Nhà bác cả ít ra lâu lâu sẽ đem cho nhà Hoa Dạng một chén thịt kho tàu, còn nhà bác hai thì một hạt cơm cũng không có chứ đừng nói là đồ ăn ngon.Nhà của Hoa Dạng thì khỏi bàn, vừa nghèo lại vừa ngu hiếu, ngày lễ ngày tết gì cũng đều mua thịt rồi mang sang biếu cha mẹ và hai anh.
Cho dù cả nhà cô phải ăn rau uống cháo, không có một món ăn mặn, cũng tuyệt đối không thiếu đồ ngon cho mấy nhà kia.Hoa Dạng hơi ngẩng đầu, nhìn thấy người đến là Canh Thục Phương, vợ của bác hai, trong lòng thầm thở dài, trời đánh còn tránh bữa ăn mà người này thật vô ý tứ.
Bình thường bà ấy ham món lợi nhỏ không nói, lại còn thêm cái tật tham ăn biếng làm.
Đằng sau có một đứa nhóc chui ra, là con trai độc nhất của nhà bác hai, tên Hoa Chí Cường.Tên nhóc này lớn lên khoẻ mạnh kháu khỉnh, thích nhất là gây chuyện sinh sự, cậu lớn hơn Hoa Dạng nửa tuổi, vì vậy cũng học chung lớp sáu.
Dù học cùng một trường nhưng tình cảm anh em của hai người cũng không khá là bao, hay nói đúng hơn, Hoa Chí Cường thích nhất là trêu chọc rồi giễu cợt em họ nhát gan của mình.Cô thấy Canh Thục Phương hỏi nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua, không thèm ngẩng đầu lên trả lời, trời đất bao la cơm mới là nhất, những chuyện khác đều không quan trọng!.