa bình thường chỉ có hứng thú đối với mấy thứ trong suốt sáng lấp lánh, những thứ khác không thích mấy, nhưng trong mớ hàng của Tào Trạm có một con thỏ được may bằng da bà nhìn rất thích, liền vươn tay chỉ vào nó “Cái này, rất đẹp!”

Tào Trạm vô cùng hào phóng cầm con thỏ treo vào túi xách của bà đang mang “Tặng Mỹ Mỹ nha.”

Trần Mỹ Hoa vui vẻ nở nụ cười, bà kềm lòng không được chạy khoe với Lục Nhung, cháu trai nhẹ nhàng xoa đầu bà, hỏi “Bà có cảm ơn Mê Mang chưa?”

Bà nội vội vã quay đầu, lớn tiếng nói “Cảm ơn Mê Mang!”

Tào Trạm cũng lớn tiếng đáp lại bà “Mỹ Mỹ không cần khách sáo!”

Tưởng Thiên Hà ở bên ngoài chắc là thấy bọn họ ồn ào phiền nhiễu, liền từ ngoài cửa ló đầu vào gào lên “Hai người làm trò gì đấy!? Hát đối hay gì!”

Lâm Triều không nghe được bọn họ nói chuyện, nhưng thoạt nhìn giống như cũng đoán được mấy phần, cô bỏ cờ xuống, ý bảo Lục Nhung đi theo với mình, Tào Trạm cũng đứng dậy, coi mòi giống như cũng muốn đồng hành.

“Chúng ta đi tìm chị gái chưa?” Trần Mỹ Hoa cuối cùng cũng nhớ đến nhiệm vụ chính của mình.

Lục Nhung giơ ngón trỏ dán sát môi khẽ “suỵt” một tiếng, nhỏ giọng nói “Ở trước mặt người khác Mỹ Mỹ không thể gọi chị gái, đây là bí mật chúng ta đã hứa trước đó rồi nhớ không.”

Bên A3 cũng chả có mống khách nào, Tưởng Thiên Hà đâm ra lười ngồi cửa tiếp khách, liền đứng dậy cùng đám người đi sang A1.

***

Lúc này đã qua giữa trưa rồi, ấy thế mà “công việc làm ăn” của Lâm Mộ lẫn An Cẩm Thành vẫn là tấp nập bận rộn, An thiếu gia lại cực kỳ đặc biệt, dù cho cậu ta có “thiết diện vô tư” cỡ nào cũng có một đám người xông pha như tre già măng mọc đưa đầu nghe mắng chửi.

Ủy viên văn hóa thừa dịp bớt khách bảo Hứa Nhất Lộ ra ngoài cửa đón khách, đúng lúc thấy được đám người Lâm Triều kéo tới, thuyền trưởng CP Hứa Nhất Lộ chỉ còn thiếu mỗi điều viết thẳng lên mặt mấy chữ “Triều Lộc LTS” (*).

An Cẩm Thành vừa mới mắng xong một đám người, đang khói nóng bốc lên não, nào ngờ vừa ngước lên liền nhìn thấy Lâm Triều đứng trước mặt mình, khí nóng lập tức nghẹn lại ngay cổ, khục khặc nửa ngày mới nhẹ giọng ấp úng nói “Hoan, hoan nghênh…”

Lâm Triều không đọc ra được hình môi của cậu ta, hơi cau mày dí sát mặt lại gần, mặt của cô phóng to đến mức quá nhanh làm cho An Cẩm Thành theo bản năng ngưỡng về phía sau, Lâm Triều vẻ mặt khó hiểu chớp chớp mắt.

Lâm Mộ đương nhiên thấy được chị hai nhà mình, liền ra dấu bảo 【 Sang chỗ em này. 】

Lâm Triều chỉ ra sau lưng 【 Lục Nhung cũng đến nè. 】

Lâm Mộ kinh ngạc, quả nhiên thấy được Lục Nhung dẫn theo Trần Mỹ Hoa đi đến, nam sinh nhìn thấy cậu vẻ mặt không lộ ra biểu tình gì, chỉ hơi mím môi cúi đầu nói với bà nội mình gì đó.

Kỳ thật Lâm Triều sang đây cũng không phải để tìm Lâm Mộ phụ đạo cho mình, cô giao tiếp với người khác có hơi bất tiện, nên thấy Lâm Mộ cùng Lục Nhung gặp nhau, nghĩ là mình cũng hết việc để làm rồi nên chuẩn bị rời khỏi, nào ngờ vừa mới đứng dậy, An Cẩm Thành ngồi trước mặt đột nhiên cấp tốc ra dấu tay hỏi 【 Cậu không hiểu đề bài nào? 】

Lâm Triều giật mình, có hơi do dự nâng tay lên ra dấu thủ ngữ 【 Cậu cũng biết thủ ngữ à? 】

An Cẩm Thành nhìn cô một cái, đầu hơi cúi xuống, ra vẻ như chẳng để tâm “nói” 【 Học chơi cho vui. 】

Lâm Mộ quả thực là không còn tâm tình đâu quan tâm chuyện đang xảy ra bên cạnh, hai mắt chỉ hận tại sao không thể dính lên mặt Lục Nhung, nam sinh cùng Mỹ Mỹ ngồi ở trước mặt, Lâm Mộ kềm không được nói “Tớ còn cố ý đi xuống dưới tìm cậu đấy chứ, Hiểu hiểu bảo cậu không có.”

Ánh mắt của Lục Nhung dạo quanh gương mặt cậu một vòng, “Ừ” một tiếng.

Lâm Mộ khẽ liếm môi, lại hỏi “Cậu đi đâu á?”

Lục Nhung nói “Sang 11A3 dạo một lát.”

Lâm Mộ cười “Tiểu Lộ Điểu bảo cậu đến tìm tớ na.”

Lục Nhung khẽ liếc cậu một cái “Không phải không có trong lớp sao.”

Lâm Mộ xòe tay “Đang ở đây nè.”

Ủy viên văn hóa đứng ngoài cửa gọi với vào, bảo sắp tới thời gian rồi, Lâm Mộ ló đầu ra ồn ào đòi thêm giờ, ủy viên văn hóa vẻ mặt không vui hét lên “Một đống người xếp hàng đây này, chơi gì mà chơi đi cửa sau vậy.”

Lục Nhung lại nhìn cậu một lát, đang tính đứng dậy lại bị Lâm Mộ kéo tay “Lát nữa tớ tìm cậu nha?”

Lục Nhung không từ chối cũng không đồng ý, chỉ bảo “Cậu bận gì bận đi.”

Vào sau là Tào Trạm, cậu nhóc quả thật ôm theo một đống sách bài tập, Tưởng Thiên Hà cũng tới, bám theo như cái đuôi.

Lâm Mộ hết cách, chỉ đành ngồi giảng đề cho Tào Trạm, sau đó trơ mắt dòm Lục Nhung với Trần Mỹ Hoa đi ra ngoài.

***

Chạng vạng chiều tháng tư dần dần kéo dài, qua hơn năm giờ lượng người tham gia hoạt động văn hóa bắt đầu giảm bớt, Lâm Mộ chẳng có lòng đâu mà tham gia tổng kết lớp cuối ngày, cũng không chờ ủy viên văn hóa réo gọi, tay kéo cravat lao người ra khỏi phòng học.

Cậu băng qua hành lang, suýt chút nữa va phải Hứa Nhất Lộ vừa mới trở lại, vươn tay đỡ gậy mù của đối phương, Lâm Mộ cúi đầu chợt phát hiện trong tay Hứa Nhất Lộ đang cầm một nhánh hoa đào.

“Hoa đào nở rồi?” Lâm Mộ kinh hỉ nói.

Hứa Nhất Lộ cười “Nở ở lối vào khối 10 ấy, cậu đi xem chứ?”

Lâm Mộ vò cravat thành một cục vo tròn, trong lòng cảm thấy sung sướng vì một đóa hoa đào, cậu vượt ba bước chạy xuống dưới cầu thang, vừa mới vào góc ngoặt, liền nhìn thấy Lục Nhung đang đứng ở bậc thang phía dưới.

Nam sinh ngẩng đầu, vẻ mặt như có phần kinh ngạc.

Lâm Mộ không giảm tốc độ, cậu nhảy xuống cầu thang, nam sinh theo bản năng giang rộng cánh tay đón người vào lòng.

“Hoa, hoa đào nở rồi.” Lâm Mộ níu áo Lục Nhung, khẩn trương đến nói lắp.

Lục Nhung không buông tay ra, tựa như ôm đứa bé nâng lấy lấy thắt lưng Lâm Mộ, ngước mặt nhìn cậu.

“Hoa đào nở rồi!” Lâm Mộ lặp lại.

Lục Nhung mỉm cười “Tớ biết.”

“Mùa xuân biết rồi.” Lâm Mộ đột nhiên nói.

Lục Nhung chớp mắt nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi “Biết cái gì.”

Lâm Mộ cúi đầu, nhìn vào đáy mắt của Lục Nhung, khẽ nói “Chuyện tớ thích cậu ấy, mùa xuân cũng biết rồi.”

___________

Chú thích

(*) Triều Lộc LTS: Triều Lộc là thật sự, viết tắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK