Mà Lục Nhung cũng không trông đợi gì, cậu biết rõ bản thân mình sẽ khó mà có được tư tưởng tình cảm càng thêm hoàn thiện, lành mạnh hay ít nhất đúng đắn…
Nhất là từ sau khi Trần Mỹ Hoa sinh bệnh, Lục Nhung gần như rất khó có được một ngày trôi qua trong bình yên dù là với chính mình, hay với cả thế giới này.
Cậu từng gặp được những người mặt ngoài luôn miệng nói thích mình, nhưng theo thời gian trôi qua, cái “thích” ấy liền biến thành một loại gánh nặng nông cạn.
Nhưng… chẳng phải Trần Mỹ Hoa cũng là một loại gánh nặng đấy sao?
Lục Nhung rất yêu bà nội mình, lại cũng chán ghét bà, cậu đồng tình thương xót bà, rồi lại thấy xấu hổ căm hờn, toàn bộ những cảm xúc ấy quấn quanh chút tình cảm còn sót lại không bao nhiêu trong cậu.
Nó nặng nề, nó đè ép tới nỗi cậu không dám khom lưng mình xuống lấy một lần.
Ở những lúc khốn khó gian nan nhất, cậu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện quỳ xuống đi nốt con đường còn lại, cậu vất vả lắm mới cõng Trần Mỹ Hoa đi lâu như vậy, đi xa đến thế, cậu không muốn bỏ dở nửa chừng.
Mà, ngay tại giữa con đường ấy, Lâm Mộ tựa như vầng sáng từ phía cuối con đường đi đến.
Thiếu niên ấy tựa như chốn đào nguyên sáng ngời rộng mở, là ánh sáng rực rỡ chói lóa cuối đường hầm tăm tối.
Lục Nhung không biết phải dùng những từ ngữ tốt đẹp nào để hình dung thiếu niên ấy, mọi thứ cậu nghĩ tới đều có vẻ quá mức kém cỏi, quá mức nhạt nhẽo vô vị, cũng giống như chính bản thân mình vậy.
***
Sáng sớm, tiếng chim hót vang ríu rít, Lục Nhung không có thói quen ngủ nướng, cậu thức dậy từ rất sớm, theo thói quen lật lại lịch sử trò chuyện giữa mình và Lâm Mộ đêm qua.
Nhìn xem một lát, Lục Nhung mới đi xuống lầu chuẩn bị bữa sáng, Trần Mỹ Hoa vẫn đang ngủ, Lục Nhung cũng không gọi bà dậy, tự mình vào bếp.
Đến khi làm xong món trứng cuộn, bà nội cũng vừa tỉnh lại.
Bệnh nhân alzheimer phát bệnh hoàn toàn chẳng có quy luật nào, có thể một giây trước Trần Mỹ Hoa vẫn là một bé gái đáng yêu ngoan ngoãn, nhưng giây sau lại biến thành một cụ bà tâm thần cuồng loạn, hoàn toàn không có lý trí cũng chẳng biết ai là ai.
Lần thứ năm Lục Nhung bị ném quần áo vào mặt, chiếc cúc áo gỗ đập vào trán khiến da thịt đau thói, Lục Nhung đưa tay ôm trán, cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng, có phần mệt mỏi nói “Nếu Mỹ Mỹ không mặc quần áo vào, chúng ta không thể đi vẽ được.”
Trần Mỹ Hoa tóc tai bù xù, mặt mũi cực kỳ mất hứng “Không cần đi vẽ!”
Lục Nhung nhìn bà, giọng điệu nghiêm khắc nói “Mỹ Mỹ đã hứa với chị gái rồi.”
Trần Mỹ Hoa nghe được hai chữ “chị gái” mới nghẹn lại mấy giọt nước mắt tác quái, bà suy nghĩ một hồi, giống như cảm giác cùng Lâm Mộ ra ngoài đi chơi ra vẻ hấp dẫn lớn hơn là gây sự, mới mếu máo nói “Mỹ Mỹ muốn mặc quần áo…”
Lục Nhung thở phào một tiếng, ngồi xuống giường giúp bà nội mặc áo vào, sau đó buộc tóc kiểu cho bà, rửa mặt, dỗ Trần Mỹ Hoa đi đánh răng, cuối cùng nửa đe nửa dỗ bà ăn xong bữa sáng.
***
Bên kia.
Lâm Triều biết hôm nay Lâm Mộ phải ra đường, sáng sớm đã ngó thấy thằng em trai nhà mình nào là lựa quần phối áo, lại chải chuốt tóc tai, biểu tình liền tỏ ra đầy ẩn ý.
Hai chị em đứng ở trước kính lớn đứng ra dấu với nhau.
【 Hẹn hò đấy à? 】Lâm Triều hỏi.
Lâm Mộ đang thử giày, hiện tại tuy đã đến tháng 5, nhưng thời tiết vẫn chưa nóng đến nỗi phải mặc đồ ngắn tay, cậu chọn một đôi giày Martin, cúi người cột chắc day giày xong rồi lại dòm trái ngó phải:【 Đi thư viện với Mỹ Mỹ và Lục Nhung. 】
Lâm Triều nhìn cậu khẽ vẩy ngón tay:【 Mi như vậy là xúi giục người ta trốn hội hỗ trợ đấy! 】
Lâm Mộ chẳng thèm để tâm:【 Một lần thôi mà, với cả người nào đó cũng bỏ cả đống buổi đấy thôi. 】
Lâm Triều trợn mắt khinh bỉ, bản thân cô đúng là trốn nhiều lần, nhưng mấy lần đấy đều có Lâm Mộ đi thay, nên ở mặt ngoài xem như là cô vẫn có mặt.
Còn về chuyện Lâm Mộ lừa gạt tình cảm con người ta, Lâm Triều cũng không trông cậy vào chuyện thằng em mình sẽ đi tự thú, cơ mà nhìn Lục Nhung ra vẻ cũng không rối rắm gì mấy, còn về vì sao không rối rắm thì… Lâm Triều thoáng nhìn thằng em ngốk nghếk của mình, thở dài một tiếng trong im lặng.
Tới lúc gần ra khỏi nhà, Lâm Mộ vẫn không quên dặn đi dặn lại chị mình phải đi tham gia hội hỗ trợ, theo ý của cậu là: Phải đi để cảm nhận được tình người ấm áp đó.
Có ấm áp hay không Lâm Triều cũng không muốn biết, xua xua giục Lâm Mộ đi:【 Cút mau 】
***
Thứ viện số 2 nằm trong khu vực nội thành, mới vừa được xây dựng cách đây không lâu, bên trong thư viện còn có phòng sách riêng dành cho trẻ em, dạo gần đây còn đang tổ chức hoạt động vẽ tranh dành cho thanh thiếu niên nhi đồng, gì mà sáng tạo nghệ thuật, chỉ dùng cát, đất sét hay cả tay đủ loại đủ kiểu, tóm lại là không dùng tới bút vẽ.
Trước đó Trần Mỹ Hoa vẫn luôn muốn đi, nhưng bên hội hỗ trợ lại không thể vì bà mà tổ chức hoạt động giống như vậy cho cả đám người được, thế nên lần này Lâm Mộ cũng xem như yêu chim yêu cả lồng, “đầu kỳ sở hảo”, rốt cuộc tìm được cơ hội hẹn một mình hai bà cháu ra ngoài.
Lúc Lục Nhung đến nơi thì Lâm Mộ đang xếp hàng.
Một mình thiếu niên đứng ở giữa hàng ngũ mà trước sau đều là mấy bé trai bé gái tuổi tác trung bình từ sáu đến mười tuổi. Có một bé trai đứng phía trước quay đầu nhìn Lâm Mộ, vẻ mặt cau mày hết sức nghiêm túc.
“Anh mấy tuổi rồi?” Cậu bé có vẻ bất mãn “Quá tuổi không được phép tham gia.”
Lâm Mộ nhướng mày, ra vẻ vô lại, đáp “Ai nói? Trên giấy quảng cáo có ghi giới hạn tuổi tác đâu? Anh đây cũng là thanh thiếu niên nha, ai mượn nhóc quan tâm.”
Bé trai kia học theo kiểu người lớn khoanh tay lại, cố gắng rướng đầu nhìn lên cãi tay đôi với Lâm Mộ “Một đống bạn nhỏ xung quanh có mình anh là già nhất, nhất định có vấn đề!”
“…” Lâm Mộ nghĩ thầm, anh đây lớn hơn nhóc mấy tuổi thôi, có cần phải dùng chữ già không, con nít con nôi bây giờ đúng là vụng mồm vụng miệng.
Xếp hàng sau lưng Lâm Mộ là một bé gái dáng yêu, cô bé ló đầu ra, nói chuyện cũng rất công bằng “Anh ấy là học sinh trung học, có thể xếp hàng đăng ký tham gia, cậu đừng ngang ngược như vậy.”
Lâm Mộ gật đầu, học theo bộ dáng của bé gái lặp lại câu nói “Cậu đừng ngang ngược như vậy!”
Bé trai “…”
Mấy đứa bé xếp hàng phía trước bắt đầu nhích dần lên, cả đội ngũ thoạt hình giống như một đám kiến nhỏ, mà Lâm Mộ người cao chân lại dài, hai hàng trước sau cao lắm cũng chỉ tới ngang eo cậu, ấy chứ Lâm Mộ cũng chả thấy có gì xấu hổ, hết sức quang minh chính đại xếp hàng trong đội, thi thoảng lại cãi cọ cùng mấy vị phụ huynh tính chen ngang, dẫn theo bé trai trước mặt đứng ổn ở vị trí trong hàng.
Bé trai sau đó cũng không có ý kiến gì với Lâm Mộ nữa, ngược lại còn xoay người líu ríu nói chuyện với cậu, mà bé gái đứng sau lưng cũng giống như chú chim nhỏ ríu rít không ngừng, làm cho Lâm Mộ xoay tới xoay lui như con vụ, vừa mới ngước đầu lên nhìn bỗng thấy được Lục Nhung nắm tay Trần Mỹ Hoa đứng ở cách đó không xa.
“Chị gái!” Trần Mỹ Hoa nhìn thấy Lâm Mộ cười đến tít cả mắt, bà hất tay Lục Nhung ra chạy về phía Lâm Mộ, thiếu niên theo bản năng giơ hai tay ôm bà vào lòng.
Lâm Mộ cúi đầu nhìn cái kẹp tóc hình cánh bướm trên đầu Trần Mỹ Hoa, cười nói “Mỹ Mỹ hôm nay mặc đồ đẹp quá!”
Trần Mỹ Hoa vẻ mặt đắc ý, nghiêng đầu khoe kiểu tóc “Tiểu Lộc buộc đó.”
Bà gọi tên Lục Nhung vô cùng tùy ý, lúc không nhớ rõ người nọ là ai liền gọi Tiểu Lộc, lúc nhớ thì lại bảo Lục Nhung, thi thoảng lại nhận sai người, gọi cậu là “Tranh Niên”.
Lâm Mộ mất khá lâu mới nhận ra được quy luật này, cậu cũng hiểu được hiện tại Trần Mỹ Hoa hình như không coi Lục Nhung là cháu mình.
Cậu vô thức ngước đầu lên nhìn Lục Nhung, trên mặt nam sinh bình tĩnh không có cảm xúc, chỉ có vết sưng đỏ trên trán là bắt mắt đến vậy.
Lâm Mộ khẽ cau mày, cậu vươn tay muốn chạm vào, Lục Nhung thoáng né tránh.
“Bị làm sao vậy?” Lâm Mộ vẫn vươn tay không buông xuống.
Lục Nhung không né nữa, để mặc đối phương chạm vào.
Lâm Mộ sờ nhẹ, cảm giác hơi sưng lên.
“Buổi sáng bị đập trúng.” Ngữ điệu của Lục Nhung vẫn điềm tĩnh như vậy, dừng một lát, mới nói tiếp “Đừng đụng.”
Lâm Mộ giống như không nghe thấy, mấy ngón tay bị nắm lấy, Lục Nhung ngước lên, lông mi dày rậm che khuất một nửa ánh mắt, nam sinh khẽ nở nụ cười, như than như thở “Đừng đụng, có hơi đau.”