Đúng như Tiêu Hàn đã nghĩ, ba mẹ cậu rất nhanh liền có hảo cảm với Duy Kiên. Tiêu Khải thì khen hắn chín chắn, Lâm Nguyệt thì nói hắn dẻo miệng. Lúc trước bởi vì Tiêu Khải và Lâm Nguyệt gấp gáp xuất ngoại cho nên ba người bọn họ gần như không có cơ hội giao tiếp. Còn bây giờ hàng ghế sau đang cười nói hi hi ha ha rôm rả đến mức giống như hận không thể gặp nhau sớm hơn một chút vậy.
Trái ngược với hai già một trẻ đằng sau, bầu không khí ở hàng ghế phía trước im lặng một cách dị thường. Minh Hy mặc dù đang lái xe nhưng vẫn thường xuyên liếc nhìn sang Tiêu Hàn, người từ đầu đến cuối chỉ chăm chăm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Tiêu Hàn đương nhiên có thể nhận ra đường nhìn của Minh Hy luôn công khai dừng lại trên sườn mặt nghiêng của mình thế nhưng cậu thà giả vờ không biết còn hơn là phải dũng cảm đối mặt với hắn. Bầu không khí giữa hai người cũng vì thế mà không chỉ quái dị còn thêm vài phần gượng gạo.
Duy Kiên vừa bắt gặp ánh mắt hết nhìn trái rồi lại liếc phải của Minh Hy qua gương chiếu hậu liền hướng hai người Khải Nguyệt tươi cười, cố ý nói lớn:
"Cô chú ạ, về vấn đề nhà ở..."
Không đợi Duy Kiên kịp nói hết, Tiêu Hàn đã cắt ngang, "Ba mẹ, Duy Kiên sẽ ở cùng với nhà mình."
Lời thông báo vừa thốt ra, cả ba người Tiêu Khải, Lâm Nguyệt và Minh Hy đồng loạt nhướn mày nhìn cậu, ánh mắt nghi hoặc. Tiêu Hàn quay đầu lại, nở nụ cười tinh nghịch giải thích:
"Ba mẹ nghĩ xem nhé! Thứ nhất, tiền thuê nhà bây giờ đắt đỏ, Duy Kiên lại một thân một mình ở nơi xa lạ, đâu phải ai cũng tốt bụng như nhà mình đâu. Thứ hai, Duy Kiên đã giúp đỡ con rất nhiều. Học cùng trường với con này, thành tích lúc nào cũng đứng đầu toàn khối này, trong khi Tô Bình đối với con đã hoàn toàn bất lực thì Duy Kiên lại có thể dễ dàng giúp con vượt qua đợt kiểm tra triền miên kia này. Vậy nên dù về tình hay về lý thì chúng ta cũng nên giúp đỡ anh ấy."
Lâm Nguyệt đương nhiên sẽ chẳng từ chối. Quả nhiên những thứ khác lạ bao giờ cũng khiến người ta thích thú hơn những thứ đã quen thuộc. Lâm Nguyệt nhìn gương mặt tiểu mỹ thụ không ra tiểu mỹ thụ, hoạt bát công không ra hoạt bát công của Tiêu Hàn suốt mười bảy năm cuối cùng cũng có thể đổi chút gió rồi. Bà nhẹ huých tay Tiêu Khải, nhỏ giọng hỏi:
"Ông xã, nhà chúng ta còn thừa phòng không?" Cực phẩm thiếu niên, có cơ hội tiếp xúc nhất định không thể để vuột mất.
Tiêu Khải cũng thấp giọng trả lời, "Phòng dành cho khách trước kia đã thành cái nhà kho bốn năm nay rồi."
Lâm Nguyệt định bật cười khoái chí thì bắt gặp ánh mắt mong chờ đang chăm chú nhìn mình qua gương chiếu hậu. Bà đột nhiên cảm thấy bối rồi, hai đứa nhỏ này đứa nào đứa nấy đều là cực phẩm, bà nên tạo cơ hội cho ai đây?
Thấy Lâm Nguyệt chẳng hiểu sao lại ra chiều đắn đo suy nghĩ, Tiêu Khải liền dựa theo hiểu biết của mình về bà xã mà lên tiếng đề nghị:
"Nhà chú không có nhiều phòng nên nếu không phiền thì cháu cứ ngủ chung với Hàn đi."
Duy Kiên thỏa mãn kìm nén ý nghĩ muốn gật đầu lia lịa của bản thân. Hắn thật sự vui sướng còn không hết thì lấy đâu ra cảm giác phiền phức chứ? Đang định lên tiếng cảm ơn thì Duy Kiên nghe thấy một giọng điệu mang ý phản đối kịch liệt:
"Không được!"
Lâm Nguyệt không nhịn được len lén nở nụ cười, con trai ngoan, bảo bối, con thật sự đã không phụ lòng mẹ mà. Công dưỡng dục sau này, ha ha ha, không cần con báo đáp nữa, giải quyết tốt chuyện của con với hai người này là được rồi.
Bầu không khí trong xe nhất thời im lặng. Thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía mình, Minh Hy khẽ ho khan một tiếng, nói:
"Cháu vừa nghe cô chú nói là nhà không đủ chỗ, giường của Hàn nhỏ như vậy, hai người làm sao có thể nằm vừa được." Ngừng lại một chút như thể đang đắn đo, hắn nói tiếp, "Hay là vậy đi, để một người sang ở cùng cháu. Nhà cháu quá rộng, một mình cháu thật ra rất tĩnh mịch."
Minh Hy đặc biệt nhấn mạnh hai chữ tĩnh mịch bằng giọng điệu trầm thấp u buồn. Tiêu Hàn thầm cười nhạt, có Kỳ Nhiên bên cạnh rồi mà vẫn còn tồn tại bốn chữ một mình tĩnh mịch được cơ đấy.
Mỹ nam thương tâm, một người có ngoại hình ba mươi tám nhưng tâm hồn mười tám như Lâm Nguyệt làm sao có thể chịu nổi. Bà rất nhanh đã đáp ứng:
"Vậy thì Duy Kiên sang ở tạm với Minh Hy nhé?" Lời vừa nói ra Lâm Nguyệt lập tức cảm thấy không ổn. Hiện tại bà không rõ tình cảm của hai người bọn họ đối với Tiêu Hàn nông sâu ra sao, ngộ nhỡ hai người đấy khi sống chung cảm thấy đối phương thật ra rất tuyệt vời, cùng nhau đẩy con trai bà sang rời khỏi cuộc chơi thì phải làm sao?
"Không thể được." Thật may mắn, cả Minh Hy và Duy Kiên đều đồng thời kịch liệt phản đối.
Lâm Nguyệt khẽ thở phào một hơi, hướng Tiêu Hàn tươi cười hỏi, "Vậy, bảo bối ngoan..."
"Không được." Dường như đã biết trước Lâm Nguyệt muốn nói gì, Tiêu Hàn lập tức cắt ngang bằng câu trả lời.
Minh Hy quay đầu sang nhìn cậu, hàng mày kiếm khẽ nhíu, ánh mắt lộ rõ sự thất vọng. Tiêu Hàn chỉ liếc qua một chút rồi chuyển đường nhìn. Bởi vì cậu biết rõ, nếu như đáp lại ánh mắt ấy của hắn, cậu nhất định sẽ rơi vào hoang tưởng, một lần nữa.
Lâm Nguyệt xoa xoa thái dương, lẩm bẩm:
"Rốt cuộc là mấy đứa muốn như thế nào đây? Mình cứ tưởng quan hệ giữa Minh Hy và Hàn tốt lắm cơ đấy." Nếu Minh Hy đồng ý chứa chấp luôn cả Tiêu Hàn và Duy Kiên thì thật tốt quá rồi.
Bầu không khí trong xe lại rơi vào trầm mặc.
Thật lâu sau, giống như cuối cùng cũng đã thấu được nỗi lòng của Lâm Nguyệt, Minh Hy lên tiếng phá tan sự yên tĩnh:
"Vậy thì cả Duy Kiên và Hàn sẽ sống cùng với cháu cho đến khi tốt nghiệp, coi như là để cô chú tiếp tục tận hưởng không gian của hai người. Đương nhiên, cháu không thu tiền nhà."
Sắc mặt Lâm Nguyệt lập tức trở nên rạng rỡ. Bà gật đầu lia lịa, trong lòng thầm nghĩ, ba đứa thật ra có thể dùng khoảng thời gian này để thương lượng xem nên theo chủ nghĩa nhất công nhất thụ hay là nhất thụ đa công. Mặc dù chiếu theo tình hình trước mắt khả năng con làm công gần như là vô vọng nhưng mà không sao, Tiêu Hàn, mẹ tha thứ cho con.
Tiêu Hàn tiếp tục yếu ớt phản đối nhưng vô hiệu bởi vì chính bản thân cậu cũng hiểu đây là phương án giải quyết tốt nhất. Cứ nghĩ đến cảnh ngày ngày đêm đêm đều phải nhìn Minh Hy và Kỳ Nhiên ân ân ái ái, cậu thật sự khóc không ra nước mắt. Tiêu Hàn lộ vẻ mặt bất đắc dĩ hướng đường nhìn về phía Duy Kiên. Hắn mỉm cười khẽ vỗ vỗ đầu cậu để trấn an, dùng khẩu hình nói ba chữ:
"Không sao đâu."
Minh Hy khó chịu cau mày, ánh mắt đó trước kia chỉ dành cho hắn, hành động đó trước kia chỉ hắn được phép làm. Tâm tình lập tức trở nên không tốt, Minh Hy bất ngờ bẻ tay lái, xe đột ngột rung lắc bất ổn khiến mọi người một phen hốt hoảng. Khi đã ổn định trở lại, Tiêu Hàn trợn mắt tức giận hỏi:
"Anh lái xe cái kiểu con mẹ gì đấy hả?"
Minh Hy cười cười hối lỗi, "Anh tránh chai rượu giữa đường hơi gấp. Thật sự xin lỗi! Cháu xin lỗi cô chú."
Tâm tình Tiêu Hàn khẽ động. Tự cắn môi thật mạnh để cảnh cáo bản thân, cậu quay mặt đi rồi lạnh lùng nhắc nhở:
"Lần sau cẩn thận!"
Duy Kiên tức tối trừng Minh Hy qua gương chiếu hậu, Minh Hy cũng liếc mắt nhìn lại, trên môi là nụ cười khiêu khích. Những hành động mang theo bản năng đàn ông như thế này đương nhiên không thể qua được đôi mắt tinh tường của Lâm Nguyệt. Kéo tai chồng mình thấp xuống một chút, bà ghé người sang hào hứng nói nhỏ:
"Ông xã, em với anh cá cược đi. Cá xem ai sẽ thắng."
Tiêu Khải im lặng ba giây rồi bất đắc dĩ lắc đầu nói:
"Bà xã, em đấy, lại bán con trai đi rồi."
ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌(; ̄◇ ̄)┘
"Cái gì cơ? Mẹ mày lại bán mày cho Minh Hy rồi?" Tô Bình vừa buồn cười vừa thương cảm nhìn Tiêu Hàn.
"Bán cái gì mà bán, nói năng lung tung! Cơ mà tao thật sự không muốn mọi chuyện thành ra như thế này một chút nào hết. Mỗi ngày đều phải đối mặt với Kỳ Nhiên, tao khó chịu muốn chết." Tiêu Hàn vò tóc nhăn mặt nhăn mày cầm bút đâm liên hoàn xuống trang vở. Sau đó cậu lại trùng đôi vai, rũ mặt rầu rĩ nói, "Nhưng tao lại không ghét chị ấy được, cô gái này vô cùng vô cùng tốt."
Tô Bình nhíu mày, bắt Tiêu Hàn kể chi tiết chuyện xảy ra trong hai ngày qua cho cô nghe. Cậu suy nghĩ sắp xếp lại câu từ một chút, bắt đầu kể.
Tiêu Hàn và Duy Kiên đứng trước cửa nhà Minh Hy sau khi đã thu dọn hành lí, cậu bởi vì không muốn vào nên đã do dự một lúc thật lâu. Duy Kiên thấy vậy liền vỗ nhẹ lên má cậu, mỉm cười gật đầu trấn an. Lúc này chẳng hiểu sao Minh Hy lại đột nhiên cầm tay Tiêu Hàn thô bạo kéo vào nhà, Duy Kiên ngay lập tức bắt lấy cổ tay cậu, dùng sức giữ thật chặt. Bốn mắt trừng nhau, trừng qua trừng lại.
Hai người trái phải trước sau giằng co, kẻ chịu đau đương nhiên chính là Tiêu Hàn. Cậu cau mày lạnh lùng nói:
"Buông! Đau!"
Lời này mặc dù không chỉ đích xác người buông nhưng trong lòng cả ba đều ngầm hiểu Tiêu Hàn đang nói với Minh Hy. Thế nhưng Duy Kiên lại là người buông cậu ra, nét mặt lộ vẻ áy náy:
"Xin lỗi em!" Nhìn thấy dấu vết hồng hồng hiện rõ trên cổ tay trắng tuyết, ánh mắt Duy Kiên ngoại trừ hối hận còn xuất hiện thêm cả đau lòng.
Minh Hy hừ lạnh một tiếng, tiếp tục duy trì ý muốn kéo Tiêu Hàn cùng đi vào nhưng cậu lại đứng yên bất động, lạnh lùng nói:
"Cả anh nữa, buông!"
Minh Hy quay đầu nhìn chằm chằm gương mặt chỉ có lãnh đạm và lãnh đạm kia một lúc thật lâu như để tìm kiếm cảm giác thân thuộc. Cuối cùng hắn đành rũ mắt, buông tay Tiêu Hàn ra.
Từ trong phòng khách oang oang vang lên tiếng nhạc K-pop bắt tai sôi động, Tiêu Hàn chẳng rõ tại sao sắc mặt của Minh Hy lại khó coi như thế. Cậu rất thức thời kéo Duy Kiên đến trước mặt Kỳ Nhiên, tươi cười chào hỏi:
"Xin chào, chúng ta đã từng gặp nhau rồi. Chị là Kỳ Nhiên phải không? Em là Tiêu Hàn còn đây là Duy Kiên. Bọn em sẽ sống tạm ở đây một thời gian, mong chị chiếu cố."
Kỳ Nhiên rời mắt khỏi màn hình TV, chẳng hề ngạc nhiên khi gặp lại Tiêu Hàn, cô nở nụ cười ngọt ngào nói:
"Xin chào, mong hai đứa sẽ thật thoải mái khi ở đây."
Tiêu Hàn khẽ gật đầu, trên môi là nụ cười nhàn nhạt. Vào lần đầu gặp mặt, cậu và Kỳ Nhiên một người là chủ một người là khách. Còn bây giờ, vào lần thứ hai gặp mặt, vị trí của hai người hoán đổi cho nhau như một điều hiển nhiên không cần lời giải thích. Nói ra thì một nhà có nam chủ nhân và nữ chủ nhân nhìn vẫn thuận mắt hơn nam chủ nhân và nam chủ nhân mà, phải không?
Minh Hy lên tiếng cắt ngang màn chào hỏi:
"Tiêu Hàn vẫn cứ ở phòng trước kia trên tầng hai còn Duy Kiên sẽ ở phòng đằng kia dưới tầng một." Vừa nói hắn vừa chỉ tay về phía căn phòng cuối hành lang.
Duy Kiên khẽ nhíu mày bất mãn, nếu như hắn nhớ không nhầm thì phòng Minh Hy ngay cạnh phòng Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn trầm tư trong chốc lát sau đó nói với Duy Kiên, "Em với anh đổi phòng nhé?"
Lỡ như nửa đêm canh ba nghe thấy âm thanh làm tình ở phòng bên cạnh thì cậu phải làm sao? Lỡ như mỗi ngày đều phải nghe lời nói yêu thương ngọt ngào truyền đến từ phòng bên cạnh thì cậu phải làm sao? Có lẽ chẳng có ai trong căn phòng này cảm thấy khó hiểu với lời đề nghị của Tiêu Hàn.
Minh Hy hạ mắt, khẽ thở dài nói:
"Hai người ở chung phòng trên tầng đi. Anh chợt nhớ ra dì giúp việc nói trong phòng tầng một có chuột, vẫn chưa đuổi đi được." Mặc dù Duy Kiên với Tiêu Hàn vẫn ngủ chung giường nhưng chỉ cần không ở quá xa thì hai người bọn họ vẫn sẽ nằm trong tầm kiểm soát của hắn, Minh Hy tự an ủi bản thân.
Tiêu Hàn gật đầu, "Vậy chúc hai người ngủ ngon. Mong hai người không cảm thấy phiền phức."
"Kỳ Nhiên không sống ở đây." Minh Hy lắc lắc đầu đính chính.
Lúc này Tô Bình đang chăm chú nghe đột nhiên tức giận cắt ngang, "Đệt! Mày nói lại tao nghe cái, Minh Hy bảo gì?"
"Kỳ Nhiên không sống ở đây."
"Thế trước đấy Kỳ Nhiên nói gì?"
Tiêu Hàn suy nghĩ một lát, đáp, "Mong hai đứa sẽ thật thoải mái khi ở đây."
Tô Bình tức giận đập mạnh mặt bàn một cái khiến mọi người xung quanh hiếu kỳ nhìn ngó:
"Mẹ cái con mụ này, còn không biết xấu hổ ra vẻ chủ nhà. Sao mày tự nhiên lại trở nên hiền lành như thế? Đáng lẽ ra phải kháy cho nó tức đến nỗi phọt mẹ mụn trên mặt ra chứ."
Tiêu Hàn lắc đầu cười nhạt một tiếng:
"Sau đó Kỳ Nhiên bày ra vẻ mặt hờn dỗi, nũng nịu nói với Minh Hy, "Anh độc ác quá đấy Hy! Ngoại trừ ngủ và tắm ra thì em gần như sống ở đây luôn rồi còn gì." Mày thấy đấy, dáng vẻ chủ nhà ban đầu cũng không phải là tự nhiên mà có."
Tiêu Hàn hạ mắt, lúc ấy hy vọng nhỏ bé trong lòng cậu còn chưa kịp nhen nhóm đã bị nhẫn tâm dập tắt. Bỏ lại Minh Hy cùng Kỳ Nhiên đang tiếp tục anh anh em em, cậu kéo theo Duy Kiên cùng hành lí đi lên phòng.
Trở lại căn phòng chẳng rõ từ lúc nào đã trở nên quen thuộc này, những ký ức tốt đẹp khi còn ở bên cạnh Minh Hy lập tức như cơn sóng lần lượt ùa về, đánh ập lên tâm trí Tiêu Hàn.
Tại căn phòng này, cậu đã cắn hắn trong lúc mơ và đụng đầu hắn khi thức dậy vào lần đầu tiên gặp mặt.
Tại căn phòng này cậu đã trằn trọc không ngủ được vì hắn.
Tại căn phòng này cậu và hắn đã phát sinh quan hệ thể xác.
Tại căn phòng này hắn đã ôm cậu vào lòng, thì thầm bên tai cho đến khi cậu chìm vào giấc ngủ.
Ký ức chầm chậm lướt qua giống như một thước phim tài liệu đầy màu sắc, khóe môi Tiêu Hàn lập tức nhếch lên thành nụ cười khổ, mặc dù trong căn nhà này cậu chưa bao giờ là chủ thế nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được thân phận khách của mình một cách rõ ràng đến thế. Tiêu Hàn khó chịu bỏ vào phòng tắm mặc kệ Duy Kiên đang chuyên tâm sắp xếp bày bố tư trang.
Buổi sáng thức dậy với vẻ mặt phờ phạc, Tiêu Hàn cầm bàn chải đánh răng đứng trước gương suy nghĩ lại xem tại sao đêm hôm qua cậu lại bị mất ngủ. Sau đó cậu khe khẽ thở dài, đêm qua ngoại trừ việc nằm phỏng đoán hoạt động của người phòng kế bên thì hình như cậu không còn làm gì khác. Khi Tiêu Hàn cùng Duy Kiên xuống dưới nhà thì Kỳ Nhiên và Minh Hy đã ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng từ lâu. Duy Kiên đột nhiên nắm lấy tay Tiêu Hàn tươi cười chào hỏi một tiếng rồi nói cảm ơn. Kỳ Nhiên phẩy phẩy tay đáp, không cần khách sáo.
Bốn người ngồi chung một bàn, bầu không khí không hiểu sao lại có chút ngột ngạt. Tiêu Hàn chẳng muốn để ý nhiều mà chuyên tâm thưởng thức bữa sáng. Một lát sau phát hiện ra trên đĩa của mình có nhiều xúc xích hơn ba đĩa còn lại, cậu liền mỉm cười lịch sự thắc mắc:
"Là anh..." Minh Hy lên tiếng.
"Là Hy chia cho chị nhiều quá nhưng chị lại đang giữ dáng. Hôm qua nhìn thấy cậu hơi gầy nên chị nhường cậu đó." Kỳ Nhiên nở nụ cười ngọt ngào tiếp lời.
Tiêu Hàn liền bày ra bộ dáng híp mắt cười vui vẻ nói cảm ơn.
Nghe kể đến đây Tô Bình lại không nhịn được bình luận, "Cái con mụ này có biết là chặn họng người khác vô duyên lắm không?"
Tiêu Hàn lắc đầu ha ha cười, nói:
"Tao phải cảm ơn Kỳ Nhiên đấy. Nếu mày là tao thì mày thấy nghe mấy câu này từ Minh Hy hay từ Kỳ Nhiên sẽ tốt hơn?"
Tô Bình bĩu môi tỏ vẻ chán ghét nhưng cũng không phản bác.
Sáng nay Kỳ Nhiên đưa cho Tiêu Hàn một hộp cơm dặn cậu đến trưa đói thì mở ra ăn. Nhìn thức ăn phong phú đẹp mắt trong hộp, cậu cảm kích đến mức chỉ hận bản thân không thể làm gì khác ngoài việc cười tươi nói hai chữ cảm ơn.
"Vậy nên mới nói, Kỳ Nhiên rất tốt, tao không ghét chị ấy được."
Tô Bình khinh bỉ nhìn hộp cơm trong hộc bàn:
"Mày dễ tin người quá rồi. Tao thấy con mụ này đưa cơm hộp cho mày ý nói trưa nay mày đừng về nữa thì có. Mày với mụ ấy ở chung còn chưa được hai ngày hơn nữa còn là ngày nghỉ cuối tuần, mụ ấy sao biết mày ăn trưa ở trường hay ăn ở nhà, làm sao biết được chiều nay mày có học hay là không."
Tiêu Hàn nghĩ nghĩ một chút cảm thấy cũng có lý. Từ trước đến nay số lần ăn trưa ở trường của cậu còn không vượt qua số ngón trên một bàn tay nhưng khi nhớ lại gương mặt tươi cười dịu dàng ấy Tiêu Hàn liền lắc lắc đầu:
"Nếu Kỳ Nhiên đối với tao thật sự là xuất phát từ hảo ý thì sao? Mày không nên xuyên tạc ý tốt của người ta như thế!"
Tô Bình khẽ thở dài một hơi, vỗ vai Tiêu Hàn, nhẹ giọng nói, "Không biết do ba mẹ mày đã về, do mày lại sống cùng Minh Hy hay là do bất cứ nguyên nhân nào khác, nhưng nhìn thấy mày không còn ủ rũ buồn phiền nữa, tao cũng yên tâm hơn rồi."
Tiêu Hàn ôm lấy cô, cảm động nói, "Bình, có mày thật tốt."
Bên tai truyền đến tiếng cười đắc chí, "Đồ ngốc, giờ mới biết sao?!"