"Uây, cái này…"
"Cả một hang động lớn như thế này đều được xây dựng từ pha lê, cả sàn nhà cũng được làm từ pha lê, rốt cuộc hang động này dùng để làm gì?"
"Không nói đến những thứ khác, chỉ nói đến kỹ thuật xây dựng, cũng khiến dân trong ngành kiến trúc cũng phải phục sát đất, bởi vì động pha lê này là một khối hoàn chỉnh, hoàn toàn không có chi tiết ghép nối nào."
"Ngành hoá học chúng tôi cũng bội phục."
"Nhưng tại sao bên trong lại trống rỗng như thế này."
"Cmn, đây không phải uổng phí công sức sao, chỉ có cái hang pha lê trống rỗng thế này, thì chúng ta đi xuống dưới lòng đất bằng cách nào?"
"Tôi có cảm giác chúng ta nên kiểm tra một chút, nói không chừng còn có mật đạo đi xuống lòng đất."
Mọi người bắt đầu phát biểu ý kiến của riêng mình, đồng thời cũng có mấy nam sinh kích động, chuẩn bị tinh thần bước vào bên trong hang động.
Dù sao Từ Triết cũng đã dùng viên đá thăm dò qua, mà hang động cũng có vẻ không có cơ quan nguy hiểm gì, mà cũng có không ít người có tinh thần mạo hiểm chực chờ đi vào bên trong.
"Các bạn, hôm nay Lý Thuần Chương tôi sẽ xung phong đi trước để thám thính, các bạn nữ tạm thời chờ ở bên ngoài, tôi sẽ không ra ngoài trước khi xác định hang động này không có nguy hiểm….Đệt, Vương Kiến Quốc ông đứng lại cho tôi!"
Lý Thuần Chương có ý định muốn trang bức trước lớp, nhưng kết quả vừa trang bức được một nửa, thì Vương Kiến Quốc lại đi trước hắn một bước, đi thẳng vào bên trong hang động.
Vương Kiến Quốc rất cẩn thận, đi từ từ nhẹ nhàng vào bên trong, sợ dẫm vỡ sàn pha lê, hắn cũng từng li từng tí ước lượng cân nặng của mình.
"Bộp!"
Lúc này Lý Thuần Cương dẫm liên tiếp mấy cái, nhưng chỉ vang lên tiếng bộp bộp, mà sàn pha lê vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
"An toàn!"
Lý Thuần Cương lập tức kêu lên, đồng thời ánh mắt hắn cũng đánh giá mặt sàn sau đó lắc đầu nói: "Ngoại những ô đèn đang sáng kia, thì tấm pha lê này tôi không nhìn ra cái gì hết, nhìn giống như là mặt sàn nhưng lại không phải mặt sàn."
"Thật ra chỉ là một động pha lê một siêu cấp vô địch mà thôi!" Vương Kiến Quốc nhún vai.
"Trước tiên phải tìm hiểu một chút, đường xuống dưới lòng đất rất có thể ở trong chỗ này." Từ Triết cũng bước vào bên trong hang động.
Hang động này nhìn sơ qua đã thấy không đơn giản rồi, có khả năng chỉ là một mật thất được xây lên chỉ để cất gì đó, nếu như vậy thì tại sao lại xây lớn như thế này được, huống hồ gì cũng có diện tích mấy ngàn mét vuông, mà toàn bộ đều dùng pha lê, đúng là mạnh tay, nên cũng không tránh khỏi khiến người khác kinh hãi.
Đến mặt sàn cũng làm bằng pha lê, thì bên dưới lòng đất tột cùng đang giấu thứ gì?
Vương Kiến Quốc thăm dò bốn phía sau đó thất thanh kêu: "Thật sự rất giống Quỷ Phủ Thần Công trong phim khoa học viễn tưởng."
Mọi người xung quanh cũng gật đầu tán thành ý kiến của hắn.
Có người còn mở nguồn điện thoại sau nhiều ngày tắt nguồn, để bắt đầu chụp ảnh.
Có người còn áp tai xuống sàn pha lê, còn tiện tay gõ mấy cái.
Còn có người trực tiếp ngồi xuống, còn nói là linh khí có khả năng đã trở lại rồi.
Từ Triết lúc này ngửa đầu cẩn thận thăm dò trần nhà, nhưng toàn bộ trần nhà cùng vách đều là tường pha lê hình chữ nhật, mà ngoại trừ đèn bên dưới sàn nhà và cửa ra vào, thì phần còn lại đều trống trơn không có gì.
Ầm!
Ngay lúc này một tiếng nổ lớn vang lên.
Bên ngoài cửa động một viên đá lớn đột nhiên rơi xuống, lối ra vào ngay lập tức bị vùi lấp.
Đồng thời sàn pha lê dưới chân chấn động kịch liệt, làm mọi người ai cũng sợ tới mức tái cả mặt mày.
"Bà mẹ nó, cái gì vậy?"
"Cửa ra vào đóng lại rồi hả?"
"Có ai đụng phải cơ quan nào không, tranh thủ thời gian đem cửa mở ra."
"Có ai còn bên ngoài chưa vào không, nếu còn nhanh kêu hắn mau mở cửa đi."
"Thôi xong, tui là người cuối cùng đi vào, nên bên ngoài không còn ai nữa rồi."
Bên ngoài không còn ai nữa?
Nghe xong câu nói đó, rất nhiều người trong số họ tay chân bắt đầu luống cuống.
Chín mươi chín người, vậy mà lại bị nhốt hết ở chỗ này, đây là muốn đuổi tận giết tiệt nha.
Bíp!
Sau đó mấy phút, một tiếng động giống còi của xe cảnh sát kêu lên.
Trong lòng đất, rất nhiều ô đèn màu trắng đột nhiên biến thành màu đỏ.
Ánh sáng bất chợt đổi màu, toàn bộ mật thất làm bằng pha lê trong chốc lát cũng biến thành màu đỏ.
"Nguy rồi!"
Từ Triết cả kinh, hắn có cảm giác không ổn, mà phản ứng đầu tiên của hắn là đi tìm Lâm Khả Nghi.
Ầm!
Ngay lúc đó, sàn pha lê dưới chân một lần nữa rung động.
Bên trong những ô đèn màu đỏ bay ra một lớp pha lê mỏng, mà tốc độ bay lên của nó khiến hắn không thể tưởng tượng nổi, chẳng mấy chốc đã bao quanh người Từ Triết.
Khi lớp pha lê cao vừa đủ hai mét, thì trên đầu hắn lớp pha lên bắt đầu liền lại, hoàn toàn đóng kín thành một chiếc hộp.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, đúng hơn là chỉ trong nháy mắt.
Căn bản không cho Từ Triết có cơ hội phản ứng, mà khi phản ứng thì đã thấy mình bị nhốt trong một cái hộp pha lê, chỉ mỗi mình hắn.
Nhưng đồng thời hắn cũng kinh ngạc khi phát hiện, bất kể là Lâm Khả Nghi hay là Lý Thuần Cương, thậm chí tất cả mọi người ở đây đều giống mình bị nhốt trong hộp pha lê.
Có người hò hét, có người đưa tay đấm vào hộp pha lê, có người dùng chân đạp, và cũng có người dùng đầu đập vào…..
Nhưng Từ Triết ở bên trong hộp pha lê, lại cảm nhận được bốn bên vô cùng yên tĩnh.
Mọi âm thanh hoàn toàn bị ngăn cách!
"Thứ này…. Làm sao có thể như vậy?"
Nội tâm Từ Triết lập tức kinh hãi khó nói nên lời.
Hộp pha lê có thể cách âm tuyệt đối, nếu dùng trình độ khoa học hiện nay của thế giới, thì hoàn toàn có thể làm được.
Nhưng loại pha lê có thể tự động hình thành, hơn nữa còn có thể tự động liền lại, mà không để lại một mối ghép nào, hắn chưa từng thấy qua, càng chưa được nghe nói đến.
Đây là khoa học kỹ thuật gì?
Rắc rắc!
Đột nhiên bên trong hộp pha lê vang lên mấy tiếng động phá vỡ bầu không khí yên lặng.
Từ Triết hiểu rõ là do bản thân hộp pha lê của mình phát ra tiếng động.
Chỉ là không cho hắn có cơ hội suy nghĩ nhiều, thì một cảm giác mất đi trọng lượng cùng mất thăng bằng ùa đến.
Hắn lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn mình cùng những người khác, giống hộp pha lê của mình, từ trên mặt đất rơi xuống dưới nhanh như gió.
Mà ánh sáng đỏ dưới chân cũng đột nhiên biết mất, xung quanh Từ Triết chìm vào bóng tối, làm hắn không thể nhìn thấy những người khác.
"Phiền toái lớn rồi!" Từ Triết cau mày, sau đó hắn uốn người co đầu gối lại, còn lưng thì dựa sát vào hộp pha lê.
Nhưng cảm giác mất đi trong lực lại rất mãnh liệt, nhưng không tiếp diễn được bao lâu thì chậm rãi biến mất, mà tốc độ rơi cũng bắt đầu chậm lại.
Ngay lúc này một ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện.
Mà ánh sáng trắng này phát ra từ bên dưới vực sâu.
Trước mắt Từ Triết bỗng nhiên bừng sáng, tầm nhìn lập tức trở lại, một lần nữa thấy được bạn học của hắn nằm bên trong hộp pha lê, hắn cũng nhìn thấy Lâm Khả Nghi ở cách chỗ hắn không xa.
Giống như trước ai cũng bị nhốt trong hộp pha lê, nhưng những hộp pha lê này giống như đang được treo bên trong Thâm Uyên cùng cốc, mà không có một thứ gì buộc lại, tuy nhiên lúc này cũng đang rơi xuống một cách chậm rãi.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên thì thấy một mảng đen thui, nhưng hắn hiện tại đang ở trong Thâm Uyên, lại có thể thấy rất rõ ràng vách núi gập ghềnh sỏi đá kia.
Cũng chính vì điểm khác biệt này, mà tài năng phán đoán của mọi người cũng mất dần.
Không đầy mấy phút, ánh mắt của Từ Triết dời xuống bên dưới, sắc mặt của hắn cũng bắt đầu thay đổi.
Thâm Uyên bên dưới sườn núi, lại xuất hiện một tầng pha lê.
Nếu như lấy vị trí khi nãy bọn hắn rơi xuống, thì tầng pha lê kia là nơi chia các mặt núi với nơi này, nhưng khi hắn nhìn theo nơi phát ra ánh sáng, thì lập tức sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng phía sau tầng pha lê.
Bên dưới là Thâm Uyên vô cùng lớn, bên trên vách núi còn có một không gian, còn sử dụng tầng pha lê để chia ra.
Mà ở phía sau tầng pha lê lại có vô số loại…
Quái Thú!
Không phải, không phải quái thú!
Có con cơ thể giống loài ngựa nhưng lại có mặt của con người, không những thế còn mọc ra cánh…
"Mặt người, mình ngựa, có vằn của hổ, còn có cánh của loài chim, tên gọi là Anh Chiêu!" Từ Triết nói thầm.
Hắn lại nhìn sang hộp pha lê bên cạnh giam giữ một con trâu, nhưng nó chỉ có vẻn vẹn một chân, mà trên đầu còn không có sừng, cơ thể có màu xanh đen.
"Hình dáng giống trâu, nhưng chỉ có một chân lại không có sừng, có thể còn tản ra hào quang của nhật nguyệt, tên Quỳ Ngưu!"
"Hình dáng giống Sư tử, có thể cưỡi, cũng có thể ăn hổ ăn báo, tên Toan Nghê."
"Hình dáng giống như mình dê mặt người, mắt ở dưới nách, có răng giống hổ và tay của người, tên là Thao Thiết."
"Tỳ Hưu."
"Phượng Hoàng."
"Chu Tước."
"Thanh.. thanh long."
Trong ánh mắt của Từ Triết là đủ các thể loại Thần Thú được ghi trong «Sơn Hải Kinh».
Mà nhịp tim của hắn bắt đầu tăng nhanh, thiếu chút nữa hù chết hắn.
Bên trong hộp phía sau tầng pha lê, lại chứa thần thú Phượng Hoàng trong truyền thuyết, bên cạnh còn có một con Thanh Long, nhưng hắn chỉ có thể thấy đầu của nó, chứ không cách nào có thể thấy được toàn bộ thân thể.
Nhưng những con Thần thú này đều là vật chết, không hề có một chút sinh khí nào, chúng đều nhắm mắt nằm bên trong.
Không những vậy trên người còn cắm rất nhiều ống hút khổng lồ, còn có đủ loại chất lỏng từ bên trong cơ thể bị hút ra, tập hợp ở dưới vị trí sâu nhất của Thâm Uyên.
"Cái này là gì….. nơi này đến tột cùng là nơi nào?"
Nội tâm Từ Triết rúng động, thứ này đã mang đến cho hắn, một người từng tiếp nhận văn hoá giáo dục cùng quan niệm, lại bị mấy thứ này đánh cho tan nát.
Trên thế giới này thật sự có Thần thú tồn tại.
Hơn nữa mấy con Thần thú này đều bị nhốt ở đây còn liên tục bị hút máu?
Hòn đảo này, bên dưới hòn đảo này rốt cuộc thuộc quyền sở hữu của thế lực nào? Lại có thể có được sức mạnh vĩ đại như vậy.
Mà không chỉ có Từ Triết mà rất nhiều người còn lại, cũng chấn động giống như hắn, còn không muốn nhìn cảnh này.
Tất cả mọi người đều bày ra vẻ mặt trợn mắt há mồm, thậm chí hai mắt muốn rơi ra ngoài.
Dù cách nhau hai lớp pha lê, nhưng Từ Triết vẫn có thể đoán được từ ngữ của Lý Thuần Cương qua khẩu hình của tên này, đại khái là "D** M* ×3,14".
Còn có mấy bạn nữ học cùng hắn, còn nhìn về phía hắn hô to cái gì đó, nhưng theo khẩu hình hắn cũng tạm thời đoán ra, không có gì ngoài mấy chữ "Từ Triết ca ca em thích anh, em rất thích anh."
"Haiz!"
Từ Triết chỉ biết lắc đầu với thở dài, nhưng đến một lúc sau, như thế nào vẫn còn….Không đúng phương hướng di chuyển của hộp pha lê từ lúc nào đã khác rồi?
Hắn đột nhiên phát hiện ra hộp pha lê của mình, cùng những người khác đều bắt đầu rời khỏi vách núi bên trong Thâm Uyên.
Không thể nào, không thể nào, chẳng lẽ có người thực sự muốn đem chúng ta đặt cùng đám Thần thú kia, nhốt lại một chỗ để hút máu sao?
Từ Triết lập tức quay đầu về phía sau, không hiểu sao hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng biểu cảm của hắn lúc này lại trở nên cổ quái.
Sau lưng của hắn vậy mà đặt vô số máy móc, nhìn có vẻ giống bàn giải phẫu, nhưng phức tạp hơn bàn giải phẫu rất nhiều, đồng thời cũng có rất nhiều dây nhợ với ống hút đủ loại màu.
Mà hộp pha lê của hắn đang ở trong dây chuyền, đang chầm chậm đi vào bên trong một thứ giống bàn giải phẫu.
Hắn thử tưởng tượng một chút, nếu như thứ kia kết hợp thêm hộp pha lê đang chứa hắn, nhìn có chút quen mắt.
"Là khoang ngủ đông của Vương Hân Nhiên…."
Từ Triết nhớ đến bức ảnh trong điện thoại mà lúc trước chụp Vương Hân Nhiên, đúng là nàng ta đang nằm bên trong loại máy móc giống khoang ngủ đông này.
"Lộp cộp."
Quả nhiên là vậy, hộp pha lê của mình khi lại gần, thì được một cánh tay từ bên trong bàn mở ra, đem hộp pha lê chứa hắn gắn vào bên trong chiếc bàn kia.
"Xoẹt…."
Sau mấy phút, một loại khí được truyền vào bên trong khoang thủy tinh.
Từ Triết đột nhiên biến sắc, tựa hồ đã nhớ ra thứ gì đó, hắn bắt đầu trở người tìm kiếm vị trí của Lâm Khả Nghi, vừa vặn ở phía trước lệch sang trái một tí.
Mà lúc này tất cả mọi người cũng giống như hắn, đều được lắp ghép trên bàn máy móc, Lâm Khả Nghi cũng giống như vậy, mà nàng sớm đã nhìn thấy hắn, mặt mũi đầy bối rối cùng lo lắng, nàng mở miệng nói cái gì đó.
"Khả Nghi, Khả Nghi…"
Từ Triết lúc này cũng la lớn, mặc dù hắn biết đối phương sẽ không nghe thấy gì, nhưng vẫn cố hét lớn.
Sau đó hắn đột nhiên nảy ra một ý kiến, đưa mặt áp sát lớp pha lê thở ra một hơi, mặt pha lê bị hơi nước bám vào lập tức trở nên mờ mờ, hắn đưa ngón tay lên ghi chữ ở trên đó.
Bên kia Lâm Khả Nghi thấy vậy cũng sửng sốt, nàng cũng kịp thời phản ứng, tuy không thể trao đổi bằng cách nói chuyện, nhưng có thể trao đổi bằng cách viết, nàng lập tức làm giống như hắn hà hơi lên mặt pha lê, sau đó viết chữ lên.
Nàng nhớ ra một chuyện hết sức quan trọng, muốn nhắc nhở cho Từ Triết.
Nhưng vừa rồi Từ Triết cũng có vẻ lo lắng, có hồ còn có lời gì muốn nói với nàng, cho nên nàng mới ở một bên xem Từ Triết chuẩn bị ghi thứ gì lên.
Từ Triết lúc này giơ lên hai cánh tay, mỗi cánh tay đưa ra một ngón, đưa lên chỗ mặt thủy tinh vẽ lên đó một hình vẽ, hắn vẽ ra một…. Hình trái tim.
Lâm Khả Nghi lập tức đơ người, ngón tay muốn ghi lên trên đó mấy chữ, nhưng không biết vì sao không thể ghi được…
Còn bên này hai mí mắt của Từ Triết cũng trở nên nặng nề, đầu có chút mông lung, rõ ràng luồng khí vừa rồi được bơm vào bên trong, là khí gây mê.
Nhưng Từ Triết vẫn cố hết sức mở to mắt, hàm răng cắn chặt, cố gắng dựa vào ý chí kiên cường, muốn thấy rõ chữ mà Lâm Khả Nghi viết lên trước khi hôn mê, nhưng chỉ là một dấu chấm hỏi.
"?"
Trước mắt Từ Triết bỗng nhiên tối đen, rốt cuộc cũng lâm vào hôn mê.
Tất cả mọi người đều lâm vào hôn mê.
"Phịch!"
Lúc này bên trong chín mươi chín khoang ngủ đông, những đường ống gắn trên hộp pha lê tự động bung ra, khoang ngủ đông cũng tự động theo dòng nước chảy xuống, từ từ chìm xuống đáy Thâm Uyên.
Giống như có lực kéo vô hình kéo chín mươi chín khoang ngủ đông, chầm chậm rơi xuống bên cạnh một khoang ngủ đông khác, đúng vậy, đó là khoang ngủ đông của Vương Hân Nhiên.
Đến tận lúc này, một trăm người mới tập hợp một lần nữa.
"Tít… chương trình tự động tiêu hủy đã mở, tất cả nhân viên đều an toàn tiến vào khoang cứu sinh, mục đích…. Không rõ."
…….
Một lát sau.
Ầm!!!
Giữa bầu trời đêm yên ắng, một biển cả rộng mênh mông, đột nhiên một tiếng nổ thật lớn vang lên, ánh lửa ngập tràn bốn phía.
Một hòn đảo hoang bị phá hủy, dưới sóng biển cuồn cuộn dần dần chìm mất.
Bầu trời đêm lốm đốm sao trời, những ngôi sao này mơ hồ biến thành những đóa hoa Bỉ Ngạn, chúng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, rồi yên lặng nở rộ.
Càng xa nơi đó, rất nhiều tinh tú đang tụ họp, giống như đang hóa thành từng con thiên mã bay trong bầu trời đêm, phóng trên thiên lộ giữa Ngân Hà.
Thiên Mã bay giữa trời, hoa Bỉ Ngạn nở rộ.
Trong ngọn lửa phiêu phù giữa biển cả, một trăm luồng sáng phóng ra, phóng thẳng lên bầu trời tăm tối, phóng thẳng vào nơi sâu nhất của vũ trụ mênh mông.