Thấy Lăng Ngọc vẻ mặt kinh ngạc, Cố Khiên sợ hắn sẽ lên tiếng phản đối, vội vàng quay mặt, nói với Lý Hoảng: “Vương gia, chúng ta về doanh trại đi.”
Lý Hoảng gật gật đầu, sau đó lớn tiếng nói với mọi người: “Chư vị, chúng ta trở về doanh trại!”
Mọi người nhao nhao bảo là đúng.
Thấy mọi người quay đầu ngựa đi về phía trước, Cố Khiên lại nói với Lý Hoảng: “Vương gia, Lăng cô nương bị thương, ta đi nhanh một chút để đưa nàng ấy trở về!”
“Ngươi đi đi.” Lý Hoảng gật đầu nói, “Trên đường cẩn thận.”
“Biết rồi.” Cố Khiên sợ bị Lăng Ngọc ngăn cản, sau khi nói xong, liền dẫn Mặc Phong chạy nhanh về phía doanh trại.
Lăng Ngọc thấy thế, dặn dò Lý Hoảng một tiếng: “Vương gia, ta cùng bọn họ!” Dứt lời, nhanh chóng cưỡi ngựa đi theo.
Cố Khiên cưỡi Mặc Phong một đường chạy như bay, Lăng Ngọc cũng không tụt lại phía sau, gắt gao đi theo phía sau. Nhìn sắc mặt của Lăng Ngọc không tốt, Lăng Tuyết Quân mím môi, cũng không dám hé ra nửa lời, ngoan ngoãn rụt vào lòng Cố Khiên.
Đến doanh trại, Cố Khiên dừng lại, hỏi Lăng Ngọc: “Lăng huynh, lều trại của Lăng Nhị cô nương ở đâu?”
Lăng Ngọc chỉ chỉ bên phải mình, nói: “Ở bên kia.”
“Vậy làm phiền Lăng huynh dẫn ta đi qua.” Cố Khiên nói.
Lăng Ngọc gật gật đầu, nói: “Được, đi theo ta.” Dứt lời liền cưỡi ngựa đi về phía lều trại của Lăng Ngọc Nhu, Cố Khiên đưa Lăng Tuyết Quân đi theo.
Rất nhanh, ba người liền đến bên ngoài lều trại của Lăng Ngọc Nhu. Lăng Ngọc nhảy xuống ngựa, hướng về phía lều trại kêu lên: “Ngọc Nhu, mau ra đi, Tuyết Quân đã quay lại rồi!”
Lăng Ngọc Nhu vì lo lắng cho Lăng Tuyết Quân nên một đêm không ngủ. Nghe Lăng Ngọc nói nàng đã quay lại, vội vàng hưng phấn chạy ra, kêu lên: “Tuyết Quân, muội không có chuyện gì chứ? Tối hôm qua…” Lời còn chưa dứt, nàng ta liền ngây ngẩn cả người.
Lăng Ngọc nhìn Lăng Ngọc Nhu sững sờ tại chỗ, hai mắt nhìn thẳng phía sau mình, trong lòng sinh lòng nghi ngờ, quay đầu nhìn lại, người của hắn cũng ngẩn ra. Chỉ thấy Cố Khiên đã xuống ngựa, dùng áo choàng quấn chặt Lăng Tuyết Quân lại, sau đó ôm nàng lên.
Lăng Tuyết Quân kinh hô một tiếng, nhìn Lăng Ngọc một cái, nhưng không phản kháng, tùy ý để Cố Khiên ôm mình đi tới trước trướng.
Thấy tình hình này, Lăng Ngọc và Lăng Ngọc Nhu liếc nhau, hai người đều vẻ ngưng trọng.
Đi tới trước mặt Lăng Ngọc Nhu và Lăng Ngọc, Cố Khiên cười cười, dường như đang giải thích với hai người: “Đầu gối của Lăng cô nương bị thương, cử động bất tiện.” Không đợi hai người trả lời, hắn liền ôm Lăng Tuyết Quân tiếp tục đi vào trong trướng. Chưa đi được mấy bước, hắn dường như lại nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại, nói với Lăng Ngọc Nhu, “Nhị tiểu thư, phiền ngươi tiến vào giúp Tam cô nương một chút. Lăng huynh, mời ngươi chờ ở bên ngoài, Tam tiểu thư phải thay xiêm y.”
“Biết nàng muốn thay xiêm y, vậy mà ngươi còn đi vào?” Lăng Ngọc bất mãn nói.
“Ta vào trướng đặt Tam tiểu thư xuống rồi ra ngay.” Dứt lời, Cố Khiên không để ý tới Lăng Ngọc nữa, trực tiếp ôm Lăng Tuyết Quân vào trong trướng.
Lăng Ngọc nghe Cố Khiên nói, thật sự muốn vọt lên đánh hắn hai quyền. Tuy nhiên, hắn do dự một lát, chung quy vẫn không đi vào. Một lát sau, Cố Khiên liền đi ra. Xem ra, hắn quả nhiên buông Lăng Tuyết Quân xuống rồi đi ra ngay, không có ở lại lâu.
Lăng Ngọc tiến lên kéo Cố Khiên lại, vẻ mặt phẫn nộ nói: “Lục Lang, hôm nay rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tuyết Quân là nữ nhi trong sạch, hiện giờ mọi người đều thấy nàng và ngươi có đụng chạm như này, ngươi để cho nàng về sau còn nói cửa hôn sự như thế nào?”. Truyện Phương Tây
Cố Khiên nhìn Lăng Ngọc, cười cười, nói: “Lăng huynh yên tâm, Cố Khiên ta cũng là nam nhi đội trời đạp đất. Nếu Tam tiểu thư vì ta mà danh tiết bị tổn hại, ta sẽ gánh vác một mình. Việc này đợi ta về nhà bẩm báo với phụ mẫu, rồi chọn ngày lành đến phủ cầu thân.”
“Thật sao?” Ánh mắt của Lăng Ngọc sáng lên. Chỉ cần Lăng Tuyết Quân gả cho Cố Khiên thì cho dù lúc trước hai người bọn họ đụng chạm nhau, cũng không có ai nhiều lời. Hơn nữa, Lăng Tuyết Quân có thể gả đến Cố gia, đối với nàng mà nói, chính là chuyện tốt rất lớn.
“Tất nhiên là thật.” Cố Khiên đáp.
“Vậy chúng ta liền chờ đại giá ở trong nhà!” Lăng Ngọc cười nói.
“Ừm.” Cố Khiên gật gật đầu, lại nói, “Tuy nhiên, bởi vì gia phụ còn đang ở biên cảnh Tây Bắc, việc này cần bẩm báo cho lão nhân gia thì hắn mới có thể định ra. Lần này đi Tây Bắc ngàn dặm xa, mỗi lần truyền tin đi cũng mất một khoảng thời gian, cho nên, có thể mất một khoảng thời gian mới có thể đến cầu thân.”
“Không sao.” Lăng Ngọc cười nói, “Chỉ cần ngươi giữ lời hứa, nhiều thêm mấy ngày thì nhiều thêm mấy ngày vậy.”
“Vậy một lời đã định.” Cố Khiên vươn tay, nói, “Các ngươi không thể đi thăm hỏi người khác[1] cho Tam tiểu thư.”
[1] Trong bản convert ghi “nhân gia”, cũng có nghĩa là nhà chồng tương lai. Theo mình hiểu là Cố Khiên bảo Lăng Ngọc không được đi thăm hỏi các nhà chồng khác cho Lăng Tuyết Quân.
Lăng Ngọc cười hì hì vươn tay ra, giáng một đòn tái sinh vào lòng bàn tay của, nói: “Tuyết Quân có thể gả cho Cố Lục Lang ngươi đã là phúc khí lớn, chúng ta còn lâu mới sẽ không thay đổi quẻ đâu.”
Nghe nói như vậy, Cố Khiên hơi sửng sốt, lập tức lạnh nhạt cười, nói: “Chỉ mong, thứ ta mang đến cho nàng là phúc khí đi.”
Lăng Ngọc vỗ vỗ vai Cố Khiên, nói: “Ta coi như ngươi là muội phu của ta, nếu ngươi không giữ lời hứa, về sau cũng không làm bằng hữu nữa.”
“Ta nhất định sẽ đến cầu hôn Tam tiểu thư.” Cố Khiên nghiêm túc nói.
“Vậy ta đưa ngươi trở về trước đi!” Lăng Ngọc trèo lên vai Cố Khiên, cười tủm tỉm nói, “Hôm nay ta phải ở cùng Tuyết Quân, hôm khác ta sẽ hẹn ngươi đi uống rượu!”
“Được.” Cố Khiên gật đầu. Hai người liền cùng nhau đi về phía trước.
Cố Khiên trực tiếp đặt Lăng Tuyết Quân lên giường, dặn dò Lăng Ngọc Nhu một tiếng, liền vội vàng rời đi. Lăng Ngọc Nhu nghe nói Lăng Tuyết Quân bị thương, vội vàng tiến lên kiểm tra, không ngờ, lại phát hiện Lăng Tuyết Quân đến quỳ thủy, làm bẩn xiêm y, vội vàng nói: “Tuyết Quân, muội đến quỳ thủy rồi sao?”
Lăng Tuyết Quân đỏ mặt gật gật đầu: “Nhị tỷ, tỷ có mang theo đai nguyệt sự không?”
Lăng Ngọc Nhu lắc đầu, nói: “Sao ta có thể mang theo thứ này bên người chứ? Chỉ có trở lại sơn trang mới có.”
“Vậy chúng ta mau trở về đi.” Lăng Tuyết Quân nói.
“Cũng chỉ có thể trở về.” Lăng Ngọc Nhu nói, “May mắn có áo choàng giúp muội che một chút, bằng không…” Đột nhiên, Lăng Ngọc Nhu nghĩ đến động tác hồi nãy Cố Khiên dùng áo choàng quấn Lăng Tuyết Quân lại, trong lòng hoảng hốt, vội vàng hỏi, “Có phải Cố công tử biết muội ngươi đến quỳ thủy không?”
Lăng Tuyết Quân cắn môi, gật đầu.
Lăng Ngọc Nhu che miệng, hét lớn: “Trời ạ, cái này, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Bằng không, sau này làm sao muội còn có thể nói cửa hôn sự được?”
Lăng Tuyết Quân cười thê lương, nói: “Nhị tỷ, tối hôm qua ở bên ngoài một đêm với hắn, hôm nay lại cùng hắn cưỡi ngựa trở lại doanh trại, tỷ cảm thấy muội còn có thể tìm được người muốn muội sao?”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lăng Ngọc Nhu hết đường xoay xở, “Cố công tử làm những chuyện này cũng là vì cứu muội, giúp muội, nhưng không có khả năng lớn khiến hắn cưới muội.”
“Không sao, Nhị tỷ, muội cũng không phải nhất định phải xuất giá.” Lăng Tuyết Quân cười cười.
Nghe vậy, Lăng Ngọc Nhu thở dài một tiếng.
“Nhị tỷ, đừng nói những chuyện này nữa, chúng ta nên mau trở về sơn trang đi.” Lăng Tuyết Quân nói.
“Được.” Lăng Ngọc Nhu gật gật đầu, “Trước tiên giải quyết tốt cho muội đã, chuyện còn lại, Quận chúa sẽ nghĩ cách xử lý cho muội.”
“Nhưng muội không thể cưỡi ngựa được nữa.” Lăng Tuyết Quân nói, “Nhị tỷ, tốt nhất là tìm một chiếc xe ngựa.”
“Vậy tỷ đi tìm đại ca nghĩ cách.” Dứt lời, Lăng Ngọc Nhu liền đi ra cửa.
Lăng Ngọc tiễn Cố Khiên đi, trước khi quay về trướng, cũng không biết Lăng Tuyết Quân đã thu dọn xong chưa, đang do dự có nên vào trướng hay không, liền nhìn thấy Lăng Ngọc Nhu ra khỏi trướng, hắn vội vàng nghênh đón, hỏi: “Ngọc Nhu, vết thương của Tuyết Quân không quan trọng chứ?”
Lăng Ngọc Nhu không tiện nói với Lăng Ngọc nguyên nhân khiến Lăng Tuyết Quân phải vội vã trở về, là do quỳ thủy đến, đành phải lừa gạt hắn nói: “Đầu gối của muội ấy bị thương rất nặng, phải nhanh chóng trở về mới được. Nhị ca, huynh có thể đi gọi một chiếc xe ngựa không, chúng ta đưa Tuyết Quân về sơn trang.”
“Được, ta lập tức đi tìm.” Lăng Ngọc nói xong, liền xoay người đi ra ngoài. Không lâu sau, hắn liền dẫn một chiếc xe ngựa quay lại trước trướng.
Lăng Ngọc Nhu đã giúp Lăng Tuyết Quân thay một bộ xiêm y sạch sẽ, nghe thấy Lăng Ngọc gọi hai người ở ngoài trướng, liền đỡ Lăng Tuyết Quân đi ra khỏi trướng.
Chiếc áo choàng kia của Cố Khiên thật sự rất dễ dùng, màu đen, cho dù dính chút gì đó không sạch sẽ, cũng nhìn không ra. Tuy rằng mới thay xiêm y xong, tuy nhiên, Lăng Tuyết Quân sợ máu lại tràn ra, vẫn khoác áo choàng lên người.
Lăng Ngọc nhìn thấy, nhíu nhíu mày, nói: “Tuyết Quân, trời nóng như vậy, muội còn khoác áo choàng làm gì, không sợ nổi mẩn à?”
Lăng Tuyết Quân vừa nghe xong, ngẩng đầu lên, nhìn Lăng Ngọc mất tự nhiên cười cười, nói: “Tối hôm qua muội bị cảm lạnh.” Dứt lời, không dừng lại, vội vàng lên xe ngựa.
Lăng Ngọc Nhu lên xe cùng nàng, Lăng Ngọc cưỡi ngựa, ba huynh muội liền cùng nhau trở về sơn trang.
Quận chúa thấy Lăng Tuyết Quân bị thương trở về, sửng sốt, vội vàng gọi lang trung đến xem vết thương cho nàng. Sau khi lang trung xem xong, nói lăng Tuyết Quân bị thương ở đầu gối mà cũng không có gì đáng ngại, lúc này Quận chúa mới yên lòng, gọi Lăng Ngọc vào phòng mình cẩn thận hỏi thăm tình hình.
Lăng Ngọc liền đem chuyện xảy ra nói cho Quận chúa.
Quận chúa nghe được Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên một mình ở chung một đêm, sắc mặt khẽ thay đổi, rồi nghe được hai người cùng cưỡi một ngựa quay về doanh trại trước mắt mọi người, sắc mặt lại càng thay đổi nhiều hơn, rồi lại nghe, cuối cùng Cố Khiên ôm Lăng Tuyết Quân vào trướng, mặt âm trầm cũng sắp nhỏ ra nước.
Lăng Ngọc thấy thế, vội vàng nói chuyện Cố Khiên đồng ý đến cầu hôn. Quận chúa vừa nghe xong, tất cả tức giận liền tiêu tán, gật gật đầu, nói: “Cố Khiên tiểu tử này, coi như có trách nhiệm. Lấy gia thế, tướng mạo, nhân phẩm, tài học mà nói, đều là sự lựa chọn của các cô nương. Tuyết Quân có thể đạt được cửa hôn sự này, coi như là không tệ.”
“Con cũng cảm thấy Tuyết Quân là trong họa có phúc.” Lăng Ngọc cười hì hì nói, “Muội ấy có thể gả đến Cố gia, mà lại gả cho Cố Lục Lang, lúc trước con nghĩ cũng không dám nghĩ.”
Quận chúa vừa nghe, trừng mắt nhìn Lăng Ngọc một cái, nói: “Chẳng lẽ Tuyết Quân tướng mạo tài tình, không xứng với Cố Lục Lang à?” Nói tới đây, nàng lại lẩm bẩm, “Tuy nhiên, Cố gia nhà cao cửa rộng, cũng không biết có ghét bỏ Tuyết Quân môn đệ thấp hay không? Không được, chờ đến khi Cố gia chính thức trả lời, ta liền cầu Thái hậu tứ hôn cho nàng, nâng thân phận của Tuyết Quân lên cao một chút, miễn cho sau này Lục thị khi dễ nàng.”
“Vẫn là mẫu thân suy nghĩ chu đáo.” Lăng Ngọc vội vàng vỗ mông ngựa.
“Các con một đám, không người nào không làm ta lo lắng hết?” Quận chúa nhìn Lăng Ngọc một chút, nói, “Sau khi trở về từ Vân Diên Sơn, liền bắt đầu chuẩn bị hôn sự của con.”
Nghe mẫu thân nói đến hôn sự của mình, Lăng Ngọc sắc mặt hơi đỏ lên, hắc hắc cười cười.
“Được rồi, con cũng mệt mỏi rồi, về phòng nghỉ ngơi đi.” Quận chúa đau lòng nhìn thoáng qua nhi tử, “Ta đi xem Tuyết Quân.”
“Vâng.” Lăng Ngọc đáp.
Hai mẹ con cùng nhau ra khỏi phòng, Lăng Ngọc trở về phòng, còn Quận chúa đi vào phòng của Lăng Tuyết Quân. Lăng Ngọc Nhu nhìn thấy Quận chúa, liền nói Lăng Tuyết Quân đến quỳ thủy khi ở bên ngoài, Cố Khiên chẳng những biết chuyện, mà còn một đường giúp đỡ chuyện che lấp chuyện rồi nói cho nàng biết. Quận chúa vừa nghe, không khỏi ngẩn ra.
Lăng Tuyết Quân thấy dáng vẻ của Quận chúa như thế, cúi đầu nói: “Tuyết Quân mất danh tiết, mong Quận chúa trách mắng.”
Quận chúa thở dài một hơi, nói: “Nào trách được con chứ?”
Lăng Tuyết Quân khóc nức nở: “Quận chúa minh lý, Tuyết Quân vô cùng cảm kích.”
“Không sao đâu.” Quận chúa ngồi xuống bên cạnh Lăng Tuyết Quân, đưa tay vén tóc rối bời bên gò má nàng nói: “Dù sao Cố Khiên cũng đồng ý đến cầu hôn. Sau này, các con trở thành phu thê, những chuyện này cũng không tính là không được gì.”
Nghe xong lời của Quận chúa, Lăng Tuyết Quân quá sợ hãi: “Cái gì? Cố Khiên muốn tới cầu thân? Quận chúa, người có nhầm không?”
“Không nhầm đâu!” Quận cười cười, nói, “Chính miệng hắn nói với đại ca con, sau khi bẩm báo việc này cho phụ mẫu thì sẽ đến cầu thân.”
Lăng Ngọc Nhu vừa nghe, mừng rỡ nói: “Tam muội muốn gả cho Cố Lục Lang? Đó là chuyện rất vui!”
Lăng Tuyết Quân ngây người một lúc lâu, sau đó dùng sức hô: “Nhưng mà, con không muốn gả cho Cố Khiên!”
Nghe Lăng Tuyết Quân nói, Quận chúa và Lăng Ngọc Nhu đều sửng sốt.