Kiếp trước Lăng Tuyết Quân si mê Cố Khiên, mà La Lâm thì si mê Lăng Tuyết Quân. Mặc dù biết người trong lòng của Lăng Tuyết Quân yêu không phải là mình, nhưng La Lâm vẫn luôn ở bên cạnh nàng làm bạn với nàng. Cho dù khi Lăng Tuyết Quân không tiếc lấy thanh danh của mình làm tiền đặt cược, La Lâm vẫn nguyện ý cưới nàng, cho đến khi Lăng Tuyết Quân cuối cùng gả cho Cố Khiên thì hắn mới dừng tay. Nhưng, khi đó hắn đã nản lòng thoái chí, ảm đạm rời khỏi kinh thành đi xa.
Đáng tiếc, kiếp trước Lăng Tuyết Quân hao tổn tâm trí gả cho Cố Khiên, cuối cùng lại rơi vào kết quả tự sát. Nếu như sớm biết sẽ có kết cục như vậy với Cố Khiên, thà gả cho La Lâm ngay từ đầu, có lẽ trong lòng sẽ cảm thấy không muốn nhưng có thể an ổn một đời.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lăng Tuyết Quân khẽ động. Kiếp trước La Lâm đối với mình tình căn thâm chủng, kiếp này, hắn sẽ không lại yêu mình nữa? Nếu vậy, gả cho La Lâm cũng là một lựa chọn tốt. La gia ở kinh thành cũng coi là đại gia thế tộc, nếu gả vào La gia, tin rằng Lăng gia trên dưới và phu nhân Quận chúa đều sẽ hài lòng, hơn nữa nàng còn có thể bù đắp món nợ mà nàng đã nợ La Lâm trong kiếp trước của mình.
Trong lòng hạ quyết tâm, Lăng Tuyết Quân liền nâng mắt lên, cười nhạt với La Lâm.
Thấy Lăng Tuyết Quân nhìn mình, trên mặt lộ ra nụ cười như hoa mai ngậm tuyết, La Lâm ngẩn ra, lập tức trả lời nàng bằng một nụ cười, chắp tay nói: "Tam tiểu thư, may mắn được gặp!"
Lăng Tuyết Quân làm bộ không biết thân phận của La Lâm, cười đáp: "Công tử, Tuyết Quân có lễ."
Thấy thế, Lý Hoảng vội vàng giới thiệu với Lăng Tuyết Quân: "Tam tiểu thư, vị này là Nhị công tử La Lâm của Hộ bộ thị lang La đại nhân."
"La công tử." Lăng Tuyết Quân vội vàng thi lễ.
"Tam tiểu thư không cần đa lễ." La Lâm chắp tay đáp lễ, cười nói, "Tại hạ sớm nghe lệnh tỷ nói, Tam tiểu thư là tài nữ nổi danh ở huyện Phong Dương, có cơ hội còn muốn mời Tam tiểu thư chỉ giáo."
"Không dám." Lăng Tuyết Quân vội vàng cúi đầu mỉm cười, nói, "Tuyết Quân sao dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt La công tử?"
"Tam tiểu thư quá khiêm tốn!" Lý Hoảng ở một bên cười cười ha hả, nói, "Đúng rồi, tháng sau thi xã chúng ta ở Nam Sơn có nhã tập, nếu Tam tiểu thư có hứng thú, có thể cùng A Ngọc, A Khâm cùng nhau góp vui."
Lăng Tuyết Quân biết, thi xã trong miệng Lý Hoảng chính là nơi con cháu thế gia kinh thành đang học tập ở Bạch Lộc thư viện, Cố Khiên cũng là người trong số đó, nếu thi xã có tụ hội thì hắn tất nhiên sẽ tham dự. Lăng Tuyết Quân không muốn nhìn thấy Cố Khiên, liền có chút không muốn đi, nhưng lại không tiện cự tuyệt trước mặt Lý Hoảng, chỉ đành cười nhạt, hàm hồ đáp: "Đa tạ Tề vương điện hạ." Không đáp ứng có đi, cũng không nói không đi.
"Được rồi, đến lúc đó La Lâm liền chờ đợi Tam tiểu thư ở biệt viện Tề vương ở Nam Sơn!" La Lâm mỉm cười nói.
Thấy trên mặt La Lâm tươi cười ôn nhu, Lăng Tuyết Quân nghĩ đến chuyện kiếp trước, trong lòng một trận áy náy, liền mỉm cười đáp: "Nếu rảnh rỗi, ta sẽ đến."
Bốn người lại khách sáo một phen, lúc này mới tự mình rời đi.
Trên xe ngựa trở về, Quận chúa hỏi Lăng Tuyết Quân: "Tuyết Quân, con muốn đi chuyến đi Nam Sơn đó sao?"
Lăng Tuyết Quân liếc mắt nhìn Quận chúa một cái, dừng một chút, nói: "Tuyết Quân không quen với những thế gia công tử quý nữ này, không nghĩ sẽ đi. Chỉ là lúc trước Tề vương điện hạ và La công tử có thành ý mời, Tuyết Quân không tiện làm mất hứng trước mặt bọn họ, đành phải đáp ứng trước. Đến ngày mùng một, con không đi là được, tin rằng Tề vương và La công tử sẽ không để ý."
Nghe vậy, Quận chúa lắc đầu, nói: "Không! Tuyết Quân, con nhất định phải tham dự chuyến đi Nam Sơn này. Tề vương hiền danh ở bên ngoài, nhã tập hắn triệu tập, thế gia công tử trong kinh hơn phân nửa đều sẽ đi, nếu con đi, thứ nhất có thể lộ mặt trong giới quý nữ kinh thành, thứ hai cũng dễ nhìn xem trong những thế gia công tử kia, có hợp nhãn duyên ai hay không, sớm ngày tìm được một chàng rể. Hôn sự của con và Ngọc Nhu sớm định ra, ta cũng coi như nói sớm với lão phu nhân."
Lăng Tuyết Quân vốn trong lòng còn rối rắm vì rốt cuộc có nên đi hay không, thấy Quận chúa nói như vậy, xem ra, là không đi cũng phải đi.
Sau đó, cuộc sống của Lăng Tuyết Quân bình yên, không có chuyện gì xảy ra. Tuy rằng Cố Khiên lại tới phủ quận chúa hai lần, nhưng mà, Lăng Tuyết Quân cố ý tránh hắn nên hai người cũng không gặp lại.
Ngày mùng một tháng ba, rất nhanh đã đến.
Bởi vì thế gia công tử tham gia nhã tập này có không ít người đã làm quan, ban ngày phải làm nhiệm vụ, Lý Dương cũng phải giúp Hoàng đế nghị chính mưu sự, cho nên, hội hoa đào này liền định lúc đầu Dậu, lúc mọi người tan làm và cũng tan học.
Có lẽ là sợ Lăng Tuyết Quân mới đến không quen biết mọi người, không thích ứng với những trường hợp này, trước khi xuất phát, Tề vương phi Cố Trăn tự mình đến phủ Quận chúa đón nàng cùng mình đi Nam Sơn.
Lăng Tuyết Quân giờ Ngọ mới tỉnh lại, vừa trang điểm xong, liền nghe nói Cố Trăn tới, nàng sửng sốt một lúc lâu, vội vàng thu dọn xong chạy tới Hòa Phong viện. Nàng vừa đi vào trong phòng, thấy Cố Trăn đang thân thiết nói chuyện với Quận chúa, nàng vội vàng đi lên hành lễ với Cố Trăn và Quận chúa.
Từ trên xuống dưới Cố Trăn tinh tế đánh giá Lăng Tuyết Quân một phen, cười nói: "Tướng mạo của Tuyết Quân muội muội quả nhiên rất tốt, ta nghe Vương gia nói, Tuyết Quân là tài nữ đấy."
Lăng Tuyết Quân nghe vậy, mặt hơi đỏ lên, nói: "Vương phi khen trật rồi."
Cố Trăn và Cố Khiên là sinh cùng một mẹ, diện mạo cũng có vài phần giống nhau, hơn nữa trước đó Lăng Tuyết Quân có giao tình không ít với Cố Trăn, cho nên, đối mặt với Cố Trăn, trong lòng khó tránh khỏi có vài phần không được tự nhiên.
Cũng may, Cố Trăn thấy lễ của nàng xong, cũng không nói nhiều với nàng, liền quay mặt nói chuyện với Quận chúa. Thấy Lúc Cố Trăn nói chuyện với Quận chúa, hết sức ân cần, không để lộ dấu vết lấy lòng Quận chúa, trong lòng Lăng Tuyết Quân thoáng cái liền thoải mái. Xem ra, Cố Trăn này đến đón mình cũng không phải có coi trọng mình bao nhiêu, chẳng qua nàng ta chỉ tìm một cái cớ qua phủ lấy lòng Quận chúa mà thôi.
Lăng Tuyết Quân ngồi một bên, lẳng lặng nhìn Cố Trăn nói chuyện với Quận chúa, cảm thấy rất thú vị. Quận chúa nói mình sinh ra thất khiếu linh lung tâm, nhưng Lăng Tuyết Quân nhìn ra, Cố Trăn này mới là sinh ra một bộ thất khiếu linh lung tâm, người đẹp miệng ngọt, dỗ Quận chúa cực kỳ vui vẻ.
Hiện giờ xem ra, kiếp trước mình lợi dụng Cố Trăn để tiếp xúc với Cố Khiên, mà không phải là Cố Trăn này lợi dụng mình để kết giao với Quận chúa chứ? Chẳng qua mình mưu đồ, là một chữ "tình", cho nên trả giá quá thật lòng với Cố Trăn. Mà Cố Trăn mưu đồ, là một chữ "lợi", ở trong lợi ích khúc mắc này, nàng ta có thể có vài phần thật lòng không? Chắc là rất ít, phải không? Nghĩ tới đây, lại đối mặt với Cố Trăn, nàng dường như cũng thản nhiên hơn nhiều.
Nhìn canh giờ gần đến, Cố Trăn liền cáo từ với Quận chúa, trước khi đi, nàng ta còn không quên nói: "Cô cô, rượu hoa đào là do ta tự tay ủ, hôm nào ta sai người đưa một vò tới đây nếm thử cho cô cô."
"Được." Quận chúa mỉm cười gật đầu.
Nghe đến đó, trong lòng Lăng Tuyết Quân nhẹ nhàng cười. Sai người đưa tới? Nếu như mình không đoán sai, Tề vương phi này hẳn là sẽ tự mình đưa đến đây? Làm sao nàng ta có thể bỏ qua cơ hội tốt để đến cửa lấy lòng Quận chúa như vậy?
Quận chúa đưa Cố Trăn và Lăng Tuyết Quân đến ngoài cửa lớn, nhờ Cố Trăn chiếu cố Lăng Tuyết Quân nhiều hơn.
Cố Trăn ngửa mặt nhìn Quận chúa, vẻ mặt tươi cười xán lạn, nói: "Cô cô yên tâm, Tuyết Quân vừa là muội muội của A Ngọc và A Khâm, đương nhiên cũng là muội muội của ta. Cô cô không nói, ta cũng sẽ chiếu cố nàng thật tốt."
"Như thế liền đa tạ." Quận chúa mỉm cười gật đầu. Nhìn dáng vẻ của Quận chúa, có lẽ ấn tượng không tệ với Cố Trăn. Lý Hoảng phái thê tử xuất mã, đi theo con đường Vương phi, xem ra là đi đúng rồi.
"Cô cô, bên ngoài gió lớn, cô vào phòng trước đi." Cố Trăn cười nói, "Ta đây liền dẫn Tuyết Quân muội muội đi Nam Sơn."
"Được rồi! Đi đường cẩn thận." Quận chúa gật gật đầu, nhưng cũng không rời đi, nhìn Cố Trăn và Lăng Tuyết Quân lên xe ngựa, đi Nam Sơn rồi nàng ta mới trở về phủ.
Nhờ phúc của Quận chúa, nữ nhi Lăng Tuyết Quân có thể ngồi cùng Tề vương phi chung một chiếc xe ngựa. Bởi vì kiếp trước có nhiều quan hệ với Cố Trăn nên Lăng Tuyết Quân cùng nàng ta ngồi chung một chỗ, cũng không cảm thấy xấu hổ. Mà kịch của Cố Trăn diễn rất đầy đủ, cũng không có Quận chúa không ở trước mặt, liền thay đổi một bộ mặt đối đãi với nàng. Sợ Lăng Tuyết Quân thận trọng, trên đường đi Cố Trăn đều chủ động nói chuyện với nàng, nói cho nàng biết ở hội hoa đào nên chú ý cái gì, không hề có dáng vẻ của Vương phi, dường như thật sự là trưởng tỷ.
Nhìn thấy Cố Trăn tươi cười điềm đạm, lại nhớ tới bộ dáng nho nhã lễ độ của Lý Hoảng, Lăng Tuyết Quân cảm thấy, hai người này sau khi làm hoàng đế cũng không tồi. Công bằng mà nói, Lý Hoảng dùng nhân tài trị quốc đều mạnh hơn Lý Dương, mà Cố Trăn hiền tuệ lại có tâm kế, hiển nhiên càng thích hợp với mẫu nghi thiên hạ hơn Trâu Duyệt Tinh nũng nịu mà vui vẻ kia. Cho dù kiếp này, mình lại một lần nữa bị Cố Trăn lợi dụng, trở thành quân cờ của nàng ta để tiếp cận Quận chúa, giúp Lý Hoảng cướp lấy ngôi vị hoàng đế, đối với thiên hạ thương sinh mà nói, cũng không tính là chuyện xấu gì.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lăng Tuyết Quân vốn có một chút khúc mắc với Cố Trăn cũng thoải mái, nói chuyện với nàng ta cũng tự nhiên hơn. Hai người lời nói hợp ý, thời gian liền trôi qua rất nhanh, không bao lâu liền đến biệt viện của Tề vương ở Nam Sơn.
Cố Trăn gọi Lăng Tuyết Quân xuống xe ngựa.
Vừa xuống xe, một cô nương mặc váy phấn trắng liền chạy tới, ôm Cố Trăn, thân thiết kêu lên: "Trăn tỷ tỷ, tỷ tới rồi."
Thấy cô nương ôm Cố Trăn, Lăng Tuyết Quân khẽ nhíu mày. Không nghĩ tới, vừa xuống xe, liền đụng phải tiểu oan gia kiếp trước.
Nữ nhân này tên là Lục Vân San, là thứ nữ của Tứ cữu phụ của Cố Khiên, mẫu thân của nàng ta cũng là di mẫu của Ngô Linh.
Kiếp trước, Cố Khiên có thể kết duyên với Ngô Linh, không thể thiếu công của Lục Vân San. Bởi vì có quan hệ hàng với Cố Khiên và Ngô Linh, nàng đã xâu kim giữa hai người để loại trừ Lăng Tuyết Quân. Mà Lăng Tuyết Quân biết chuyện của Cố Khiên và Ngô Linh, cũng là biết được từ chỗ Lục Vân San. Nàng còn nhớ rõ ngày thu năm đó, một đám công tử quý nữ ở Vân Duyên Sơn ngắm hoa quế, trong lúc vô tình nàng nghe được Lục Vân San vụng trộm nói với Cố Khiên: "Khiên biểu ca, giờ Tuất sơ khắc, Linh tỷ tỷ ở Thu Phong Đình chờ huynh."
Khi đó, nàng còn ngây thơ cho rằng Cố Khiên sẽ không đi lén lút gặp mặt như thế. Vì thế, nàng liền giấu đi, vụng trộm ở một bên quan sát Cố Khiên, không nghĩ tới, sắp đến đầu giờ Tuất, hắn thật sự tìm cớ một mình rời khỏi tiệc, đi về Thu Phong Đình.
Cũng từ giây phút đó, Lăng Tuyết Quân biết, thì ra người trong lòng mà Cố Khiên yêu, là Ngô Linh, mà không phải là Lăng Tuyết Quân nàng.