• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Mộ đón Trần Mỹ Hoa ra ngoài.

Bà nội giống như một cô bé gái tủi thân ấm ức vô cùng, không cách nào nén được tiếng khóc nức nở. Lâm Mộ dẫn bà ra ngoài, mấy lớp bên cạnh lục tục có học sinh thi xong ra về, thường thường tò mò nhìn sang đây một cái, Lý Tử với Mạc Hiểu Hiểu đứng vây xung quanh thành bức tường người nho nhỏ, che lại Trần Mỹ Hoa ở bên trong, Lâm Mộ lau nước mắt cho bà, dỗ dành bà: “Mỹ Mỹ, chúng ta đi ra ngoài một lát ha?”

Bà nội thút thít khóc: “Đi, đi đâu nha?”

Lâm Mộ: “Sân trường, sân bóng rổ, chỗ nào cũng được.”

Trần Mỹ Hoa có hơi do dự một lát, gật gật đầu.

Lục Nhung vẫn đang làm bài thi, thời gian cũng không còn nhiều, nhưng bởi vì trong lòng không yên tâm nên cứ ngẩng đầu nhìn ra ngoài mãi, Lâm Mộ đối diện với ánh mắt của nam sinh, khẽ cười như trấn an đối phương.

Cậu vươn tay ra dấu, chỉ vào bài thi, ý là bảo “Lo mà thi đi.”

Trên nhóm Wechat, Tào Trạm hỏi: Tụi tớ xong hết rồi, Lâm Mộ cậu đang ở đâu?

Lâm Mộ một tay nắm Trần Mỹ Hoa, một tay gõ gõ lên màn hình di động: Đang dẫn Mỹ Mỹ đi dạo.

Tào Trạm: Đi dạo ở đâu đó? Để tớ đến chơi cùng.

Lâm Mộ hỏi: Tiểu Lộ Điểu đâu? Làm xong bài thi chưa?

Đợi một lát, mới thấy Tào Trạm gửi một tấm ảnh chụp sang, bao gồm An Cẩm Thành, Tưởng Thiên Hà, Tôn Hải với cả Hứa Nhất Lộ đều có mặt, lại nói: Tụi tớ qua đó đi dạo cùng Mỹ Mỹ nha.

Lâm Mộ trong lòng hoài nghi An Cẩm Thành với Tưởng Thiên Hà chắc là bị Tào Trạm ép buộc, nhưng nếu bọn họ bảo muốn tới, Lâm Mộ cũng chẳng từ chối làm chi, cậu dẫn Trần Mỹ Hoa đi ra sân bóng rổ chờ bọn họ, đợi đến khi đám người Tào Trạm xuất hiện, cả sân bóng rổ đều đầy ắp những gương mặt thân quen.

Lúc này Trần Mỹ Hoa cũng bình tĩnh đi nhiều, tình bạn giữa Mỹ Mỹ và Tào Trạm hết sức thắm thiết, hai người cách nhau thật xa đã lẫn nhau í ới hô to “Mê Mang” “Mỹ Mỹ” liên hồi, Tôn Hải không biết kiếm đâu ra một trái bóng rổ, đang cùng An Cẩm Thành và Tưởng Thiên Hà giả vờ giả vịt cướp bóng dẫn banh.

Hứa Nhất Lộ tay cầm gậy mù, im lặng ngồi ở rìa sân, nghe thấy Tào Trạm cùng Trần Mỹ Hoa kêu tới kêu lui vài tiếng, mới xác định được vị trí của Lâm Mộ, liền nhoẻn miệng cười: “Thi thế nào rồi?”

Lâm Mộ ngồi xuống bên cạnh: “Tất nhiên không thành vấn đề rồi, còn cậu? Có kịp giờ giải hết đề không?”

Hứa Nhất Lộ gật đầu: “Kịp giờ, Lục Nhung chưa thi xong hả?”

Lâm Mộ mắt nhìn Tào Trạm cùng Trần Mỹ Hoa không biết đang cùng nhau chơi trò gì đó, hai người úp chồng bàn tay lên nhau, giống như đang so xem ai chồng được cao hơn, úp lên rồi lại úp lên, cứ thế liên tục như không biết mệt…

“Mới nãy Mỹ Mỹ phát bệnh, nhỡ một chút thời gian.” Lâm Mộ nói, “Nên tớ mới dẫn bà đi ra ngoài, cũng đỡ phải ảnh hưởng Lục Nhung làm bài thi.”

Hứa Nhất Lộ khẽ nhíu mày, tuy rằng cậu không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng suy nghĩ một lát cũng có thể tưởng tượng ra được, im lặng một hồi lâu, rồi thở dài: “Cũng khổ Lục Nhung.”

Lâm Mộ không phủ nhận, cậu nhìn Trần Mỹ Hoa, không rõ là nói với Hứa Nhất Lộ hay là đang tự bảo với chính mình: “Sau này sẽ không khổ nữa, có tớ đây rồi.”

***

Lục Nhung vừa giải xong đề cuối, còn chưa kiểm tra lại đã vội vàng nộp bài thi, cô chủ nhiệm thấy thế bèn khuyên nhủ “Em không cần gấp như vậy, vẫn chưa hết giờ mà.”

Lục Nhung mím môi im lặng, lát sau mới nói: “Em sợ bà chờ lâu.”

Cô chủ nhiệm hiền lành nói: “Có Lâm Mộ giúp em trông bà rồi, đừng lo lắng quá, em ngồi xuống kiểm tra lại một lần nữa đi.”

Lục Nhung một mực lắc đầu, cô chủ nhiệm thở dài một tiếng, cũng không ép cậu.

Có lẽ là sợ Lục Nhung tìm không thấy bọn họ sẽ sốt ruột trong lòng, Lâm Mộ cố ý nhắn tin trên Wechat, bảo mình dẫn Mỹ Mỹ ra sân bóng rổ đi dạo. Đợi đến khi Lục Nhung đến nơi thì, phát hiện Trần Mỹ Hoa vẫn đang chơi úp bàn tay với Tào Trạm, mà Lâm Mộ đang ngồi ở cạnh sân, ngẩng đầu lên liền thấy Lục Nhung.

“Thi xong rồi?” Lâm Mộ đứng dậy, cậu thấp hơn Lục Nhung có khoảng nửa cái đầu, đối phương hơi cụp mắt nhìn cậu, lông mi rậm rạp phủ kín tựa như một vầng trăng non.

Lâm Mộ rất quan tâm hỏi han “Thi được không?”

Lục Nhung bảo là tàm tạm, trong sân trường lúc này gần như vắng hoe, cũng chỉ có mỗi ba người An Cẩm Thành bên kia là hì hụi chơi bóng rổ, Hứa Nhất Lộ không nhìn thấy, còn Tào Trạm với Trần Mỹ Hoa thì đang chuyên tâm chơi trò chơi.

Lâm Mộ mở to hai mắt, nhìn Lục Nhung bước gần đến mình, sau đó bỗng cúi người, đặt trán lên bả vai của cậu.

“…” Lâm Mộ không dám nhúc nhích, thời tiết dạo này vẫn luôn nóng bức, bóng râm cổ thụ bao phủ trên đỉnh đầu bọn họ, đuôi tóc của Lục Nhung khẽ cọ vào cổ Lâm Mộ, có hơi nhột nhạt…

Lục Nhung tựa như muốn dựa đầu nghỉ ngơi một lát, nam sinh im lặng không lên tiếng, bóng râm che lấy nửa bên mặt, Lâm Mộ hơi nghiêng đầu, thấy được ánh mắt khép hờ của đối phương.

Mãi cho đến khi Tôn Hải hét tên Lâm Mộ một tiếng.

“Hai đứa mày đang làm gì đó!?” Giọng của người này cực kỳ vang dội xuyên thấu, gần như vọng khắp cả sân bóng rổ, “Đàn em thi xong rồi hả!?”

Lâm Mộ đang phải rống lên đáp trả: “Thi xong rồi!”

Lục Nhung cũng không ngẩng đầu lên, giống như đang bật cười, xoay mặt qua bên cạnh, môi chạm nhẹ vào cổ Lâm Mộ.

Lâm Mộ còn đang ngoái đầu đối đáp với Tôn Hải, bỗng cảm giác trên cổ giống như có hai cánh môi mát lạnh ấn lên, mới đầu cậu còn chưa kịp phản ứng, tới lúc giật mình quay lại nhìn thì Lục Nhung mới chầm chậm rời môi khỏi cổ của cậu.

Lâm Mộ “…”

Người nào đó hôn xong rồi vẫn tự nhiên như chưa từng có gì xảy ra, giơ tay lên, dùng ngón tay cái ấn nhẹ vào chỗ mình vừa hôn, nhỏ giọng thì thầm: “Da cậu không đổ mồ hôi.”

Dù cho trên đầu có bóng râm cổ thụ che mát, nhưng nhiệt độ hai bên gò má của Lâm Mộ vẫn là bằng tốc độ chớp nhoáng lan dần lên tới vành tai, ấy vậy mà vẫn ra vẻ như hết sức bình tĩnh đáp lại: “Tạng người tớ không dễ đổ mồ hôi.”

Rõ ràng chẳng có gì buồn cười, vậy mà Lục Nhung lại bật cười thành tiếng, màu xanh ngát rười rượi giữa hè nhuộm đầy trong đáy mắt như hai hồ nước sâu của nam sinh, ánh mắt mát lạnh tựa như xối một cơn mưa rào đầy khoan khoái lên người Lâm Mộ.

“Bọn họ gọi cậu kìa.” Lục Nhung bảo, “Qua đó đi.”

Tôn Hải gọi Lâm Mộ là tính lập đội hai hai cùng nhau chơi bóng, nhưng Lâm Mộ hoàn toàn không có hứng, chơi được một lát liền thừ người đứng nhìn cạnh sân bóng, Trần Mỹ Hoa với Mê Mang lúc này đã đổi sang trò chơi khác, Lục Nhung thì ngồi bên cạnh Hứa Nhất Lộ, hai người giống như đang nói chuyện gì đó.

An Cẩm Thành chạy qua chạy lại mấy lượt, cuối cùng nhịn hết nổi, đứng lại hỏi “Nhìn cái gì chăm chú vậy?”

Lâm Mộ nhận bóng, tùy tay truyền tới vùng cấm, rồi mới trả lời: “Mấy cậu tính chơi tới bao giờ?”

Trong đám có mỗi Tưởng Thiên Hà là nghiêm túc chơi bóng, lúc này đang loanh quanh ở vùng cấm tranh đoạt bảng rổ với Tôn Hải, bị đối phương đoạt bóng tức tới tuột cả giày.

Hứa Nhất Lộ đứng bên ngoài vẫy tay hô “Nghỉ một lát đi.”

Lâm Mộ lau mồ hôi rời sân, Lục Nhung đang ngồi buộc tóc lại cho Trần Mỹ Hoa, bà đang cùng Tào Trạm chơi trò oẳn tù tì, tóc buộc lại rồi bắt đầu hô đói bụng.

“Mỹ Mỹ muốn uống nước giải khát.” Trần Mỹ Hoa hễ đòi cái gì là muốn ngay lập tức không kịp chờ, lên tiếng hối Lục Nhung “Tiểu Lộc mau đi mua nước giải khát.”

Lục Nhung vẻ mặt nghiêm túc nói “Bà đang đói bụng, uống nước giải khát sẽ không đủ no, đổi cái khác đi.”

Trần Mỹ Hoa mặt mày nhăn lại, trề môi nói “Không muốn! Mỹ Mỹ muốn uống nước giải khát!”

Lâm Mộ ngồi xổm xuống trước mặt bà, giở giọng có chút dụ dỗ nói: “Nước giải khát lạnh lắm, Mỹ Mỹ ăn món khác với cháu có chịu không?”

Trần Mỹ Hoa lập tức bị “với cháu” cùng “món khác” thu hút sự chú ý, bà nghĩ ngợi thật lâu, mới hỏi lại Lâm Mộ: “Vậy chúng ta ăn cái gì?”

Lâm Mộ nắm tay bà, nói: “Mỹ Mỹ đi với cháu sẽ biết.”

Chắc chắn là không thể chỉ dẫn theo mỗi Trần Mỹ Hoa rồi, Tào Trạm cũng muốn theo cùng, mà Lâm Mộ nghỉ không chơi nữa nên những người còn lại ở sân bóng rổ cũng chẳng để làm gì, đều đi theo. Hứa Nhất Lộ kéo gậy mù của mình ra, một tay được Tôn Hải đứng bên cạnh đỡ lấy, Tưởng Thiên Hà giọng điệu có chút cộc cằn hỏi: “Ngốc đần, cặp đâu?”

Tào Trạm lúc này mới phát hiện hình như mình để quên cặp sách trong lớp rồi.

“Để tôi đi lấy cho.” An Cẩm Thành giữ chìa khóa sơ cua của các lớp, ra vẻ tùy ý nói “Mọi người tới căn-tin chờ tôi đi.”

Những người còn lại tự nhiên đều đồng ý, thế là Lâm Mộ nắm tay dắt theo Trần Mỹ Hoa, sau lưng kéo theo một đống cái đuôi, cùng nhau hướng về phía quầy bán đồ ở căn-tin

***

Thi cuối kỳ vừa mới chấm dứt, thế nên trước quầy quà vặt tập trung khá nhiều người, mấy hôm nay xem như là những ngày cuối trước khi bước vào nghỉ hè, thế nên đại đa số học sinh tâm trí đều đã bay xa tận đẩu tận đâu rồi.

Mấy cặp iu nhau cũng không lén lén lút lút giống như ngày thường nữa, nghỉ hè tới những hai tháng lận, ít nhiều gì trước khi chia xa cũng phải tâm sự một phen cho đã chứ.

Lâm Mộ không mua thức uống lạnh cho Trần Mỹ Hoa, cậu chọn mua một ít bánh kem, bánh quy, cùng với mấy món ăn vặt hàm lượng đường không cao lắm, cuối cùng xách theo một túi to đi ra ngoài.

Tưởng Thiên Hà cùng Tôn Hải đã chiếm sẵn một bàn lớn, Tào Trạm ngồi bên cạnh Trần Mỹ Hoa.

Lục Nhung nhìn Lâm Mộ trút hết mấy thứ trong túi ra, sau đó phân chia cho mọi người, ai cũng đều có phần nhưng Mỹ Mỹ là phần nhiều nhất, Trần Mỹ Hoa tựa như một công chúa nhỏ được mọi người cưng chiều, vui vẻ đến vỗ tay bôm bốp, sau đó khư khư cầm lấy hộp bánh kem không chịu buông ra.

“Cậu cũng có nè.” Lâm Mộ lại lấy ra một hộp bánh kem dúi vào tay Lục Nhung.

Lục Nhung ngước nhìn cậu, nói: “Còn chưa tới sinh nhật tớ mà.”

“Tớ biết chứ.” Lâm Mộ nghe vậy cười rộ lên.

Lục Nhung lại ngẫm nghĩ, cuối cùng chắc chắn nói: “Hôm nay cũng không phải sinh nhật cậu.”

Lâm Mộ chịu hết nổi: “Mua cho cậu cái bánh kem thôi mà, lo ăn đi nghĩ nhiều để làm gì?”

Lục Nhung vẫn nhìn cậu chăm chăm không thôi, Lâm Mộ bị nhìn một lát, cuối cùng đầu hàng, khẽ “chậc” một tiếng, nhân lúc mọi người không ai chú ý đến liền nhanh chóng kề sát tai của đối phương, nhỏ giọng nói: “Kỷ niệm một tháng quen nhau.”

Lục Nhung “…”

Lâm Mộ thoạt nhìn có vẻ như rất đương nhiên, nói: “Ăn bánh kem rồi, chúng ta sẽ có thể cùng nhau ngọt thiệt ngọt, lâu thiệt lâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK