• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Hàn, Minh Hy, Tô Bình và Thái Dương bốn người ngồi quây quanh bàn trà, tám con mắt nhìn chằm chằm phong bì thư, vật mà chẳng rõ Kỳ Nhiên đã cất vào trong phòng ngủ của Minh Hy từ lúc nào. Đến tận ngày hôm nay, ba tháng sau kể từ ngày cô mất, hắn mới tình cờ tìm được trong lúc dọn phòng. Điện thoại vẫn để chế độ kết nối vang lên âm thanh sốt ruột của Duy Kiên:

"Các người đang nhìn chằm chằm nó đấy à? Mau mau mở ra đi. Nhìn đi nhìn lại có nhìn ra nội dung được không?"

Tiêu Hàn nâng mắt nhìn mọi người, gật đầu rồi khẽ quát:

"Im lặng, đang mở đây." Sau đó cậu cầm phong thư lên, cẩn thận xé mép giấy. Âm thanh vốn nhỏ nhẹ ấy nay lại trở thành âm thanh rõ ràng nhất trong căn phòng khách rộng rãi.

Tiêu Hàn hồi hộp đến mức cậu thậm chí còn không nhận ra là bản thân đang nín thở. Cầm bức thư trên tay, cẩn thận đọc hết nội dung một lượt rồic cậu nâng mắt nhìn ba người xung quanh. Minh Hy có chút khẩn trương, hỏi:

"Nhiên viết gì thế Hàn?"

Cậu hắng giọng, lớn tiếng đọc để Duy Kiên ở đầu bên kia điện thoại cũng có thể nghe thấy.

Gửi Kiên

Chị biết cậu thích Hàn. Nhưng mà phải làm sao bây giờ? Chị cũng thích Hàn, Hy cũng thích cậu ấy. Chị nghĩ chúng ta nên tổ chức một cuộc thi công bằng thì hơn.

Thật ra thì, Kiên, chị biết cậu đã cho Hàn rất nhiều, nhưng cậu nhìn chị đây này. Tình yêu căn bản là không thể gượng ép, càng gượng ép càng không hạnh phúc. Có nhiều người dù tốt đến mấy, hy sinh đến mức nào cũng chỉ là nhân vật phụ trong câu chuyện tình yêu của người khác mà thôi, vậy thì tại sao lại không tự tạo một câu chuyện tình yêu khác trong đó chính bản thân cậu là nhân vật chính hạnh phúc và thành đạt?

Nhớ nhé, chị luôn muốn cậu được hạnh phúc. Điều chị vừa nói là lời khuyên chân thành, chị không ép buộc cậu phải làm theo đâu.

Nghe Tiêu Hàn đọc xong, không gian nhất thời im lặng. Một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói có chút khàn khàn của Duy Kiên vang lên:

"Thật phí giấy, em đây đâu có ngu ngốc đến mức phải để chị lên lớp. Hừ, người ta đang theo đuổi một người còn đẹp hơn Tiêu Hàn gấp trăm gấp ngàn lần." Tiêu Hàn dở khóc dở cười định tắt máy thì từ điện thoại truyền đến lời cảnh cáo, "Hàn, em mà tắt máy chúng ta lập tức tuyệt giao."

Tiêu Hàn lừ mắt nhìn chiếc điện thoại vô tri quyết định không thèm để ý đến Duy Kiên nữa, tiếp tục đọc.

Gửi Bình và Dương

Bình, chị nói cho em biết, anh Dương từ hồi còn đi học đã là một cậu ấm trăng hoa đa tình, không có khái niệm về tiền bạc rồi. Thế nhưng từ chị khi quen biết Dương đến nay, người duy nhất khiến playboy này thật tâm trân trọng chỉ có mình em, một cô gái vị thành niên hội tụ đầy đủ những đặc điểm mà anh ấy ghét.

Anh Dương từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới trừ ngoại hình và trí tuệ ra thì tất cả những thứ khác đều tồn tại toàn khuyết điểm và khuyết điểm, trông anh ấy như vậy nhưng lại rất cần được em chiếu cố.

Tiêu Hàn ngừng lại nâng mắt lên nhìn Tô Bình và Thái Dương ngồi ở phía đối diện, đường nhìn dừng tại nơi hai bàn tay đang lồng vào nhau đầy ấu yếm. Vẻ mặt mơ hồ phủ sương của Tô Bình dần biến mất, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp cô liền đưa mắt nhìn xuống. Tô Bình không hề phản ứng gay gắt như mọi khi mà chỉ cẩn thận cầm ngón tay Thái Dương nhấc ra giống như đang đem một con chuột chết ném đi, sau đó nhẹ nhàng rút tờ giấy ướt bên cạnh tỉ mỉ ngồi lau những phần da thịt đã tiếp xúc với anh.

"Go away, go away, go away!" Tô Bình thấp giọng ngâm nga.

Nhìn gương mặt khổ sở bất lực của Thái Dương, Tiêu Hàn và Minh Hy nhìn nhau, không hẹn mà cùng bật cười. Anh ném cái liếc cảnh cáo sắc lạnh về phía hai người những hoàn toàn không có tác dụng.

Sau gần mười phút Tiêu Hàn mới có thể ngừng cười nhạo Thái Dương và nhìn sang bức thư cuối cùng. Cậu đưa mắt liếc sang Minh Hy, ho nhẹ một tiếng rồi đọc.

Gửi Hàn và Hy

Chị cảm thấy có lỗi với hai người nhiều nhất, đặc biệt là em, Hàn ạ! Vì chị quá ngu ngốc, ích kỷ và mù quáng nên đã khiến em và Hy phải chịu nhiều đau khổ, mệt mỏi.

Chị thật sự rất xin lỗi!

Mặc dù biết bản thân không có tư cách nhưng chị vẫn muốn em và Hy giúp chị thực hiện hai nguyện vọng cuối cùng này.

Chị đã nhờ Dương đặt làm một cặp nhẫn lấy theo kích cỡ tay của hai người. Đây là điều cuối cùng chị có thể làm cho em và Hy. Dương chắc chắn sẽ giúp chị giữ bí mật cho đến thời điểm thích hợp, vậy nên đừng trách anh ấy nhé! Em và Hy có thể đem cặp nhẫn này cùng mọi người ra bờ biển nơi rắc tro cốt của chị làm lễ đính hôn không? Chị thật sự rất muốn được chứng kiến.

Điều cuối cùng, hai người phải thật hạnh phúc nhé! Hạnh phúc thay cho cả phần của chị nữa.

Sự im lặng hết lần này đến lần khác bao trùm lên toàn bộ căn phòng, âm thanh hô hấp nhè nhẹ của mọi người là tiếng động duy nhất tồn tại trong không gian. Một lúc sau, Duy Kiên là người đầu tiên phản ứng:

"Mấy người đừng vội đính hôn, đợi thêm một chút nữa, tôi lập tức bay về. Có lẽ sẽ mất khoảng hai tiếng." Sau đó hắn nói thêm, "Sẽ đưa cả Jeremy đi cùng."

Vừa dứt lời bốn người còn lại liền bừng tỉnh. Thái Dương kéo tay Tô Bình đứng dậy:

"Bảo bối, đi thôi, anh đưa em đi sửa soạn một chút. Em nhất định sẽ xinh đẹp hơn cả Kỳ Nhiên cho mà xem."

Tô Bình kinh hô lên một tiếng rồi lập tức đánh vào bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình, "A, vi khuẩn, vi khuẩn, anh mau tránh xa tôi ra."

"Anh dù cho có là vi khuẩn thì cũng là vi khuẩn có lợi, rất tốt cho hệ tiêu hóa của em đấy."

Hai người cứ vừa đi vừa tranh cãi nên khó khăn lắm mới bước được ra ngoài cửa chính. Minh Hy sực nhớ ra một chuyện liền đứng dậy lớn tiếng hỏi:

"Cậu để hộp nhẫn ở đâu?"

Thái Dương nhanh chóng phun ra bốn chữ, "Đôi giày số 7."

Khi anh thành công nhét Tô Bình vào trong xe, cô vừa hậm hực vừa tò mò hỏi:

"Anh nói xem, đã ba tháng rồi mà tại sao Minh Hy lại không phát hiện ra hộp nhẫn?"

Thái Dương khởi động xe, chậm rãi đáp, "Minh Hy rất tuân theo những quy tắc do bản thân đề ra vậy nên theo vòng tuần hoàn thì phải mất ba tháng hai tuần cậu ta mới chạm đến đôi giày số 7."

Ở trong nhà, Tiêu Hàn theo gót Minh Hy đi tìm nhẫn. Khi cặp nhẫn bạc đơn giản nhưng sang trọng và tinh xảo xuất hiện trước mắt hai người họ, Tiêu Hàn lập tức ngây ngẩn cả người. Thấy đã một lúc lâu rồi mà cậu mãi vẫn chưa chịu rời ánh mắt khỏi hộp nhẫn, Minh Hy đành khẽ ho một tiếng, nhắc nhở:

"Hàn, em không định thông báo với cô chú à?"

Tiêu Hàn bừng tỉnh, vội vội vàng vàng lấy điện thoại ra, miệng còn không ngừng lặp lại hai chữ "Quên mất!". Sau khi đã thông báo vắn tắt về lễ đính hôn đột ngột này cho Tiêu Khải và Lâm Nguyệt thì cậu ngước lên nhìn Minh Hy, hỏi:

"Ba mẹ anh thì sao?"

Minh Hy lắc đầu bất đắc dĩ:

"Tuần trăng mật lần thứ mười hai sẽ không vì một câu thông báo đính hôn của anh mà bị hủy bỏ giữa chừng đâu, vậy nên kệ họ đi." Dứt lời hắn kéo tay cậu ra ngoài, cười nói, "Còn một điều quan trọng nữa, trang phục. Nếu như bây giờ đặt may lễ phục nhất định sẽ không kịp. Em chịu thiệt thòi một chút, chúng ta mua hai bộ vest để đính hôn trước nhé!"

Chuyện lớn cả đời đột nhiên hiện rõ ràng ngay trước mắt khiến tâm trạng Tiêu Hàn cũng vì vậy mà biến động không ngừng. Cậu híp mắt cười nắm lại tay Minh Hy, vui vẻ gật đầu. Nếu như không phải hiện tại cậu chưa đủ hai mươi tuổi thì cậu nhất định sẽ cùng Minh Hy cử hành hôn lễ. Không được pháp luật bảo vệ thì sao chứ? Không được người ngoài ủng hộ thì sao chứ? Thế giới của cậu đã ở đây rồi, cậu cần gì phải quan tâm đến những thứ vô nghĩa kia nữa!

Chưa hết, ở trên trời cao còn có một cô gái xinh đẹp và dịu dàng luôn luôn dõi theo bọn họ cơ mà...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK