Người đàn ông có khí chất hơn người ấy mặc một thân âu phục chỉnh tề, đứng trong công viên giải trí nhìn thế nào cũng cảm thấy không thích hợp. Cậu thiếu niên bên cạnh ngược lại rất nhanh liền có thể hoà nhập với bầu không khí nơi đây. Ánh mắt cậu sáng rực lên khi nhìn vào khu tàu lượn, tay trái không biết an phận giật giật ống tay áo người đàn ông, tay phải hưng phấn chỉ về phía con tàu đang lượn qua lượn lại xình xịch trên đường ray, cái miệng nhỏ còn liến thoắng nói cái gì đó nghe không rõ.
Minh Hy nghĩ, hắn quả nhiên là mất trí rồi. Một kẻ ghét nơi đông người như hắn không ngờ cũng có ngày bước chân vào công viên giải trí, một kẻ ghét ồn ào như hắn không ngờ cũng có ngày đi chung với một người nhiều chuyện như Tiêu Hàn. Mặc dù cảm thấy không thoải mái thế nhưng mà chẳng rõ tại sao khi nghe Tiêu Hàn nói về trò chơi này trò chơi kia, nhìn khuôn miệng nhỏ chưa lúc nào ngơi nghỉ của cậu, Minh Hy có muốn cũng không nổi giận được. Thậm chí trên môi treo lên nụ cười mang theo dịu dàng vô hạn mà chính bản thân hắn cũng không nhận ra.
Tiêu Hàn nói một tràng rồi lại một tràng những cảm giác mạnh cậu đã trải nghiệm qua sau đó vui vẻ kéo tay Minh Hy chạy đến khu kiểm soát mà chẳng thèm quan tâm hắn có muốn chơi cùng hay không:
"Nhanh nào nhanh nào! Tôi muốn ngồi hàng đầu."
Ý nguyện ngồi hàng đầu của Tiêu Hàn đã được đáp ứng thế nhưng cậu lại không hưng phấn như Minh Hy tưởng. Đóng khung an toàn xuống, nhìn cậu có chút căng thẳng, Minh Hy không nhịn được phì cười:
"Vừa nãy còn rất cao hứng cơ mà, sao giờ lại bày ra bộ mặt đen trắng rồi?"
Tiêu Hàn bất đắc dĩ trả lời:
"Tôi mỗi lần chơi tàu lượn đều sẽ có ý nghĩ mình sẽ văng ra khỏi tàu. Lần này đã là lần thứ ba tôi chơi rồi, vậy mà cái suy nghĩ ấy vẫn chưa chịu biến mất."
Minh Hy khẽ nhún vai, "Cậu xem người cậu có khác nào khúc củi nhóm lửa không? Cậu có bay ra khỏi tàu cũng không làm tôi ngạc nhiên đâu."
Tiêu Hàn trước giọng điệu trêu chọc khinh thường của Minh Hy cũng chỉ cón thể bất mãn liếc hắn cảnh cáo. Minh Hy thấy cậu muốn phản bác nhưng lại không biết phải cãi lại như thế nào liền nở nụ cười đắc ý. Sau đó, hắn đột nhiên đan tay vào tay cậu, thấy đôi mắt vì ngạc nhiên mà mở lớn của Tiêu Hàn, Minh Hy thản nhiên giải thích:
"Nắm lấy tay tôi thế này, cậu có muốn cũng không thể bay."
Con tàu chuyển bánh, bên tai Tiêu Hàn chỉ còn lại tiếng vù vù của gió cùng tiếng thét thất thanh của mọi người. Cậu nắm chặt lấy bàn tay người bên cạnh, cảm giác sợ hãi rất nhanh liền biến mất. Bàn tay người kia rất to, hơn nữa cũng rất ấm.
Hiện tại Tiêu Hàn vô cùng an tâm, an tâm rằng chỉ cần có Minh Hy ở bên cạnh thì cậu có muốn cũng không thể bay.
ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌(; ̄◇ ̄)┘
Điểm dừng chân của hai người là vòng quay khổng lồ.
Màn đêm dần phủ xuống thành phố sắc màu đen đỏ đan xen, các con đường lần lượt bật lên đèn vàng ấm áp, những ngôi nhà san sát nhau vang lên tiếng cười nói trong vui vẻ. Tiêu Hàn bây giờ không ồn ào làm loạn cũng không nghịch ngợm ham vui, cậu bây giờ chỉ đơn giản là lẳng lặng ngồi ngắm nhìn thành phố phồn thịnh chầm chậm chuyển động dưới chân.
Đối diện với một Tiêu Hàn như vậy, Minh Hy cảm thấy có chút khó thích ứng. Không gian rơi vào trầm mặc một lúc lâu, hắn đột nhiên nghĩ thời điểm hiện tại vô cùng thích hợp để giảng hòa, thích hợp hơn cái kế hoạch gì đó kia của Thái Dương nhiều. Minh Hy khẽ hít sâu một hơi, không nhanh không chậm nói ra ba chữ "Tôi xin lỗi!" để phá vỡ sự yên tĩnh, rốt cuộc đáp trả hắn lại là vẻ mặt ngơ ngác của Tiêu Hàn.
Khi nghe thấy ba chữ kia không hiểu vì sao lại đột nhiên thoát ra từ miệng Minh Hy, cậu dời ánh mắt khỏi thành phố hoa lệ, khó hiểu ứng thanh:
"Hả?"
Minh Hy cho rằng Tiêu Hàn đang cố ý làm khó hắn, khẽ nắm chặt tay, cam chịu nói:
"Tôi đã đối với cậu không phải, là tôi không tốt."
Tiêu Hàn càng nghe càng lạc vào mờ mịt. Cậu nghiêng nghiêng đầu hỏi lại:
"Anh rốt cuộc là đang nói đến cái gì thế?" Nếu như phải xin lỗi thì cũng nên là cậu xin lỗi mới đúng. Cậu đã liền bốn ngày không về mà không nói với Minh Hy lời nào cả. Đã vậy hắn không những không giận mà còn tốt bụng đưa cậu đi chơi. Bỏ qua chán ghét trước kia, hiện tại đây cảm giác của Tiêu Hàn cậu đối với Minh Hy, hai từ "yêu mến" căn bản là không đủ để diễn tả.
Sắc mặt Minh Hy hết biến đen rồi lại biến hồng. Cố nhịn xuống cảm giác muốn đứng phắt lên bỏ đi, hắn cắn răng nói rõ:
"Lần đầu cậu nấu ăn, tôi không nên hành động như thế. Xin lỗi vì đã gạt bỏ hết công sức và nỗ lực của cậu."
Tiêu Hàn nghe xong liền bật cười nắc nẻ, "Chuyện đấy á? Tôi quên lâu rồi mà. Anh nhìn tôi xem, một trang hảo hán khí thế hiên ngang thế này, bụng dạ làm sao có thể hẹp hòi như vậy được."
Nhìn gương mặt tươi cười vô hại trước mắt, Minh Hy chỉ hận không thể trực tiếp ném Tiêu Hàn thẳng xuống dưới đất từ độ cao của mười tầng lầu hiện tại. Hắn khổ sở dằn vặt bốn ngày rốt cuộc là vì cái gì? Suốt bốn ngày liền hắn lúc nào cũng trong trạng thái bồn chồn, nóng nảy rốt cuộc là vì cái gì?
Minh Hy có cảm giác đây rõ ràng là một vở hài kịch, vậy mà hắn từ đầu đến cuối lại cứ đứng trên sân khấu tự mình bi thương, cuối cùng là biến bản thân thành tên hề trong vô thức.
Cố đè nén lửa giận trong lòng, Minh Hy cau mày hỏi, "Vậy tại sao cậu lại chiến tranh lạnh với tôi?"
Tiêu Hàn lại đần mặt một lúc, hỏi lại, "Chiến tranh lạnh? Khi nào cơ?"
Minh Hy cắn chặt răng, gương mặt vì tức giận mà trở nên méo mó:
"Bốn ngày nay cậu không về nhà."
"À à, cái này là tôi phải xin lỗi anh." Tiêu Hàn cuối cùng cũng tỉnh ngộ, cười cười ha ha giải thích, "Ba mẹ Bình có tâm lý bao bọc cậu ấy hơi thái quá. Con gái cũng đã mười bảy tuổi đầu rồi mà cô chú ấy lúc nào cũng kiểu như sợ không có hai người ở bên cạnh thì Bình sẽ chết mất xác vậy. Thế nên là mỗi lần cô chú đi công tác, để tránh ba mẹ phiền phức đưa ai đó như người giúp việc đến, Bình sẽ kéo tôi đến ở cùng cậu ấy vài ngày. Lần này cũng không ngoại lệ."
Minh Hy biết được lý do Tiêu Hàn không thèm về nhà, trong lòng chẳng rõ là nhẹ nhõm hay là khó chịu. Đáng lẽ ra cậu nên nói với hắn sớm hơn mới đúng.
Như đọc được ý nghĩ của Minh Hy, Tiêu Hàn bày ra vẻ mặt hối lỗi, le lưỡi nói tiếp:
"Minh Hy à, anh cần phải thông cảm cho tôi một chút. Tôi kể anh nghe này, bởi vì tôi không có số điện thoại của anh, đương nhiên chỉ có thể lết xác về thông báo. Cơ mà suốt bốn ngày, cứ mỗi lần tôi đang trong khí thế bừng bừng chuẩn bị về nói với anh một câu thì lại có một việc khác chen ngang làm tôi quên khuấy đi mất."
Minh Hy nheo mắt nhìn xuống ngực Tiêu Hàn, trầm ngâm trong chốc lát, lại hỏi, "Tiêu Hàn, cậu có thật là con trai không? Tại sao một thiếu nam một thiếu nữ ở chung nhà mà người lớn lại có thể an tâm như thế được?"
Tiêu Hàn phẫn nộ trừng mắt, không thèm do dự vung chân đá Minh Hy, tức giận nói, "Anh khốn kiếp! Anh vừa hỏi cái gì? Có giỏi thì hỏi lại thử xem. Ngu ngốc! Bởi vì hai cô chú ấy biết tôi với Bình căn bản là không có khả năng. Với lại, tôi đối với Bình không dám có ý nghĩ khác, anh biết tại sao không? Cậu ấy không những theo chủ nghĩa độc thân vui vẻ mà còn thêm cả tính bạo lực. Tôi nhớ năm ngoái khi mới vào trường, có cái thằng tên gì gì đấy lớp trên tỏ ý muốn làm quen với Bình. Nói với nhau còn chưa được năm câu, tay thằng đấy đã lân la mò xuống eo cậu ấy. Sau đó, nhờ Bình mà cái mũi của thằng đấy hiện tại vừa cao lại vừa thẳng, nhìn cũng đẹp lắm. Đại khái là lúc đấy tôi vừa mới quen Bình, chứng kiến toàn bộ cảnh đóng dấu kia, tôi thật sự có nghĩ cũng không dám chọc vào cậu ấy."
Tiêu Hàn bắt đầu lang thang trong dòng hồi tưởng nên không hề phát hiện ra vẻ mặt dở khóc dở cười của Minh Hy. Hắn đã nghĩ cậu giận hắn đến mức không thèm về, hoá ra chỉ là do cậu đãng trí. Hắn mất công chuẩn bị một bầu không khí lãng mạn theo lời tư vấn, rốt cuộc lại là hoài phí tâm tư.
Sau khi kết thúc vòng quay, Minh Hy nhanh chóng gọi điện hủy bữa tối ở nhà hàng nọ rồi nói sẽ dẫn Tiêu Hàn đi ăn những món mà cậu thích. Tiêu Hàn nghe xong liền hưng phấn bừng bừng chạy vọt lên xe ngồi rung chân chờ sẵn, trong lòng giống như có một rừng hoa đang đồng thời nở rộ.
Sau khi đã lấp đầy chỗ trống trong dạ dày, vừa về nhà Tiêu Hàn liền thoải mái duỗi chân duỗi tay ngủ một giấc đến tận trưa hôm sau. Thực ra chuyện này cũng rất khó trách cậu, có trách thì cũng chỉ có thể trách chiếc giường Kingsize vừa được Minh Hy đổi sang dùng đệm nước này quá mức êm ái, hơn cái của nhà Tô Bình không biết là gấp mấy trăm lần. Vươn người một cái, rống to một tiếng, Tiêu Hàn còn chưa kịp ngáp cho đầy đủ công đoạn thì tiếng mở cửa phòng vang lên. Xuất hiện đằng sau cánh cửa là gương mặt và nụ cười vạn người mê của Minh Hy:
"Cuối cùng cậu cũng chịu dậy rồi. Mau xuống ăn cơm thôi."
Nghe nói đã đến giờ ăn, gương mặt còn ngái ngủ của Tiêu Hàn lập tức trở nên tươi tỉnh, cậu vui vẻ gật đầu, "Được được được, tôi đã bỏ bốn bữa ăn rồi đấy. Bụng đang đói muốn lả rồi đây."
Tiêu Hàn vừa nói vừa dùng tốc độ di chuyển gần như thành phi thân vào nhà vệ sinh để lại Minh Hy với vẻ mặt đầy bất đắc dĩ. Tối hôm qua Tiêu Hàn cậu đã ăn rất nhiều, rất nhiều, rất rất nhiều, ăn nhiều đến mức bát đĩa trống xếp bên cạnh cao gần bằng Minh Hy ngồi thẳng, ăn nhiều đến mức tất cả ánh mắt trong quán đều tập trung nhìn bàn của bọn họ. Vậy nên Minh Hy nghĩ một bữa sáng đối với người bình thường nhưng lại là bốn bữa sáng đối với Tiêu Hàn cũng không có gì quá khó hiểu.
Sau đó không biết Minh Hy hắn nghĩ đến cái gì mà đột nhiên lại bật cười thành tiếng.