Tiêu Hàn ra mắt ba mẹ Minh Hy sau khi đã đính hôn, chuyện này quả thật là ngược đời. Có điều không thể trách Minh Hy và cậu được. Ba mẹ hắn cũng giống ba mẹ cậu, đều rất thích du lịch. Đôi vợ chồng già cách dăm bữa nửa tháng lại nắm tay nhau đến nơi này đi nơi khác với lý do hưởng tuần trăng mật hoặc chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi lần thứ n.
Khi Minh Hy đưa Tiêu Hàn đến trước cánh cổng sắt sừng sững của nhà lớn, cậu đã căng thẳng đến mức lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng niệm đi niệm lại câu tôn thờ các Đấng Tối Cao. Minh Hy thấy thế liền bật cười nắm tay cậu, hôn nhẹ lên trán, giở giọng trêu chọc:
"Một người theo chủ nghĩa vô thần như em dù có cầu nguyện đến thế nào thì bọn họ cũng sẽ không phù hộ cho đâu."
Tiêu Hàn hít thật sâu thở thật dài rồi mỉm cười nói với hắn:
"Anh đệch muốn em thả lỏng tinh thần có phải không?" Một cô gái tốt như Kỳ Nhiên mà còn không được chấp nhận vậy thì một chàng trai ngoại trừ gương mặt hoàn hảo thì chẳng có nổi trội như cậu đây phải làm thế nào?
Vẻ mặt đối nghịch hoàn toàn với giọng điệu lời nói càng khiến Minh Hy cảm thấy buồn cười. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Tiêu Hàn trừng mình đầy bất thiện, hắn đành cố gắng nén lại, ôn nhu trấn an:
"Em lo lắng cái gì chứ? Em không có các Đấng Tối Cao nhưng em có anh cơ mà. Chúng ta đã đính hôn rồi lại còn có nhà riêng, bọn họ dù muốn cũng không thể làm khó em được."
Tiêu Hàn suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng. Cậu tự trấn an bản thân, bình tĩnh nào! Nếu bị người nhà Minh Hy mắng chửi thì cậu nhất định phải nhớ đến gương mặt hắn lúc cùng cậu đấu kiếm trên giường, làm như vậy biết đâu sẽ có thể bỏ ngoài tai tất cả những lời nói khó nghe.
Tiêu Hàn sóng vai cùng Minh Hy bước qua cửa lớn. Vừa đi vào phòng khách của ngôi biệt thự lộng lẫy tựa lâu đài này, Tiêu Hàn không nhịn được lập tức mở to mắt thầm kinh hãi.
Con mẹ nó, tại sao nhà này lại đông người như thế chứ?
Trong căn phòng khách rộng lớn có ba người phong thái điềm tĩnh ung dung ngồi trên bộ sofa đắt tiền, xung quanh là hơn chục người nghiêm chỉnh đứng thành vòng cung. Trên bàn trà ngoại trừ ba cốc nước đã vơi đi ít nhiều thì còn có hai cốc nước vô chủ. Tiêu Hàn âm thầm nắm tay thành quyền, có vẻ như người nhà này đã chờ thời khắc có thể thoải mái tra khảo cậu từ lâu rồi.
Đám người đang đứng kia phỏng chừng là gia nô, xét theo tình hình hiện tại có thể tạm thời không cần để tâm đến. Tiêu Hàn tập trung vào đánh giá ba người nhìn qua là biết thuộc tầng lớp thượng lưu nọ. Một cụ bà tuổi tác khoảng chừng đầu sáu ngồi chính giữa. Tóc cụ đã bạc hai bên mai, gương mặt phúc hậu in hằn dấu vết thời gian đặc biệt nhiều ở khóe môi và khóe mắt, bộ trang phục trên người mặc dù vô cùng giản dị nhưng vẫn toát lên được khí chất sang giàu. Ngồi bên trái cụ bà là một người đàn ông anh tuấn phong độ. Vẻ mặt lãnh đạm khó thấu, bộ dáng âm trầm cùng âu phục trên người khiến Tiêu Hàn có cảm giác ông hơi khó gần. Ngồi bên phải cụ bà là một người phụ nữ đoan trang nhã nhặn. Mái tóc nâu xoăn lọn, gương mặt trẻ trung còn có nét sắc sảo cùng với bộ váy đơn giản thanh lịch bà mặc khiến Tiêu Hàn nhất thời khó lòng rời mắt.
Trong khi Tiêu Hàn đang âm thầm đánh giá người nhà Minh Hy thì ba vị trưởng bối kia lại đang công khai đánh giá cậu. Hàng chục con mắt cứ lướt qua lướt lại trên cơ thể một cách không có quy luật khiến Tiêu Hàn vô cùng xấu hổ. Thế nhưng nhờ nụ cười dịu dàng luôn hiện hữu trên gương mặt đôn hậu của cụ bà nên cậu cũng bớt căng thẳng đi phần nào.
Minh Hy đưa Tiêu Hàn đến trước mặt người thân, nhẹ giọng cười nói:
"Con về rồi! Có đem theo người mà cả nhà yêu cầu đây. Bà, ba, mẹ, đây là người yêu con, Lương Tiêu Hàn. Hàn, đây là bà, là ba và mẹ của anh."
Tiêu Hàn cắn răng thầm mắng Minh Hy, anh có cần thiết phải mô phỏng theo câu mở đầu của xã hội đen thanh toán ân oán như thế không?
Tiêu Hàn cố nhịn cảm giác muốn dúi đầu Minh Hy xuống đất, cúi đầu lễ phép chào:
"Cháu chào bà, cháu chào chú, cháu chào cô."
Bà cụ cười hiền hậu, "Các cháu mau ngồi đi. Cái thằng nhóc Minh Hy này, bảo sao cứ suốt ngày đâm đầu ở bên ngoài mà không chịu về nhà. Hóa ra là do có một người đẹp như thế này ở bên cạnh."
Trong lòng Tiêu Hàn không khỏi luống cuống, bà nói như vậy khác nào muốn bảo cậu giống như hồ yêu mê hoặc Minh Hy? Ngoài mặt cậu vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh nở nụ cười lấy lòng, khẽ lắc đầu lễ phép nói:
"Không phải đâu, bà chê cười cháu rồi. Thực ra bọn cháu không về thăm bà sớm hơn đầu tiên là lỗi của cháu, do cháu bận ôn thi. Sau đó lại do Minh Hy quá bận giải quyết công việc trong tập đoàn. Chúng cháu thật có lỗi với bà. Chúng cháu xin lỗi!" Nói rồi cậu hơi cúi đầu xuống.
Minh Hy ngạc nhiên nhìn Tiêu Hàn, mới cách đây hai phút không phải cậu vẫn còn rất căng thẳng sao? Thế nào mà giờ lại có thể đối đáp trôi chảy như vậy rồi?
Cụ bà cười hài lòng, hơi liếc mắt sang nhìn mẹ Minh Hy. Phương Hà lập tức hiểu rằng đã đến lượt mình xuất kích, bà mỉm cười, nét mặt nhìn không ra yêu ghét:
"Tiêu Hàn, cháu biết đấy, mấy hôm trước Minh Hy đột nhiên gọi điện nói muốn về nhà, cô đã rất ngạc nhiên. Sau đó nó có bổ sung thêm, về cùng vị hôn phu. Cô lúc đó đã bị shock, cháu biết mà, hơi khó chấp nhận một chút. Đứa con trai duy nhất của mình tự ý đính hôn, đã vậy đối tượng lại là..."
Sợ Phương Hà sẽ nói ra điều gì đó khiến Tiêu Hàn không thoải mái, Minh Hy vội vàng ngắt lời bà:
"Mẹ..."
"Hy." Tiêu Hàn thấp giọng quát, "Trưởng bối đang nói anh không được phép ngắt lời. Mau xin lỗi mẹ anh đi!"
"Nhưng mà..."
Tiêu Hàn trợn mắt lên trừng hắn, anh cãi thử em xem!
Minh Hy tự biết bản thân đuối lý đành rũ mắt ấm ức hướng Phương Hà nói, "Con xin lỗi mẹ!"
"Hứa!" Tiêu Hàn lạnh giọng nhắc.
"Từ lần sau con sẽ không như thế nữa." Minh Hy đành cắn răng uất ức mà không thể làm gì khác, trong lòng tự nhủ, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Bà cụ, Viên Thịnh và Phương Hà ba người đánh mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng bật cười. Phương Hà lộ ra vẻ ôn hòa tiếp tục nói:
"Nhưng mà hôm nay gặp cháu cô thật sự rất hài lòng. Có thêm một đứa con trai đáng yêu như vậy ai mà không mãn nguyện cho được." Câu nói này rõ ràng là tỏ ý đã chấp nhận chuyện giữa hắn và cậu. Minh Hy khẽ thở phào còn Tiêu Hàn thì vui mừng mở lớn đôi mắt lấp lánh tựa sao trời.
Đã vượt qua được hai ải, chỉ cần chinh phục đỉnh Everest đang ngồi sừng sững ở kia nữa thôi là Tiêu Hàn cậu có thể xưng bá võ lâm được rồi.
Người đàn ông đã di truyền loại khí thế bức người cho Minh Hy kia sau một hồi im lặng cuối cùng cũng chịu nhận ra là mọi người đang đổ dồn ánh mắt về phía mình. Viên Thịnh lúc này mới chậm rì rì nâng mắt lên nhìn Tiêu Hàn một chút, sau đó nhàn nhạt nói:
"Ngoại hình được, ứng xử tốt, tâm địa tốt, giới tính không thành vấn đề. Kết luận: Được."
Tiêu Hàn kinh hãi hết mở miệng rồi lại khép miệng nhưng không thốt ra được câu nào. Trời đời này thật sự có người đánh giá con dâu, không đúng, con rể như thế này sao?
Tiêu Hàn còn chưa kịp hết shock thì khóe mắt đã thấy Phương Hà trừng mắt liếc nhìn Viên Thịnh. Một giây sau đó, ông lập tức ho khan hai tiếng, nói:
"Có thể đối đáp trôi chảy nhạy bén trong khi tâm lý đang căng thẳng như vậy chứng tỏ cháu có khả năng tự chủ rất tốt. Lúc nói chuyện với bà và cô, cháu không hề giả vờ nhu thuận, rất thẳng thắn cũng rất thật thà. Hơn nữa, Hy từ nhỏ đã cứng đầu ngang ngược. Có thể dùng một câu mà bắt nó nghe lời, hai mươi sáu năm qua cũng chỉ có một mình cháu làm được thôi."
Lần này thì Tiêu Hàn triệt đề bị shock, shock hoàn toàn. Cái người có vẻ như nổi trội về mọi mặt thế kia hóa ra lại là một kẻ sợ vợ. Mới bị vợ trừng mắt thôi mà đã lập tức kéo giãn lời nói từ mười tám chữ thành tám mươi hai chữ. Sau đó cậu lại thầm cảm thán về khả năng quan sát, đánh giá người khác của Viên Thịnh.
Tiêu Hàn hơi đánh mắt sang nhìn Minh Hy, cười vui vẻ nói nhỏ:
"Gia đình anh thật sự rất có mắt nhìn người đấy. Em hoàn hảo vô khuyết như thế này cơ mà."
Minh Hy nhướn mày không thèm so đo với cậu, rõ ràng người hoàn hảo vô khuyết phải là hắn mới phải.
ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌(; ̄◇ ̄)┘
Minh Hy đứng trước ngôi nhà cấp bốn trang nhã của Tiêu Hàn trong phong thái ngập tràn tự tin cùng với hàm răng trắng sáng nhờ kem đánh răng Close Up pha lê tuyết. Mặc dù đã gặp ba mẹ Tiêu Hàn vài lần rồi thế nhưng chính thức ra mắt thì vẫn chưa, vậy mà hắn hoàn toàn không có vẻ căng thẳng giống như Tiêu Hàn lúc trước. Bởi vì Minh Hy đã sớm hiểu rõ một nguyên lý ngầm vẫn luôn tồn tại trong gia đình ba người này, Lâm Nguyệt rất thích trai đẹp, Tiêu Khải lại rất thích Lâm Nguyệt vậy nên chỉ cần trai đẹp là hắn đây tự động dâng đến cửa thì hai người bọn họ nhất định sẽ tình nguyện đem Tiêu Hàn giao cho hắn.
Tiêu Hàn thấy Minh Hy tự tin như vậy cũng không khỏi cảm thấy thua kém. Cậu kéo hắn cúi xuống gần bằng mình, ghé sát tai tỏ vẻ lo lắng, dặn dò:
"Cẩn thận đấy, ba em thì không sao nhưng mẹ em là sinh vật nguy hiểm. Phải đặc biệt đề phòng." Đây là sự thật, có điều sự thật này nói ra hay không cũng không có gì quan trọng. Minh Hy sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra thôi.
Minh Hy dở khóc dở cười. Thử hỏi trên đời này có ai lại nói mẹ mình như vậy hay không? Nhưng ngay sau đó ba mươi phút, hắn thật sự hối hận vì đã nghi ngờ Tiêu Hàn.
Vừa bước chân vào nhà, Minh Hy lập tức trợn trừng mắt há hốc miệng đầy kinh ngạc, trái ngược hẳn với vẻ bình thản có chút bất đắc dĩ của Tiêu Hàn.
Một con gà chọi lông mao mượt mà óng ả đang ung dung đi lại trên nóc tủ kính ở phòng khách cất tiếng kêu quang quác. Một con chó nhỏ lông vàng đang đứng dưới sàn sủa ầm ĩ. Vì con chó còn nhỏ nên không thể vươn tới nóc tủ vốn chỉ cao ba mét bẻ đôi kia, bởi vậy mà con gà càng ra vẻ oai vệ kiêu căng, con chó cũng càng hăng hái sủa.
Tiêu Hàn ghé sát tai Minh Hy để hắn nghe thật rõ, giải thích:
"Con gà chọi kia của ba em tên Bàng Kì, gọi là con nuôi của ba cũng được. Con chó kia tên Bàng Giải, là con nuôi của mẹ em.
Bàng Kì - con cáy? Bàng Giải - con cua?
Trong lòng Minh Hy thầm cảm thán, khả năng đặt tên của ba mẹ vợ đúng là nên xếp vào loại thượng thừa.
Minh Hy và Tiêu Hàn dùng bữa trưa ở căn biệt thự hoa lệ kia theo đúng phong cách châu Âu lịch sự, trang nhã và yên lặng. Còn bữa tối ở ngôi nhà cấp bốn này có thể hình dung bằng cụm từ "gà bay chó sủa", theo đúng nghĩa đen. Buổi ra mắt đã ầm ĩ nay càng tưng bừng hơn khi Lâm Nguyệt một lúc bỏ mặc cả bố lẫn con để quấn chặt lấy con rể. Cậu nói rồi mà, mẹ cậu rất nguy hiểm. Thế nhưng chính bản thân Tiêu Hàn cũng không hiểu, mức độ khủng bố của Lâm Nguyệt căn bản là không giới hạn.
Nhân lúc Tiêu Hàn không chú ý, Lâm Nguyệt kéo Minh Hy ra một góc, cười tà hỏi:
"Con là công?"
"Vâng mẹ."
Nghe được chữ mẹ này thoát ra từ miệng Minh Hy, Lâm Nguyệt vui đến phát điên, nụ cười càng lúc càng biến thái:
"Kể mẹ nghe một chút đi, dáng vẻ của Hàn lúc xxoo như thế nào?"
"Rất quyến rũ mẹ ạ." Minh Hy nhướn mày, đáp.
Lâm Nguyệt thất vọng bĩu môi, "Kể cụ thể xem nào."
"Từng đó là đủ một chút rồi." Minh Hy lắc lắc đầu.
Lâm Nguyệt xụ mặt năn nỉ, "Thêm một chút nữa đi mà."
"Mẹ à, con không muốn cho người khác biết về bộ dáng câu dẫn ấy của Hàn đâu."
Lâm Nguyệt đột nhiên híp mắt nở nụ cười rạng rỡ:
"Minh Hy, con có tin mỗi lần bọn con đạn đã lên nòng mẹ liền tới quấy rầy không?"
"Cả cơ thể Hàn lúc đấy đều biến thành màu đỏ hồng rất đáng yêu, mỗi lần con đẩy hông đôi mắt Hàn đều ngập nước, giọng nói trở nên hơi khàn khàn nhưng lúc rên rỉ lại rất cao, đặc biệt lúc cầu xin lại càng gợi tình hơn."
Lâm Nguyệt thỏa mãn nở nụ cười, vỗ vỗ vai Minh Hy, tán thưởng:
"Con trai ngoan!" Sau đó tiêu sái đi vào nhà.
Minh Hy thở phào một hơi. Tiêu Hàn được nuôi dạy bởi người đáng sợ như vậy mà vẫn có thể phát triển một cách bình thường, thật sự là rất đáng khâm phục!
Bởi vì lòng ngưỡng mộ cậu vợ tài giỏi của mình càng lúc càng lớn vậy nên Minh Hy quyết định tối nay sẽ cùng Tiêu Hàn thay đổi địa điểm đại chiến để biểu dương sức chịu đựng tuyệt vời của cậu.