"Hẳn là...Tên Từ Triết này không phải là tên Từ Triết kia?" Một nữ đệ tử Dao Trì nói.
"Sư muội ngươi bị hoa mắt sao? Giọng nói hay dung mạo của người này, thậm chí tư chất hay linh căn đều nói hắn là tên Từ Triết kia."
"Ý muội nói là, tên Từ Triết này có phải là do tà mị biến thành hay không?"
"Không có khả năng."
Nữ nhân lớn tuổi lắc đầu, trầm giọng nói: "Nếu như hắn là do tà mị hoá thành thì lại càng dễ dàng tiếp cận sau đó đầu độc chúng ta, nhưng vừa rồi chúng ta cũng tiêu hao một lượng lớn linh khí, ta nói có thể kiên trì đến lúc trời gần sáng, nhưng trên thực tế linh khí trong cơ thể các ngươi cũng không còn bao nhiêu, nếu như cứ tiếp tục đánh, không đến nửa canh giờ linh khí của chúng ta sẽ hoàn toàn tiêu hao hết."
"Sư tỷ nói không sai, lúc này này bọn chúng cũng không có lý do gì để an bài cho một tên nào khác đi giả dạng Từ Triết, nếu như chúng có thể diễn một màn như vậy, chẳng phải là đang kêu chúng ta tranh thủ thời gian khôi phục linh khí sao."
Một nữ đệ tử gật đầu nói.
Mấy người khác cũng liếc mắt nhìn nhau, trầm mặt.
Bởi vì tà mị không có lý do gì phải làm như thế, vì vậy chỉ có một khả năng.
Vị này chính là thiên kiêu thứ một trăm vừa mới thức tỉnh Từ Triết, tuyệt đối không đơn giản như lúc trước các nàng nhìn qua.
Từ sáng đến bây giờ, bất quá chỉ trôi qua có mấy canh giờ, mà hắn đã có thể bước vào Luyện Khí kỳ.
Đồng thời linh khí trong cơ thể hắn cực kỳ dồi dào, mặt mày phát quang, chỉ sợ đã tiếp cận Luyện Khí viên mãn.
"Không đúng, nếu như lùi một bước mà nói, cho dù hắn thực sự là Luyện Khí viên mãn, thì từ đầu đến cuối cũng chỉ có Luyện Khí kỳ, nhưng dựa vào cái gì lại khiến đám tà mị này kiêng kỵ hắn như vậy?" Nữ tử lớn tuổi cau mày nói.
"Tất nhiên là trên người của hắn có chí bảo nào đó, nên bất luận hắn có tu vi gì, vẫn là đám tà mị vẫn luôn kiêng kỵ hắn, tất cả mọi thứ đều có liên quan đến chí bảo trong người hắn."
"Không sai, nếu như các ngươi nhìn kỹ, thì chiếc nhẫn trữ vật mà Lâm thánh chủ đưa cho, bây giờ cũng đang ở trong tay hắn, cho nên Lục Lâm không có ra tay."
"Vì vậy ngoại trừ Lâm thánh chủ cùng Từ Triết, chỉ sợ không có ai biết bên trong nhẫn trữ vật ấy đang cất giấu thứ gì, cho nên dưới tình huống trước mắt, trong người hắn nhất định có chí bảo."
Mấy người nói xong, đôi mắt cũng trở nên nóng hơn, giống như đang phát sáng vậy.
"Trước tiên phải nghĩ biện pháp kêu hắn giúp chúng ta phá vòng vây, đến lúc đó nếu có cơ hội thì ra tay đoạt nhẫn trữ vật."
Rất nhanh sau đó, nữ tử lớn tuổi đưa ra một sự lựa chọn, mấy nữ đệ tử Dao Trì khác cũng lộ ra vẻ vui mừng, liền gật đầu đồng ý.
…
Mà lúc ấy, Thương U Nhi đang đại biểu cho đám tà mị giằng co với Từ Triết.
Mà Từ Triết lại lấy ra khối sắt nhỏ kia, khối sắt này đối với đám tà mị mà nói rất có tính uy hiếp.
Thương U Nhi cũng cho rằng Thiết Quải bà bà bị Từ Triết giết chết, khối sắt kia cũng thành chiến lợi phẩm của Từ Triết.
Nhưng có người mật báo cho nàng sự thật, Thiết Quải bà bà thực chất bị hắn hù chạy, ngay đến gậy cũng ném đi.
Thương U Nhi nghe xong, xém chút nữa muốn chửi thề.
Thiết Quải bà bà bị tên gia hỏa này liếc mắt một cái, bèn ném gậy thu hút sự chú ý sau đó trốn về phong ấn trận?
Mẹ nó!
Nghe được cái chân tướng này, nó còn tàn khốc hơn so với việc Thiết Quải bà bà bị giết có được không?
Thiết Quải bà bà là ai? Thực lực có thể so với Trúc cơ hậu kỳ, là một tồn tại nằm trong top 10 phong ấn trận, làm thế méo nào lại sợ thành như vậy?
Thương U Nhi không khỏi nhíu mày, nàng cũng tận mắt nhìn thấy thực lực Từ Triết, nhưng không cách nào phán đoán được cụ thể hắn mạnh bao nhiêu, cho nên chỉ có thể xác định hắn mạnh hơn nàng rất nhiều.
Nhưng nếu so sánh với Thiết Quải bà bà, nàng vẫn luôn cảm thấy Thiết Quải bà bà mạnh hơn hắn một chút.
Thế mà Thiết Quải bà bà đều chưa đánh một trận nào lại trực tiếp ném gậy chạy mất, việc này quả thật không bình thường.
"Không nghĩ đến."
Thương U Nhi gãi gãi trán, quyết định không nghĩ thêm thứ gì nữa.
Nàng chỉ suy nghĩ rõ ràng một việc, nếu như đến cả Thiết Quải bà bà cũng sợ tên tiểu này, thì nàng cũng phải sợ gấp đôi.
"Từ công tử, ngươi cứ nói thẳng, ngươi muốn người hay muốn tài, hoặc là muốn cả hai?" Thương U Nhi nói thẳng không kiêng dè.
Những con tà mị khác nghe như thế cũng không có chút gì gọi là không đúng, cho nên cũng nhao nhao nhìn Từ Triết.
"Cái này…"
Từ Triết suy tư, sau đó lại im lặng đếm số lượng tà mị một lần nữa.
Bên ngoài khách sạn có bốn mươi đầu, bên trong có mười một đầu, tổng cộng là năm mươi mốt đầu.
Cuối cùng vẫn nên khiêm tốn một chút.
"Cô nương, cô đúng là rất đẹp. Nhưng tại hạ… Hôm nay chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, một lòng cầu đạo, không để ý đến chuyện tư tình nữ nhi, cũng không muốn tài phú, bởi vì dưa hái xanh không ngọt, hy vọng cô nương có thể hiểu dùm tại hạ." Vẻ mặt Từ Triết lộ ra vẻ khó khăn, chần chừ một lát mới nói.
Thương U Nhi nghe xong cũng sững người: "Từ công tử lời ngươi vừa nói có ý gì? Ta nghe không hiểu."
"Ai, ý nói chúng ta không thích hợp, nên mời cô nương kiếm một người thích hợp hơn tại hạ." Từ Triết thở dài, cứng rắn nói lời cự tuyệt.
Thương U Nhi sững sờ lần nữa, sau đó lập tức phản ứng: "Con mẹ nó chứ.."
Không được, không được nổi nóng.
(*Đối tác là cha là mẹ ngàn vạn không được lấy phóng lợn xiên đối tác :)) Dịch giả thêm.
Con mẹ nó, tên tiểu tử này là yêu nghiệt, đắc tội không nổi.
"Từ công tử hiểu lầm, ta không thể phủ nhận công tử cũng rất đẹp trai soái ca. Nhưng ý ta mới nói là nếu công tử có yêu cầu gì cứ việc nói ra, nhưng nếu so với việc công tử muốn chúng ta thả mấy tên kia đi, thì không bằng để chúng ta tìm một ít bảo vật đến tặng cho công tử?"
Thương U Nhi đè nén lửa giận trong lòng, cưỡng ép tâm khí bình tĩnh giải thích.
Từ Triết nghe xong, lập tức vỗ vỗ ngực, giống như vừa mới trút được gánh nặng, rồi thở phào một hơi.
"Cỏ." Thương U Nhi trầm ngâm nói: "Là một loài thực vật."
Từ Triết khẽ giật mình.
Nàng đang mắng ta?
Khẳng định là như vậy!
Ta đã biết, không nên trực tiếp cự tuyệt, cũng có thể do ta làm quá uyển chuyển, nên nàng làm bộ như nghe không hiểu.
Haiz, nữ nhân.
"Ý tốt của cô nương tại hạ nhận, người cùng tài tại hạ đều không cần, cho nên cô nương cứ giữ lấy." Từ Triết nói xong, trực tiếp quay người đi về Thiên Kiêu Lâu.
Ở thời điểm như thế này, phải cho nữ nhân này nhìn ra là ta đã quyết định cự tuyệt, không thể để cho nàng giữ lại một chút tâm niệm nào.
Thương U Nhi trợn tròn mắt.
Tất cả đều không cần?
Thật hay giả vậy?
Gia hỏa này sao hào phóng vậy?
Mấy con tà mị khác cũng ngây người, sau đó lập tức đại hỷ.
Không tổn thất gì hết.
Đối mặt với một tên biến thái, mà không tổn thất một chút nào, thật đúng là máu liều nha!
Nhưng ở trong khách sạn, mấy nữ đệ tử Dao Trì đã gấp đến phát điên.
Nguyên bản nghe được điều kiện mà Thương U Nhi cùng Từ Triết trao đổi, Thương U Nhi đột nhiên muốn thoả hiệp, vậy mà không nói điều kiện trực tiếp hỏi Từ Triết muốn người hay muốn tài.
Các nàng trước mắt chủ quan cũng cho rằng Từ Triết xuất hiện chính là đến giúp đỡ các nàng.
Dù sao người nào cũng là Nhân tộc, mặt dù trước đây có một chút mâu thuẫn, nhưng nguy hiểm đang ở trước mắt đương nhiên sẽ đồng tân hiệp lực cùng nhau chống lại ngoại tộc, sau đó mới lấy dao đâm sau lưng nhau.
Ai có thể nghĩ, tên gia hỏa này ăn nói linh tinh một phen lại chọc giận Thương U Nhi, sau đó nói người hay tài đều không cần, không những thế còn quay lưng đi mất.
Ngươi có suy nghĩ đến cảm thụ của chúng ta hay không?
"Từ thiên kiêu dừng bước, dừng bước!"
Một nữ đệ tử Dao Trì gấp đến điên, trong lòng lo lắng sau đó hét lớn.
Từ Triết nghe thấy cũng dừng bước, quay người lại nói: "Ta hiểu, các ngươi đang gặp nguy hiểm rất muốn ta ra tay cứu giúp."
"Đúng vậy, trước đây chúng ta thật có mắt không tròng, bất kính với Từ thiên kiêu, mong Từ thiên kiêu rộng lượng tha thứ, ra tay cứu giúp chúng ta."
Sắc mặt nữ tử lớn tuổi có chút biến đen, nhưng cũng không có ngăn cản vị sư muội đồng môn nói chuyện.
Dù sao cũng phải nói, vì hiện tại rất cần sự hỗ trợ của Từ Triết.
Đám tà mị xung quanh Thương U Nhi nhìn biểu hiện của đám người kia, càng thêm chắc chắn những phán đoán trong lòng.
Thực lực mấy nữ tử nhân tộc này không yếu, không những thế còn rất tôn kính với nam tử Luyện Khí kỳ này, quả nhiên lại lịch của người này rất bất phàm.
"Cô nương nói quá lời. Nhưng tại hạ thực không dám giấu, tại hạ mặc dù chỉ mới Luyện Khí kỳ, nhưng đã vô địch cùng cảnh giới, trên thực tế thực lực có thể lấy một địch năm mươi."
Từ Triết đi về phía trước một bước, giọng nói càng có lực, khí thế sôi trào.
"Người như tại hạ, nghĩa bạc vân thiên tính tình cởi mở, thấy mấy vị cô nương thân xa hiểm cảnh, tại hạ có lẽ sẽ ra tay cứu giúp."
Nhưng hắn đột nhiên thở dài:
"Nhưng bây giờ địch nhân lại có tới năm mươi mốt người, vì vậy nếu như tại hạ tùy tiện ra tay, sẽ rất có thể buồn luôn tính mạnh vào trong đó, nên mong các vị cô nương có thể lý giải cho tại hạ. Ở đây, bản thân Từ Triết cũng khó bảo toàn, chỉ có thể chân thành chúc phúc cho mấy vị cô nương thuận lợi vượt qua khó khăn này, chúc mấy cô nương phúc như Đông hải, thọ tựa Nam Sơn, núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, chúng ta xin cáo biệt tại đây, hẹn tái ngộ lần sau."
Nói xong Từ Triết quay người, sải bước tiến vào Thiên Kiêu Lâu.
Ngay sau đó một tiếng "Ầm" vang lên, cửa lớn trực tiếp đóng chặt.
Đường phố tối đen lúc này lâm vào tràng cảnh vắng lặng chết chóc.
Sau đó, chính là một trận tiếng chửi rủa sắt bén, tiếp đó là tiếng van xin, tiếng khóc liên tiếp không dứt.
Từ Triết trở về phòng của mình, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn đám nữ đệ tử Dao Trì một lần nữa bị tà mị vây đánh, thần thái hết sức bình tĩnh.
Trước đây các ngươi muốn hại ta, bởi vì không kịp ra tay, cho nên ta mới tha cho các ngươi một mạng.
Nhưng hiện tại các ngươi xa vào hiểm cảnh chính là do Lâm Khả Nghi, vì vậy các ngươi phải bảo Thánh Chủ của các ngươi phải ra tay, chứ chuyện này làm đéo gì liên quan đến lão tử?
Ta có năng lực để cứu các ngươi.
Nhưng ta không thích.
"Két!"
Từ Triết yên lặng đóng cửa sổ lại.
Thế giới cũng trở nên yên tĩnh.
…
Cùng lúc đó, bên dưới Thiên Hà Thành.
Có một cái thông đạo bên trong được bao phủ bởi sát khí, bốn phía âm u lạnh lẽo, nhưng hai đầu thông đạo lai có lít nha lít nhít phù văn phát ra ánh sáng đỏ.
Cuối thông đạo có một tấm màng trong suốt.
Nếu như nhìn kỹ lại, thì sẽ thấy giống như một khung cảnh thật, giống như một mảnh gương trong suốt bị tia sáng từ phù văn chiếc xạ xuyên qua.
"Xoẹt!"
Đột nhiên, ở chính giữa mảnh gương trong suốt xuất hiện một cái lỗ nhỏ.
Một lão bà tóc trắng xoá từ bên trong lỗ nhỏ lướt ra, rơi xuống thông đạo, lảo đảo vài cái suýt chút nữa thì ngã, nhìn có chút chật vật.
"Ồ, Thiết Quải bà bà, phong ấn còn chưa bắt đầu, ngài sao lại trở về sớm vậy?" Ở bên trên vách thông đạo đột nhiên có một nữ tử đi ra, hiểu kỳ hỏi.
Sắc mặt lão bà hiện lên vẻ sợ hãi, hai tay run run, dường như đang rất sợ hãi.
"Vị đại nhân kia… đã trở về." Nàng hoảng sợ nói.
Nữ tử nghe vậy, đầu tiên có hơi sững sờ, sau đó sắc mặt đại biến: "Ngài nói chính là… Cái vị mà năm đó đã đánh ra một quyền sau đó trấn áp đại nhân ở nơi đây?"
"Chính là hắn, ta tuyệt đối không nhận lầm. Không biết hắn dùng thủ đoạn gì mà lại đem cảnh giới của mình áp chế xuống Luyện Khí kỳ, quay trở lại nơi này. Nhưng cho dù ta có chết cũng nhất quyết không quên được, mà pháp quyết lúc trước hắn thi triển, phong ma chi khí ngập tràn đất trời, đánh ra một quyền, diệt sát thần ma, chôn vùi chúng tiên, rung chuyển trời đất, sơn hà vỡ nát, đem chúng ta đánh ra khỏi vùng hư không này."
Thiết quải bà bà khiếp sợ nói nhỏ, ánh mắt thất thần giống như chìm vào trong hồi ức, làm nàng hoảng sợ vô cùng, bắt đầu lẩm bẩm gì đó.
"Hắn về đây làm cái gì? Lấy thực lực của hắn không cần phải áp chế cảnh giới."
"Hắn đến đây là để gia cố phong ấn một lần nữa sao?"
"Nhưng chúng ta không có tội, chúng ta chỉ là bị tiện thể phong ấn ở chỗ này.
"Chẳng lẽ hắn đến đây là để tìm tấm lệnh bài vỡ kia?"
"Cũng có thể vì ta vừa mới trả lại nó cho hắn, vả lại năm đó ta đến khi hắn rời đi, mới đi ra nhặt khối mảnh vỡ kia."
"Ta phải sợ, phải sợ…"
Toàn thân Thiết Quải bà bà run rẩy, huyết lệ từ trong khóe mắt chảy xuống, làm cho cả khuôn mặt bị hòa tan, ngũ quan bắt đầu vặn vẹo.