Bởi vì Trần Mỹ Hoa tuổi tác đã cao, nên ngày thường Lục Nhung vẫn luôn khống chế đồ ngọt cùng đồ lạnh mà bà nội ăn, Mỹ Mỹ liếm kem rất chậm, liếm được một nửa cây kem thì vừa lúc An Cẩm Thành đi đến trước cửa.
“Sao không vào?” An thiếu gia kéo cửa ra, đưa mắt lạnh nhạt nhìn hai bà cháu họ.
Lục Nhung nói: “Mỹ Mỹ chưa ăn kem xong.”
Trần Mỹ Hoa chẳng thèm để ý tâm trạng người khác thế nào, hoặc có phải đang chờ mình hay không, bà lúc này chỉ chăm chú vào mỗi việc liếm kem, hai cái chân đung đưa lắc lư.
An Cẩm Thành bước tới gần, xổm người ngồi xuống, gương mặt đẹp đẽ, tuấn tú nhìn bà nội, nói: “Mỹ Mỹ vào trong ăn tiếp được không?”
Trần Mỹ Hoa dứt khoát: “Không được.”
An Cẩm Thành hơi nhíu mày.
Lục Nhung vừa tính nói “Cậu cứ mặc bà” thì di động trong túi quần đột nhiên reo lên.
Lâm Mộ giọng điệu thoải mái hỏi: “Cậu đâu rồi?”
Lục Nhung: “Đang ở dưới lầu, Mỹ Mỹ không muốn vào.”
Lâm Mộ: “Chờ tớ xíu.”
Lâm Mộ cúp điện thoại, không tới một phút liền chạy xuống lầu.
Cậu giống như cũng không so đo việc Trần Mỹ Hoa chỉ vì một cái kem cây mà không khăng khăng không chịu đi vào, cậu bụm tay che lại đỉnh đầu chắn nắng cho bà, sau đó cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Mỹ Mỹ có thấy nắng không?”
Trần Mỹ Hoa quả thật có hơi nóng, hôm nay bà mặc một cái váy đầm tơ lụa, mái tóc trắng cột thành búi cao, bà đưa mắt nhìn cây kem cầm trên tay, có chút ỉu xìu nói “Mỹ Mỹ muốn ngồi điều hòa.”
Lâm Mộ bật cười: “Trong KFC có điều hòa, Mỹ Mỹ có muốn vào không?”
Trần Mỹ Hoa lần này không từ chối nữa, ngoan ngoãn gật đầu: “Muốn.”
Chắc là cảm thấy phương pháp dỗ Mỹ Mỹ của Lâm Mộ rất thần kỳ, lúc đi lên cầu thang An Cẩm Thành cũng học theo giọng điệu của Lâm Mộ thử dỗ bà một lần, tiếc là Trần Mỹ Hoa rất không nể mặt, từ đầu tới cuối đều mặc kệ không thèm dòm.
Lục Nhung đi theo ở phía sau, cùng Lâm Mộ kề vai đi song song, nam sinh im lặng thật lâu, mới nói: “Cảm giác như cứ phiền cậu mãi.”
Lâm Mộ ra vẻ tức giận, nói: “Hôm bữa nói rồi còn gì, đã bảo không có phiền gì hết.”
***
Tính luôn cả An Cẩm Thành, Lục Nhung cùng Trần Mỹ Hoa, lần này cả đám xem như thực sự tập trung đầy đủ. Tôn Hải nhắc lại một lần đề nghị mọi người cùng nhau đi chơi, vẫn cứ luôn nhấn mạnh thề thốt là cả đám quá trời người chắc chắn sẽ trông nom Mỹ Mỹ thật tốt, giống như sợ Lục Nhung từ chối không chịu đi vậy.
Mà quả thật là Lục Nhung cứ trù trừ không chừng suốt, thậm chí còn lo cái này lo cái kia.
Lâm Mộ vì muốn khiến đối phương an tâm, tự vỗ ngực nói: “Có tớ đây, lo cái gì.”
Lục Nhung buồn cười: “Lâm Triều ai lo?”
Lâm Mộ nghe vậy ngẩn cả người, vô thức xoay mặt qua nhìn chị mình, Lâm Triều không biết bọn họ đang nói cái gì, vẻ mặt “nguyên dấu chấm hỏi”.
An Cẩm Thành ngồi bên cạnh bỗng lên tiếng: “Lâm Triều để tớ lo cho.”
Lâm Mộ thực sự không nghĩ nhiều, lập tức giống như thấy được đấng cứu thế, không hề có một chút do dự bán luôn chị hai nhà mình: “Thấy chưa, chị tớ đâu có thiếu người tranh nhau lo đâu, để tớ giúp cậu chăm Mỹ Mỹ ha.”
Lục Nhung giống như muốn cười, hơi cúi đầu che khuất gương mặt, cuối cùng cũng không nói mấy lời như không muốn gây phiền hay từ chối nữa.
Bởi vì bọn họ còn phải mang theo một cụ bà, cho nên mấy chỗ quá xa trực tiếp bỏ qua hết, cuối cùng mấy chỗ quá gần cũng loại trừ, Tôn Hải vỗ bàn chỉ vào núi Mạc Càn.
“Một trong bốn thánh địa du lịch nghỉ hè, muốn núi có núi, thích nước có nước, sao hả?”
Lâm Mộ nhìn bản đồ: “Không đi xe lửa được… Bao xe đi à?”
Tôn Hải toét miệng cười cực kỳ nịnh nọt, quay sang đá lông nheo với An Cẩm Thành một cái, hoàn toàn không biết khách sáo là gì mở mồm nói thắng: “An thiếu gia, mượn xe nhà ngài được hêm nạ?”
Đám bọn họ tổng cộng có 11 người, tính luôn cả hành lý thì cần thuê xe ít nhất phải 12 chỗ ngồi trở lên, giá bao một chiếc xe du lịch bus cỡ trung như vậy chắc chắn là không rẻ tí nào.
Gia đình An Cẩm Thành giàu có cỡ nào cũng không phải chuyện bí mật gì, nhà vị này thậm chí còn có đầu tư mấy trang web tổ chức du lịch qua mạng, dù sao cả đám cùng đi với nhau thôi, theo lời Tôn Hải nói thì: người trong nhà cả mà, mấy lúc cần thiết khách sáo với nhau làm chi!
Vấn đề xe cộ đi lại được giải quyết, còn về chỗ ở, 11 người họ góp tiền thuê một cái biệt thự party là xong. Mới đầu Lâm Mộ còn có chút lo, không biết Lục Nhung có đủ tiền tiêu hay không, nào ngờ biết được thân phận thật sự của đối phương mới té ngửa ra, người ta là “chủ chuyên cho thuê”.
“Nhà tớ còn được nhận trợ cấp từ chính phủ,” Lục Nhung cũng không gạt Lâm Mộ, “Bao gồm cả học phí của tớ.”
Lâm Mộ có phần ghen tị: “Xem ra tớ không có cơ hội nuôi cậu rồi.”
Lục Nhung bật cười, giải thích một câu: “Tớ quen tiết kiệm rồi, sợ sau này ngộ nhỡ có gì xảy ra.”
Cha mẹ cậu chính là do gặp sự cố ngoài ý muốn mới qua đời, bệnh của Trần Mỹ Hoa cũng giống như nằm trong chuyện “ngộ nhỡ” kia, Lục Nhung chưa từng tin vào “vận may”, bởi vì cậu chưa từng bao giờ gặp may mắn, ngoại trừ chuyện gặp gỡ Lâm Mộ.
Tháng đầu tiên sau kỳ nghỉ hè còn chưa trôi qua được một nửa, mới mười ngày không gặp thôi, nhưng Lâm Mộ thật sự rất rất nhớ người kia, những việc mà mấy đôi yêu nhau thường hay làm như nấu cháo điện thoại hay là nhắn tin liên tù tì đối với bọn họ mà nói lại rất khó thực hiện, bởi vì Lục Nhung phải dành phần lớn thời gian chăm sóc Mỹ Mỹ.
Người bệnh Alzheimer cả ngày hai mươi bốn tiếng đều phải có người trông nom, như kiểu Lục Nhung đang trò chuyện điện thoại cùng Lâm Mộ thì bên kia Trần Mỹ Hoa bỗng dưng phát bệnh, khóc lóc ầm ĩ nháo nhào lên, mấy này đều là chuyện thường ngày, lỡ như lúc nào đó bất cẩn sơ suất không nhìn một cái, rất có thể bà liền đi mất tăm mất tích.
Lâm Mộ lại không thể ngày nào cũng chạy sang nhà Lục Nhung chơi, huống hồ gì cậu đi chưa chắc đã giúp được gì, Lục Nhung còn phải bận tâm đến cậu.
Lâm Mộ nghĩ, bản thân mình đang học tập làm thế nào thích một người khác, mới phát hiện ra thích không chỉ có vị ngọt hoặc là chua, mà có cả mặn lẫn chát.
Cậu thậm chí cảm giác như mình nếm được không bao nhiêu phần thích trong tình cảm ấy.
Áp lực, kềm nén, cô quạnh, khắc chế… hóa ra là không có chút hương vị gì cả, chúng nó nhạt nhẽo lại im tiếng, lẳng lặng mà đứng, nhưng lại ăm ắp tràn đầy niềm vui sướng chân thực mà sâu sắc đến như thế.
Lục Nhung hơi cúi đầu cùng Trần Mỹ Hoa nói gì đó, Lâm Mộ vẫn luôn đứng nhìn nam sinh, ánh mắt thật an tĩnh.
Chắc là đang bàn bạc nên mang theo bao nhiêu vật dụng, Trần Mỹ Hoa nói gì đó, Lục Nhung bỗng ngẩng đầu nhìn sang Lâm Mộ.
Trần Mỹ Hoa cũng quay qua nhìn Lâm Mộ, vẻ mặt ngây thơ như trẻ nhỏ hỏi: “Mộ Mộ có nhớ Mỹ Mỹ không?”
Làm sao không nhớ chứ?
Lâm Mộ gật đầu đáp lại: “Nhớ chứ, còn Mỹ Mỹ?”
Trần Mỹ Hoa nhoẻn miệng cười, nói Mỹ Mỹ cùng Tiểu Lộc đều nhớ.
Bà gọi cháu mình là Tiểu Lộc, chắc là lại không nhớ đó là ai.
Lâm Mộ với Lục Nhung cũng không cố ý đi uốn nắn trí nhớ của Trần Mỹ Hoa, thi thoảng bà sẽ nhớ mọi thứ rất rõ ràng, nhưng thường xuyên lại quên hết sạch sành sanh, việc này đều là bình thường rồi, quen dần sẽ không thấy lạ nữa.
Nói xong chuyện, Trần Mỹ Hoa lại giống như chẳng có việc gì, bắt đầu vui sướng chú ý sang chuyển khác.
Bà cầm tay Lâm Mộ, Lục Nhung thấy vậy cũng đưa tay mình qua.
Ba bàn tay hình dáng khác biệt nắm lấy lẫn nhau.
“Nắm tay gián tiếp.” Lục Nhung bỗng nhỏ giọng nói.
Lâm Mộ giật mình, chợt nhớ lại lần đầu tiên bọn họ hẹn hò ở công viên cũng từng dùng cách này nắm tay nhau, từ này vẫn là do Lâm Mộ nghĩ ra, không ngờ Lục Nhung lại học theo mang ra dùng.
Chắc là Trần Mỹ Hoa cảm thấy nắm tay như vậy rất thú vị, bà lật lòng bàn tay của mình lại, xếp tay của ba người bọn họ vây quanh nhau, trong miệng hô to “Hoa nở rồi”, lòng bàn tay của ba người liền biến thành “cánh hoa”, ngón tay út nhẹ nhàng ôm lấy nhau.
“Hoa nở rồi! Hoa nở rồi!” Mỹ Mỹ hô to mấy lần, giống như sợ Lâm Mộ và Lục Nhung không nghe thấy vậy.
Lâm Mộ cúi đầu, mắt nhìn “hoa” nở trên lòng bàn tay, trái tim như muốn phá tan lồng ngực lao ra ngoài, suýt chút nữa là phỏng cả đầu ngón tay.