”Đây xem như là một cái bát sắt, nông dân cả đời chỉ ước được vào đây làm, không cần phải dầm mưa dãi nắng ở ngoài đồng, đã vậy mỗi tháng đều có thu nhập cố định để chi tiêu.
Mười người thì hết chín người có ý tưởng này, chỉ tiếc nghĩ dễ hơn làm, đơn vị nhà nước cũng không dễ vào như vậy.
Hoa Dạng sắm vai một đứa trẻ tò mò, gặp cái gì cũng phải hỏi vài câu: ”Vậy chú nói xem, tiền lương của bọn họ có cao hay không?”Biểu hiện của Hoa Dạng giống như một cô bé hoạt bát hiếu kì với mọi thứ, cho nên con trai thứ nhà họ Vương cũng không nghĩ nhiều, hỏi gì liền đáp nấy: “Cao, đương nhiên cao, đây chính là đơn vị nhà nước mà cháu, tiền lương chính thức có khi lên đến 5-60 nguyên lận.
”Vừa đến trước cửa nhà máy, Hoa Dạng bị bất ngờ một phen, thế mà có hai nhà bày sạp bán đồ ăn ở phía trước.
Một nhà bán bánh bao, nhà còn lại thì bán cơm hộp.
Thật không tồi, quả nhiên dù là thời đại nào thì cũng sẽ không thiếu những người có đầu óc nhanh nhạy.
“Chú Vương, bọn họ buôn bán ở đây có lợi nhuận không?”Cậu ta nhìn lướt qua lại khẽ lắc đầu, “Chuyện này thì không chắc, phải xem hương vị như thế nào, mọi người cũng không dễ bỏ tiền túi mua linh tinh đâu.
”Khoé miệng Hoa Dạng khẽ nhếch lên: “Ồ,chú Vương, công nhận chú biết nhiều thật đấy.
”Cậu ta nghe vậy thì phấn khởi không thôi, cảm thấy đứa nhỏ nhà họ Hoa nói chuyện thật ngọt, người khác chỉ chăm chăm khen Hoa Vũ nhưng cậu lại thấy Hoa Dạng cũng không kém chút nào.
Hai người tách ra ở trước cửa bưu cục, hẹn một tiếng nữa sẽ tập trung ở chỗ này để quay về.