Editor: dzitconlonton
Lăng Tuyết Quân đi tới tiền viện, thấy phụ thân, bá phụ cùng huynh trưởng đều chờ ở chỗ này chờ tiễn biệt mình.
Lăng Tuyết Quân thấy bá phụ cùng ba vị huynh trưởng hành lễ, sau đó lại đi tới trước mặt Lăng Xương Kham, quỳ xuống bái biệt phụ thân, cảm tạ ân sinh dưỡng của phụ thân. Nhìn bộ dáng nữ nhi như vậy, Doãn thị đứng bên cạnh rơi nước mắt, Lăng Xương Kham đỡ nữ nhi dậy, sau đó quay mặt lại cười nói với thê tử: “Tuệ Trinh, không phải nàng vẫn cảm thấy Tuyết Quân gả được là tốt sao? Còn khóc cái gì nữa?”
Doãn thị khàn giọng nói: “Gả tốt đến đâu, ta cũng luyến tiếc a! Nàng là từ thịt rơi xuống của ta!”
“Nữ nhi mà, luôn phải lập gia đình.” Lăng Xương Kham mỉm cười nói, “Hôm nay là ngày tốt của Tuyết Quân, nàng đừng khóc, cao hứng một chút.”
Doãn thị cố gắng thu nước mắt, gật đầu với trượng phu.
“A Huyễn, đưa Tuyết Quân ra ngoài đi.” Lăng Xương Kham quay đầu lại, nói với Lăng Huyễn.
“Vâng, phụ thân.” Lăng Huyễn đi tới trước người Lăng Tuyết Quân, nói, “Tuyết Quân, Tam ca đưa muội ra cửa.”
Lăng Tuyết Quân hướng về phía Lăng Huyễn gật gật đầu, nói: “Vất vả cho Tam ca.”
“Không vất vả.” Lăng Huyễn cười cười, sau đó quay lưng lại, ngồi xổm xuống.
Lăng Tuyết Quân nhào lên người Lăng Huyễn, ôm cổ hắn. Lăng Huyễn nhẹ nhàng dùng sức, liền cõng nàng lên. Doãn thị đi lên trước, đặt một chiếc hỉ khăn lên đầu nữ nhi, rồi mới bảo Lăng Huyễn cõng Lăng Tuyết Quân đi ra ngoài cửa phủ.
Lăng Tuyết Quân tựa vào lưng Lăng Huyễn, ôm chặt cổ huynh trưởng, trong lòng lại có đủ mọi tư vị. Kiếp trước khi mình gả đi, Lăng Huyễn, hắn hắn vì bệnh mà đến kinh thành, là Lăng Ngọc đưa mình lên hỉ kiệu. Kiếp này Lăng Huyễn đã sớm tới kinh thành, bởi vì sợ hắn sinh bệnh, nên Lăng Tuyết Quân liền bảo mẫu thân điều trị thân thể cho hắn. Cũng không biết là điều trị có hiệu quả, hay là do thay đổi hoàn cảnh, kiếp này Lăng Huyễn không bệnh không đau qua mùa đông, thân thể vẫn rất khỏe mạnh, hiện tại đang chờ sắp tới thi hội. Nghĩ tới đây, trong lòng Lăng Tuyết Quân yên lặng niệm, cầu ông trời mở mắt, phù hộ cho Lăng Huyễn có thể đạt tới cao trung, thực hiện ước nguyện ấp ủ bấy lâu của hắn.
Lúc này, Lăng Huyễn cõng Lăng Tuyết Quân đã ra khỏi cửa phủ. Bởi vì trên đầu bịt kín, nàng cũng không nhìn thấy cái gì, liền yên lặng nằm sấp trên lưng Lăng Huyễn, để hắn đưa mình lên kiệu hoa. Vừa ngồi xuống, nàng liền nghe thấy thanh âm của Lăng Huyễn vang lên: “Lục Lang, Tuyết Quân chúng ta có thể giao cho ngươi.”
Thanh âm vui vẻ của Cố Khiên lập tức vang lên: “Tam ca yên tâm, Cố Khiên tất không phụ sự tin tưởng.”
“Vậy là tốt rồi.” Thanh âm của Lăng Huyễn nghe rất sung sướng.
Nghe được những lời này, trong lòng Lăng Tuyết Quân lại cười khổ. Lời này của Cố Khiên nói rất dễ nghe, nhưng hắn có làm được hay không lại là chuyện khác. Bất quá, kiếp này, mình sẽ không ngốc vì hắn mà tự sát, hắn muốn làm gì, muốn cùng Ngô Linh có liên lụy gì, chính mình cũng lười đi quản.
Khi hỉ nương kêu một tiếng, đội ngũ đón dâu chậm rãi khởi hành. Hỉ kiệu nâng Lăng Tuyết Quân đi về phủ Đại tướng quân.
Lăng Tuyết Quân ngồi trong hỉ kiệu, tâm tình lại vô cùng thấp thỏm. Tuy rằng đây là lần thứ hai gả cho Cố Khiên, nhưng hai lần hắn đều bị ép nên cưới nàng, kiếp trước không thể có kết quả tốt, vậy kiếp này thì sao?
Ngay khi Lăng Tuyết Quân lo sợ bất an, đội ngũ đón dâu đã đến trước cửa phủ tướng quân, đội ngũ cũng ngừng lại. Hỉ nương đi đến bên hỉ kiệu, nhẹ giọng nói với Lăng Tuyết Quân: “Cô nương, công tử muốn tới mời người xuống kiệu.”
Lăng Tuyết Quân cố gắng bình phục tâm tình của mình, đáp: “Biết rồi, ngươi lui ra đi.”
“Vâng.” Hỉ nương liền lui sang một bên.
Cố Khiên nhảy xuống ngựa, đi về phía kiệu. Bước chân càng đi càng gần, nhìn kiệu màu đỏ ở trong mắt mình càng ngày càng rõ ràng, trong lòng hắn thế nhưng có chút căng thẳng.
Hỉ nương thấy Cố Khiên đi tới gần, vội vàng tiến lên vén rèm kiệu lên. Trong nháy mắt, dáng người duyên dáng của một nữ tử liền xuất hiện trong mắt hắn. Tuy rằng hỉ khăn đã che đầu nàng, khiến hắn không thấy rõ dung nhan của nàng, nhưng nhìn đường nét quen thuộc đó vẫn khiến hắn không khỏi đột nhiên nhảy lên.
“Công tử, có thể mời tân phụ xuống kiệu.” Hỉ nương cười nói với Cố Khiên.
Cố Khiên gật gật đầu, sau đó hít sâu một hơi, đi tới trước cửa kiệu, khom người vươn tay về phía Lăng Tuyết Quân, trong miệng nhẹ nhàng gọi: “Tuyết Quân, đưa tay cho ta, ta dẫn nàng vào cửa.”
Nghe được thanh âm của Cố Khiên, thân thể Lăng Tuyết Quân khẽ run lên, cảm giác do dự cùng bất an trong lòng càng ngày càng nhiều. Thế nhưng, đến lúc này, nàng muốn đổi ý thì đã không còn kịp nữa rồi. Nàng dừng một chút, sau đó đưa tay về phía giọng nói của hắn, rất nhanh, một bàn tay ấm áp liền nắm chặt tay nàng, dẫn nàng đứng dậy đi ra ngoài kiệu.
Nàng không thể nhìn thấy con đường, chỉ có thể đi theo hắn về phía trước.
“Cẩn thận dưới chân.” Hắn nhẹ giọng nói.
Nàng cúi đầu, nhìn thấy trước chân mình ngang một cây kiệu, liền cẩn thận bước qua. Một đường kế tiếp, Cố Khiên thỉnh thoảng nhắc nhở nàng lên bậc đá, xuống thạch giai, bước qua cánh cửa. Nghe giọng nói của hắn, trong lúc hoảng hốt, nàng dường như đã trở lại kiếp trước. Khi đó, lúc hạ kiệu Cố Khiên dẫn nàng vào cửa, cũng nhắc nhở nàng như vậy. Nghĩ tới đây, dưới chân nàng hơi chậm lại.
Cố Khiên tựa hồ cảm giác được cái gì đó, quay mặt lại hỏi nàng: “Tuyết Quân, làm sao vậy?”
“Không có gì.” Nàng bước về phía trước một lần nữa.
Vào phòng lễ sảnh, hai người dưới sự hướng dẫn của người chủ trì thực hiện nghi thức bái thiên địa, bái phụ mẫu, sau đó liền được đưa vào trong tân phòng.
Lăng Tuyết Quân vừa vào phòng, liền có người đỡ nàng ngồi lên giường hỉ quả. Hỉ nương đi lên phía trước, trình lên hỉ xứng[1] lên cho Cố Khiên, nói: “Công tử, có thể mở hỉ khăn của tân phụ.”
Cố Khiên gật gật đầu, nhận lấy hỉ xứng, sau đó đi tới trước mặt Lăng Tuyết Quân, hơi khom người xuống, chậm rãi giơ hỉ xứng lên, chậm rãi nhấc hỉ khăn trên đầu Lăng Tuyết Quân lên.
Dưới hỉ khăn, một gương mặt phủ son phấn, điểm đôi môi đỏ liền xuất hiện trước mặt hắn. Nhìn gương mặt gần như không thể nhận ra bộ dáng này, hắn sợ run một chút, do dự gọi: “Tuyết Quân?”
“Ta ở đây.” Lăng Tuyết Quân đáp.
Nghe được giọng nói quen thuộc của nàng, hắn mới thở dài một hơi.
Hỉ nương tiến lên, đem hỉ xứng cùng hỉ khăn cất đi, sau đó lại dẫn Lăng Tuyết Quân cùng Cố Khiên hành lễ kết tóc, lễ hợp cẩn, đồng lao.
Bộ nghi thức này Lăng Tuyết Quân kiếp trước đều đã làm một lần, lần này rất thuần thục, không giống kiếp trước bởi vì trong lòng kích động mà sai lầm.
Sau khi toàn bộ hôn lễ chấm dứt, hỉ nương cười nói: “Công tử, Thiếu phu nhân, kết thúc buổi lễ, nô tỳ liền lui ra.”
Cố Khiên gật gật đầu, nói: “Xuống lĩnh thưởng đi.”
“Đa tạ công tử.” Hỉ nương mặt mày hớn hở lui xuống.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người Cố Khiên và Lăng Tuyết Quân.
Cố Khiên ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn Lăng Tuyết Quân, vẫn không nói gì.
Lăng Tuyết Quân nhìn hắn, hỏi: “Ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy để làm gì? Cũng không phải không biết.”
Nghe vậy, hắn lạnh nhạt cười, nói: “Nàng bôi phấn, thoạt nhìn không giống như ngày thường. Lúc ta mở hỉ khăn, thật đúng là có chút không dám nhận.”
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân lấy tay vuốt ve gò má mình, quả nhiên sờ được một tầng son phấn nặng nề, đều dính vào ngón tay. Xem ra, lát nữa phải tẩy rửa cho sạch mới được. Nàng cúi đầu, không lên tiếng.
Thấy nàng không muốn nói chuyện, hắn cũng im lặng. Lúc này, không khí trong phòng liền có chút xấu hổ.
Hắn im lặng một lúc lâu, nói: “Vậy nàng đi rửa mặt đi, ta đi ra ngoài tiếp khách trước.”
Nàng gật đầu, đáp: “Ngươi đi đi.”
“Nàng mệt mỏi thì đi ngủ trước.” Hắn dừng lại và nói, “Ta sẽ trở lại trong một khoảng thời gian ngắn.”
Hắn sẽ quay lại trong chốc lát nữa chứ? Lừa quỷ! Cũng không phải chưa từng thành thân với ngươi! Lần này đi không hơn nửa canh giờ, ngươi có thể trở về không? Tuy nhiên, thay vì chọc thủng hắn, nàng nói với hắn: “Ta sẽ đợi ngươi trở về.”
Cố Khiên cười cười, sau đó đứng lên, nói: “Vậy ta đi ra ngoài.”
“Ta đưa ngươi ra ngoài.” Lăng Tuyết Quân đứng dậy, đưa hắn ra khỏi cửa. Thấy bóng dáng Cố Khiên đi xa, lúc này nàng mới quay người lại, bảo Phi Lan và Bích Trúc cùng mình đi rửa mặt tắm rửa.
Sau khi rửa sạch mặt, chì hoa cùng một thân bụi bặm, Lăng Tuyết Quân cảm thấy người thoải mái không ít. Nàng trở về phòng, ngồi trước bàn trang điểm, bảo Bích Trúc chải đầu cho mình.
Bích Trúc vội vàng tiến lên, cởi tóc nàng ra, sau đó cầm lấy lược sừng trâu chậm rãi chải lên.
Lăng Tuyết Quân từ trong gương đồng nhìn thấy Phi Lan mang theo Thanh Nha nhặt táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen vân vân trên giường, sau đó trải một cái khăn nguyên màu trắng trên giường.
Nhìn thấy một màn này, Lăng Tuyết Quân đột nhiên giật mình. Đúng rồi, đêm nay là đêm tân hôn của mình và Cố Khiên. Vậy tối nay, mình và hắn sẽ như thế nào? Kiếp trước cũng đơn giản, lúc Cố Khiên trở về đã uống đến nửa say, bị người dìu vào phòng. Nàng sợ hắn không chịu chạm vào mình, thừa dịp hắn say rượu thì chủ động trêu chọc hắn, liền đem gạo nấu thành cơm. Kiếp này, nàng cũng không muốn hạ mình ti tiện như vậy nữa, hơn nữa, nàng cũng không muốn chung giường chung gối với Cố Khiên.
Ánh mắt nàng xuyên qua gương đồng, nhìn lướt qua trong phòng, đột nhiên, một giường mỹ nhân dựa vào ánh mắt của nàng, trong lòng nàng khẽ động. Giường mỹ nhân này rất rộng rãi, hoàn toàn có thể coi như một cái giường.
Nghĩ tới đây, nàng hướng về phía Bích Trúc, Phi Lan, Thanh Nha nói: “Các ngươi đều lui ra đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
Bích Trúc có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu lên, hỏi: “Phu nhân, người không đợi công tử?”
“Đương nhiên phải chờ hắn.” Sợ Bích Trúc nhận ra suy nghĩ của mình, Lăng Tuyết Quân giả bộ thẹn thùng, thấp giọng nói, “Một mình ta chờ hắn là được.”
Bích Trúc cười, nói: “Được rồi, các nô tỳ liền đi ra ngoài. Phu nhân có việc, kêu một tiếng là được.”
“Ừm.” Lăng Tuyết Quân gật đầu.
Bích Trúc liền gọi Phi Lan, Thanh Nha ra khỏi phòng. Sau khi ra khỏi cửa, nàng ta còn không quên, xoay người đóng cửa lại.
Thấy trong phòng cũng chỉ còn một mình mình, Lăng Tuyết Quân liền vội vàng đứng dậy, đi về phía bên giường.
Mặc dù đã bắt đầu mùa xuân, nhưng trời vẫn rất lạnh, vì vậy trên giường đặt hai chiếc chăn gấm. Lăng Tuyết Quân đặt một cái gối mềm lên chăn gấm, sau đó cuộn gối mềm và chăn gấm rồi ôm lên giường mỹ nhân, lấy gối mềm xuống, trải chăn gấm ra.
Vừa trải giường mỹ nhân xong, Lăng Tuyết Quân liền nghe thấy cửa sau lưng “Kẹt” một tiếng. Nàng cho rằng là Bích Trúc các nàng quay lại, vội vàng kinh hoảng xoay người lại, không nghĩ tới lúc quay đầu lại nhìn, người xuất hiện trước cửa lại là Cố Khiên.
Nàng sửng sốt.
Sao hắn lại về nhanh vậy? Hơn nữa thoạt nhìn, hắn dường như rất tỉnh táo, trên mặt không hề bị say.
Cố Khiên thấy nàng trải chăn trên giường mỹ nhân, cũng sửng sốt một chút, hỏi: “Nàng làm gì vậy?”
“Ừm, ta, ta ở chỗ này trải, trải giường a.” Nàng lắp bắp nói.
“Trải giường?” Hắn nhướng mày, hỏi, “Ai muốn ngủ ở đây?”
“Người của ngươi dài như vậy, đương nhiên không có khả năng ngủ ở chỗ này.” Lăng Tuyết Quân lúng túng cười cười, nói: “Ta ngủ ở đây.”
“Nàng ngủ ở chỗ này?” Vẻ mặt hắn kinh ngạc, “Đêm nay chính là đêm tân hôn của chúng ta, nàng nói với ta, nàng ngủ ở chỗ này?”
Mặt nàng hơi nổi lên ửng đỏ, chậm rãi nói: “Cố công tử, ta biết, ngươi cưới ta cũng là do bất đắc dĩ, cho nên, chúng ta cũng không cần làm phu thê tốt với nhau. Ta ngủ ở đây, chúng ta cũng có thể nước giếng không phạm nước sông. Nếu sau này ngươi lại muốn cưới cô nương mình vừa ý vào cửa, thì ta cũng tán thành.”
Nghe Lăng Tuyết Quân nói như vậy, Cố Khiên cắn răng cười, nói: “Lăng Tuyết Quân, thật không nhìn ra, nàng thật sự là hiền tuệ ha!”
Nghe ra ý châm chọc trong miệng Cố Khiên, Lăng Tuyết Quân cắn cắn môi, cúi đầu, không nói gì.
“Nàng làm vậy, vậy ta hỏi nàng, thứ kia làm sao bây giờ?” Nói xong, Cố Khiên chỉ tay lên giường.
Lăng Tuyết Quân nhìn theo tay hắn chỉ, chỉ thấy ngón tay hắn đang chỉ vào chiếc khăn nguyên trắng nõn ở giữa giường.
Đúng rồi, còn có thứ này. Vậy làm sao bây giờ? Nghĩ tới đây, lông mày của nàng không khỏi nhẹ nhàng nhíu lại.
[1] Hỉ xứng: