Không được, phải nghĩ ra kế sách khác để đối phó!“Ở đây có tổng cộng hai mươi cái bánh bao, cha và mẹ mỗi người tám cái, con bốn cái, không còn dư cái nào để cho hai bọn họ cả.
Đương nhiên nếu cha thích thì có thể ăn ít lại rồi lấy phần của mình chia cho hai người kia.
Nhưng nếu buổi tối cha mà đói thì con sẽ mặc kệ, chính cha tự suy nghĩ đi.”Hoa Dạng nói chuyện đầy cứng rắn, đồ gì thuộc sở hữu của cô người khác đừng hòng mơ tưởng, trừ khi cô tự vui vẻ cho thì được.Cô cũng không dư hơi để đi quản người không có đầu óc, nói hết nước hết cái mà ông ấy vẫn mù quáng thì cũng đành chịu thôi.Nói xong lại chạy qua bếp lấy ra mười cái bánh bao, lại đưa cho Trương Tuệ, ý bảo bà mau ăn nhanh lên không là hết phần.
Ban nãy cô đã ăn một cái bánh bao và một chén cháo, cho nên bây giờ cũng không cảm thấy đói bụng cho lắm.Còn phần bánh bao của Hoa Quốc Khánh, Hoa Dạng cũng mặc kệ ông muốn chia sao thì chia, ông thích tự mình chịu đói cũng được, không thành vấn đề, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc người nhà phải đi theo ông phụng hiến.Hoa Quốc Khánh thấy thái độ lồi lõm của Hoa Dạng thì không hài lòng, vội lên tiếng răn dạy:”Con cái đứa nhỏ này sao lại nhỏ mọn như vậy? Đều là người một nhà với nhau cả, bọn họ là anh họ của con, sau này sẽ là chỗ dựa để che mưa chắn gió cho cả nhà ta.
Tương lai con phải gả chồng, nếu nó có dám ăn hiếp con thì anh họ của con cũng sẽ ra mặt thay con lấy lại công bằng.
Bây giờ con chỉ vì mấy cái bánh bao mà nói nặng nói nhẹ rồi tính toán chi li, thật chẳng ra làm sao cả.”Người ở thôn quê phần lớn đều mang cái tư tưởng này để sống, tuy là chả có mấy ai làm được như vậy, bởi vì nói dễ khó làm.
Nhưng cô có thể đảm bảo, riêng khoản giữ vững tư tưởng thì chả có ai qua được ông.
Hoa Quốc Khánh mà là số hai thì không ai số một!.