• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: dzitconlonton

Xem xong Kiều Dung Tam Biến, mọi người lại tiếp tục ngắm hoa ở trong vườn trong chốc lát. Tuy rằng Lăng Tuyết Quân đi cùng đám người Cố Khiên, thế nhưng, phần lớn thời gian nàng chỉ nói đùa với huynh muội La Lâm và Lý Dịch, rất ít khi để ý tới đám người Cố Khiên, cho dù thỉnh thoảng nói chuyện, thái độ cũng là khách sáo mà xa cách. Thấy Lăng Tuyết Quân đối xử với mình như thế, Cố Khiên cảm thấy rất không thoải mái, nhưng cũng không thể làm gì được.

Ngắm các loại hoa mẫu đơn trong vườn mẫu đơn này xong thì sắc trời cũng dần dần tối. Quận chúa liền phái người vào trong vườn, mời khách nhân đến Thiên Hương Hiên dùng thức ăn.

Biệt viện này vốn là hành cung của hoàng gia, trước kia Hoàng đế cũng thường xuyên mở tiệc chiêu đãi quần thần ở đây, cho nên, Thiên Hương Hiên hết sức rộng rãi, đủ để chứa hơn trăm người ở đây dùng thức ăn. Tuy nhiên, đêm nay khách nhân tới chỉ có hơn mười người, hơn nữa có các bậc phụ huynh ở đây, cho nên nam nữ khách nhân cũng không chia phòng mà ăn, mà là cùng nhau dùng thức ăn ở Thiên Hương Hiên, chỉ là nam nữ mỗi người một bên mà thôi.

Bữa tiệc này là do Lăng Ngọc Nhu giúp Quận chúa chuẩn bị. Lúc trước mọi người ngắm hoa ở trong vườn, trong lòng nàng lo lắng, sợ xảy ra chuyện gì, liền đặc biệt chạy đến phòng bếp, tự mình nhìn chằm chằm người người chuẩn bị thức ăn. Cho nên, đến khi Vãn Diên bắt đầu, nàng mới vội vàng chạy tới Thiên Hương Hiên.

Mặc dù Lăng Ngọc Nhu và Lăng Tuyết Quân đều chỉ là nữ nhi của tiểu quan, nhưng lại là chất nữ của Quận chúa, nên hôm nay cũng được coi là chủ nhà, nên ngồi cạnh Quận chúa, ngồi ở dưới tay của nàng. Xa hơn nữa, mới là các chủ mẫu và các cô nương.

Nam khách bên kia, ngồi ở thượng thủ, lần lượt là Tề vương, Hoài Vương, Lỗ vương cùng với Ngô vương đến từ Nam triều, tiếp theo mới là ba phụ tử Lăng Xương Cẩn. Dù sao một trong những vị vương gia này có thể sẽ là hoàng đế sau này, cho nên tự nhiên không dám lơ là. Tuy nhiên, bữa tiệc này là bữa tiệc dành cho khách riêng của Quận chúa, nên không có nhiều quy củ như vậy. Sau khi mở tiệc, mọi người khách sáo một phen, rồi từ từ tùy ý đứng lên.

Đám người Hứa Ưởng và Cố Khiên, La Lâm ngồi ở giữa đám người. Sau khi đến biệt viện, ngoại trừ lúc mới bắt đầu Hứa Ưởng nháy mắt với Lăng Tuyết Quân, sau đó, Lăng Tuyết Quân dường như không gặp lại ai. Về đến chỗ ngồi, hắn cũng ngồi nghiêm chỉnh, một phong thái hiền lành lịch thiệp, khác hẳn với người hung hãn đêm đó dùng đao uy hiếp nàng. Trên bữa tiệc, Hứa Ưởng cũng không nhìn thẳng vào mắt nàng, như thể không quen biết Lăng Tuyết Quân.

Thấy Hứa Ưởng như thế, Lăng Tuyết Quân liền yên lòng. Ban đầu nàng còn lo lắng Quận chúa phát hiện mình và Hứa Ưởng quen biết thì sẽ sinh nghi, còn mình thì không thể giải thích được. Xem ra, mọi chuyện đều do mình lo lắng quá nhiều.

Lúc mọi người đã say rượu, thừa dịp không có người chú ý, Lăng Ngọc Nhu đột nhiên nghiêng người, dựa vào Lăng Tuyết Quân, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Tuyết Quân, Tứ ca bảo tỷ nói cho muội biết, bữa tiệc này ăn ít một chút."

Lăng Tuyết Quân buông chiếc đũa gỗ trong tay xuống, kinh ngạc hỏi Lăng Ngọc Nhu: "Tại sao lại thế này?" Tại sao lại bảo mình ăn ít một chút? Chẳng lẽ trong món ăn này có cái gì kỳ quái sao?

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Lăng Tuyết Quân, Lăng Ngọc Nhu mím môi cười, nói: "Tứ ca bảo khi nào bữa tiệc kết thúc thì chúng ta cùng bọn họ tụ tập ở Thính Tuyền Đình."

"Hả? Hắn vẫn còn uống rượu sao?" Lăng Tuyết Quân lại hỏi: "Vậy, đi kêu làm gì?" Nếu như có La Lâm thì ngược lại mình có thể cân nhắc đến đó.



"Người chơi tốt với hắn, không chỉ có mấy người này. Cố Ngũ công tử, Cố Lục công tử, Giản nhị công tử, Vi Tam công tử a." Lăng Ngọc Nhu cười nói.

Nghe nói có Cố Khiên, trong lòng Lăng Tuyết Quân liền không muốn đi. Vì vậy, nàng lắc đầu, nói: "Đêm nay đã kết thúc, sợ là hơi muộn. Muội nên về phòng nghỉ ngơi sớm hơn."

"Tuyết Quân, cùng đi đi. Tỷ đã chơi với họ hai lần trước đây, rất vui." Lăng Ngọc Nhu khuyên nhủ, "Hơn nữa, La cô nương và Giản cô nương cũng đi, dù sao thì chúng ta cũng được coi như là nửa chủ nhân, coi như đi bồi khách đi."

Nghe thấy có La Ngâm Sương, trong lòng Lăng Tuyết Quân khẽ động. La Ngâm Sương muốn đi, chắc là La Lâm cũng phải đi? Vì thế, nàng ngẩng đầu hỏi: "Nhị tỷ, La gia đại công tử kia cũng muốn đi sao?"

Nghe Lăng Tuyết Quân nói vậy, trong lòng Lăng Ngọc Nhu nhảy dựng lên, cho rằng nàng nhìn ra môn đạo gì đó. Nàng ta dừng một lát, mới cười cười nói: "Sao muội lại hỏi La công tử?"

Nghe thấy giọng nói nghi ngờ trong miệng Lăng Ngọc Nhu, Lăng Tuyết Quân ngẩn ra. Nàng cũng cảm giác mình hình như có chút nóng nảy với chuyện của La Lâm. Nghĩ tới đây, nàng vội vàng cười cười, nói: "Vâng, lúc trước muội và La công tử và La cô nương ngắm hoa ở trong vườn, tán gẫu rất vui vẻ, khi nhớ ra, liền thuận miệng hỏi một chút."

"A, như vậy a." Lăng Ngọc Nhu mất tự nhiên cười cười, nói, "Cái này, giống như Tứ ca, hẳn là cũng gọi La công tử chứ?"

"La công tử muốn đi à? Vậy thì ta cũng đi." Lăng Tuyết Quân suy nghĩ một chút, liền đồng ý. Dù sao có nhiều cơ hội để gặp mặt La Lâm thì luôn luôn tốt. Kiếp này không thể so với kiếp trước, kiếp trước mình không cần quan tâm, La Lâm sẽ tự mình tìm cách tìm tới cửa. Mà kiếp này, bản thân mình không tìm hắn thì hắn sẽ không tới tìm mình.

Thấy Lăng Tuyết Quân vừa nghe nói La Lâm muốn đi, liền dứt khoát đồng ý, Lăng Ngọc Nhu sửng sốt một chút. Nữ nhân cực kỳ nhạy cảm, dù chỉ một chút nhưng nàng ta liền cảm giác được hình như Lăng Tuyết Quân có chút tình cảm khác thường với La Lâm. Trong lòng nàng ta "lộp bộp" nhảy một cái, thức ăn vốn ngon nhưng khi vào trong miệng, đột nhiên cảm thấy có chút vô vị.

Trong lòng nàng ra lo sợ nghĩ: Chẳng lẽ Tuyết Quân có ý La Lâm? Nếu thật sự là vậy, vậy sau này khi mình nghị thân cùng La Lâm, nàng có thể chịu không nổi hay không? Nàng có thể hận mình vì chuyện này hay không? Càng nghĩ thì Lăng Ngọc Nhu cảm thấy trong lòng càng luống cuống.

Nàng ta quyết định trong chốc lát rồi đến Thính Tuyền Đình, sau đó quan sát thái độ của Lăng Tuyết Quân đối với La Lâm một chút, xem có phải mình nghĩ như vậy hay không. Nàng ta chỉ hy vọng mình đa tâm, dù sao, nàng ta vẫn quan tâm đến tình tỷ muội với Lăng Tuyết Quân. Nếu thật sự như mình nghĩ vậy, Lăng Tuyết Quân cũng thích La Lâm, nàng ta cũng không biết nên làm cái gì nữa.

Vừa đúng giờ Tuất, Vãn Diên liền kết thúc. Lúc rời đi, Quận chúa nói với mọi người, nếu không thoải mái, có thể tiếp tục uống rượu. Ở Thiên Hương Hiên cũng được, tìm chỗ khác cũng được, chỉ cần nói cho hạ nhân một tiếng là được, tự nhiên sẽ có người đem rượu ngon món ngon đưa lên.

Mọi người tạ ơn thịnh tình của Quận chúa, rồi tản đi bốn phía.

Sau khi đưa Quận chúa về nơi ở, Lăng Ngọc Nhu liền lôi kéo Lăng Tuyết Quân đến Thính Tuyền Đình. Lúc hai người đến, chỉ thấy Lăng Khâm, Vi Hải Đình, Giản Bình Lạc và La Lâm đã ngồi vào chỗ. Giản gia cô nương Giản Ánh Học và La Ngâm Sương ngồi ở một bên, nhưng không phát hiện ra Cố Khiên.

Thấy thế, Lăng Tuyết Quân thở phào nhẹ nhõm. May mắn tên oan gia kia không ở đây, bằng không mình thật đúng là có chút không được tự nhiên.

Thấy Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu đi tới, Lăng Khâm liền vẫy vẫy tay với hai người, kêu lên: "Ngọc Nhu, Tuyết Quân, mau tới đây!"

Nghe được giọng của Lăng Khâm kêu hai người, La Lâm vội vàng quay đầu lại, thấy hai người, vội vàng lộ ra một nụ cười, đứng dậy, chào hỏi hai người: "Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư, các ngươi đến rồi."

"Ừm." Lăng Ngọc Nhu cười gật đầu, vẫn chưa nói gì.

"La công tử, các ngươi đến thật sớm a." Lăng Tuyết Quân cười chào hỏi.

"Ta vừa đi từ Thiên Hương Hiên ra, liền cùng Tứ Lang đến nơi này." La Lâm trả lời.

Lần trước tại hội hoa đào, Lăng Tuyết Quân tỏa sáng, Vi Hải Đình có ấn tượng rất sâu với nàng, liền cười nói với nàng: "Tam tiểu thư, mau tới đây ngồi! Lát nữa chúng ta lại sẽ uống rượu phạt ngâm thơ a."



"Được." Tâm tình Lăng Tuyết Quân rất tốt, mỉm cười đáp: "Thỉnh xin Vi công tử chỉ giáo nhiều hơn."

"Tam tiểu thư khiêm tốn." Vi Hải Đình cười nói, "Lần trước Khúc Thủy Lưu Thương ở Nam Sơn, tại hạ đã mở mang kiến thức văn tài của Tam tiểu thư, rất bội phục."

"Vi công tử khen trật rồi." Lăng Tuyết Quân cười nói.

"Lời nói của tại hạ, từng câu từng chữ xuất phát từ đáy lòng!" Vi Hải Đình nói.

Lăng Tuyết Quân còn muốn khiêm tốn thêm một chút, chỉ nghe Lăng Khâm cười ha hả: "Được rồi, hai người các muội đừng khách sáo nữa. Ngọc Nhu, Tuyết Quân, hai người mau ngồi xuống."

"Được." Lăng Tuyết Quân gật đầu. Nàng thấy vị trí bên người La Lâm trống, liền thuận thế ngồi ở bên người La Lâm.

Lăng Ngọc Nhu sửng sốt một chút, ngồi bên cạnh nàng.

"Ngọc Nhu, Tuyết Quân, các muội muốn uống chút rượu không?" Lăng Khâm lắc lắc bầu rượu trong tay, nói, "Huynh gọi người cầm rượu đỏ mà nữ hài tử các muội thích uống, không say đâu."

Rượu đỏ này có vị nhạt, ngọt hậu, uống như nước đường, khi các cô nương gặp nhau sẽ thích uống rượu này. Lăng Tuyết Quân cảm thấy hôm nay với La Lâm diễn ra rất thuận lợi, lúc này không có Cố Khiên ở đây chướng mắt, tâm tình sung sướng, liền nói với Lăng Ngọc Nhu: "Nhị tỷ, hôm nay khó có thể cao hứng như vậy, chúng ta cũng uống một ít đi."

Lăng Ngọc Nhu do dự một lát, sau đó gật đầu cười nói: "Được rồi."

"Đến! Tứ ca, giúp muội và nhị tỷ châm rượu!" Lăng Tuyết Quân kêu lên với Lăng Khâm.

"Tốt!" Lăng Khâm đáp, sau đó cầm lấy bầu rượu, đứng dậy, chuẩn bị rót rượu cho Lăng Ngọc Nhu và Lăng Tuyết Quân.

Đúng lúc này, La Lâm đưa tay đoạt lấy bầu rượu từ trên tay Lăng Khâm, cười nói: "Tứ Lang, ngươi cách khá xa, không thuận tay, để ta đến châm rượu cho hai vị cô nương."

"Vậy cũng được." Lăng Khâm liền đem bầu rượu giao cho La Lâm, còn mình thì vui vẻ thanh nhàn.

La Lâm đứng dậy, châm chén rượu trước mặt Lăng Ngọc Nhu và Lăng Tuyết Quân. Sau khi La Lâm thu hồi bầu rượu, Lăng Tuyết Quân thấy chén rượu trước mặt mình đã rót đầy rượu, mà trong ly rượu của Lăng Ngọc Nhu, cũng chỉ có hơn phân nửa chén rượu.

Lăng Tuyết Quân sửng sốt, cho rằng La Lâm không biết mình không rót đầy cho Lăng Ngọc Nhu, đang nghĩ ra lời để nhắc nhở hắn, lúc này, chợt nghe Lăng Khâm lớn tiếng kêu lên: "Ngũ Lang, A Khiên, sao giờ các ngươi mới tới? Đến trễ, muốn các ngươi phạt rượu!"

Lăng Tuyết Quân theo bản năng quay mặt lại, chỉ thấy Ngũ Lang Cố Nghi và Cố Khiên đang đi về phía Thính Tuyền đình.

Lúc này, Cố Khiên mỉm cười lạnh nhạt, ánh đèn màu vàng nhạt, chiếu lên mặt hắn, tựa như chiếc lồng bị sương mù che phủ, thân hình cao lớn thẳng tắp như tùng. Công bằng mà nói, Cố Nghi cũng được coi là dáng vẻ tuấn tú, nhưng so với Cố Khiên, sự khác biệt giữa hai người giống như đám mây bùn. Nhìn bộ dáng của Cố Khiên như vậy, Lăng Tuyết Quân đột nhiên hoảng hốt, nàng như trở về kiếp trước, trái tim không tự chủ được mà đập thình thịch.

"A Khiên, lúc nãy không phải ngươi nói với ta sẽ tới ngay sao? Sao đến trễ thế?" Lăng Khâm hỏi.

"Còn nói?" Cố Khiên thở dài một hơi, nói, "Ta và Ngũ ca rất vất vả mới thoát khỏi tứ mỹ nhân ở kinh thành đó, sua đó chạy tới ngay đấy thôi."

Nghe Cố Khiên nói, Cố Nghi đang hé miệng cười khẽ.



"Còn có tứ mỹ nhân ở kinh thành?" Lăng Khâm sửng sốt, "Là ai?"

Cố Khiên vẻ mặt bất đắc dĩ trả lời: "Chính là hai muội muội A Vi, A Oánh của ta, còn có biểu muội Vân San của ta cùng biểu tỷ Ngô Linh cô nương a."

Lăng Khâm vừa uống một ngụm rượu vào miệng, nghe thấy lời này của Cố Khiên, thiếu chút nữa phun rượu ra, thật vất vả mới nuốt xuống, người lại ho không ngừng.

Nghe Lăng Khâm ho một tiếng, Lăng Tuyết Quân thấy một trận kinh hồn bạt vía. Khi còn bé Lăng Khâm mắc chứng thở hổn hển, bệnh đó phát tác cũng giống như vậy, không ngừng ho khan, đến nỗi nàng chỉ cần nghe thấy Lăng Khâm ho khan thì sẽ cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Thấy Lăng Khâm vì ho khan mà mặt đỏ bừng, nàng vội vàng đứng dậy, chạy đến trước mặt Lăng Khâm, hỏi: "Tứ ca, huynh làm sao vậy? Đừng nói là chứng thở hổn hển lại tái phát, đúng không?"

Lăng Khâm ho đến không nói được gì, khoát tay áo với Lăng Tuyết Quân.

Cố Khiên thấy thế, vội vàng bưng một chén trà, đưa cho Lăng Khâm.

Lăng Khâm liền nắm tay Cố Khiên, uống một ngụm trà trong chén, lúc này mới từ từ ngừng ho, sau đó liền thấy hắn thở hổn hển nặng nề, nhất thời không nói nên lời.

Nhìn Lăng Tuyết Quân đầy mắt kinh hoàng, Cố Khiên dịu dàng nói với nàng: "Tam tiểu thư đừng lo lắng, Tứ ca ngươi không phải mắc chứng thở hổn hển, chắc là chỉ do uống rượu nên bị sặc."

Nghe Cố Khiên nói, Lăng Tuyết Quân ngước mắt lên, nhìn về phía hắn.

Trong bóng đêm, chỉ thấy trên mặt hắn giống như quan ngọc, đôi mắt như Hắc diệu thạch[1], đen tối sáng ngời. Ánh đèn chiếu vào trong mắt hắn, dường như có ngọn lửa đang nhảy lên trong mắt hắn.

Mà hình dáng của nàng, chiếu ở giữa hai mắt hắn.

[1] Hắc diệu thạch:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK