Triệu Viêm cúi đầu quan sát Hồ Nhạc Xuyên. Lúc này tiểu mập mạp đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, khói đen tản ra trên cơ thể còn chưa biến mất. Ngay lập tức, hắn biết suy đoán của mình không sai, từ biểu hiện vừa rồi của cậu ta quả nhiên là triệu chứng của ‘ác linh nhập thể’.
Sau khi xác nhận đối phương không còn gì bất thường nữa, hắn đứng dậy nhìn xung quanh, nhân tiện chạy đến bên cửa sổ quan sát bốn phía – vẫn trong tầm nhìn của chiếc kính gió. Có những bóng trắng đi đi lại lại khắp nơi trong bệnh viện, chúng nó không bị hạn chế bởi các bức tường nên cứ quanh quẩn không chịu rời đi, đầy sự hoang mang và bất lực.
Nhưng khi kéo tầm nhìn trở lại bên trong căn phòng, không khó thấy được khí đen nhàn nhạt tràn ngập khắp căn phòng. Triệu Viêm biết rõ, thực lực của ác linh nhập vào người Hồ Nhạc Xuyên hiển nhiên không tầm thường.
Tại thế giới khác, hắn đã gặp qua tình huống như thế này, thế nên trong lòng hắn vô thức cảm thấy căng thẳng: ác linh không giống kẻ địch thông thường, cái thứ này không phải dùng nắm đấm là giải quyết được.
Điểm mấu chốt nhất chính là ác linh không có thực thể, rất khó để theo dõi và vây bắt, nói chạy là chạy, đuổi cũng không kịp.
Cứ tiếp tục nhìn như thế chừng nửa ngày, Triệu Viêm đã ý thức được đối phương đã chạy thật rồi. Lúc này hắn mới tháo kính chắn gió xuống, nói với Tần Mai: “Tạm thời đã an toàn, nhưng tốt nhất dì đừng di chuyển.”
Ngón tay đang nắm chặt điện thoại di động của Tần Mai hơi trắng bệch, tâm trí bà đã quay trở lại từ vài phút trước: Có lẽ người trước mắt này thật sự hiểu được bệnh tình của Hồ Nhạc Xuyên, hơn nữa ít nhất đối phương cũng tình nguyện nhiệt tình giúp đỡ bà. Nếu vừa rồi không có hắn, không chừng con trai của bà đã rơi tự do xuống như cái bánh nhân thịt rồi.
Thế nên, bất kể Triệu Viêm muốn làm việc gì tiếp theo thì trong lòng Tần Mai vẫn chọn nghe theo lời hắn.
Lúc này có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, Lý Thất Dạ dẫn theo hai người chạy chậm vào. Triệu Viêm tập trung nhìn thì phát hiện là một y tá bên trạm và một vị bác sĩ điều trị trẻ khoác blouse trắng khoảng chừng ba mươi tuổi.
Vị bác sĩ điều trị tóc húi cua mang mắt kính, vừa vào cửa đã lập tức hỏi: “Tình huống cụ thể như thế nào? Ai sẽ nói cho tôi biết?”
Vừa nói chuyện, anh ta vừa đi đến bên cạnh Hồ Nhạc Xuyên đang nằm trên mặt đất, đồng thời dặn dò nữ y tá: “Kiểm tra hô hấp và nhịp tim, chú ý xem có chỗ nào bị gãy xương không.”
Chắc hẳn nữ y tá này bị gọi tới tạm thời. Vì trong phòng có rất nhiều thứ cần ghi chép nên trong túi cô ta có tận ba bốn cây viết như những y tá khác. Lúc này, hầu như sự tập trung của tất cả mọi người trong phòng đều đặt lên người Hồ Nhạc Xuyên. Sau khi vị bác sĩ chữa trị đặt câu hỏi lại không thấy ai phản ứng bèn ngẩng đầu hỏi lại: “Ai có thể tường trình lại cho tôi tại sao lại xảy ra chuyện này không?”
Tần Mai phục hồi từ trong trạng thái bàng hoàng, chuẩn bị lên tiếng nói chuyện. Tuy nhiên trước khi nói, bà theo phản xạ liếc nhìn Triệu Viêm một cái. Ngay sau đó, bà phát hiện hắn đang cau mày ngửi không khí, rồi lại cầm kính chắn gió leo lên lần nữa.
“Thưa bác sĩ, sau khi cậu ta tỉnh dậy thì đột nhiên muốn nhảy lầu…”
Thấy Tần Mai không nói chuyện, Lý Thất Dạ đang tính bắt đầu giải thích đầu đuôi sự việc nhưng mới chỉ nói được hai câu, Triệu Viêm đang đứng bên cạnh đột nhiên nhào lên phía trước!
Vị bác sĩ điều trị bị cái tên đeo kính chắn gió này doạ ngây người. Anh ta chẳng kịp biết đối phương định làm gì đã quỳ gối xuống cạnh Hồ Nhạc Xuyên, thậm chí không có ý định né tránh. Nhưng ngay sau đó anh ta mới ý thức được mục tiêu của đối phương không phải bản thân mình mà là y tá Trình Tân Lan!
Vào lúc nhận ra điều này, anh ta bỗng phát hiện tư thế của Trình Tân Lan hơi khác lạ: nữ y tá này không đưa tay kiểm tra nhịp tim và hô hấp của tiểu mập mạp mà giơ cây bút kim loại trong tay lên rồi đột ngột đâm vào cổ Hồ Nhạc Xuyên…
“Cô!”
Tần Mai và Lý Thất Dạ kinh hồn bạt vía, tuy nhiên nữ y tá này vừa mới nâng tay lên đã bị Triệu Viêm lao tới từ phía sau đánh vào lưng một cú. Thân thể cô ta mất trọng tâm chúi về phía trước, cây bút đóng vào sàn gỗ ‘rầm’ một tiếng. Bởi vì dùng lực quá lớn nên trông như đóng cây đinh vào một phần ba miếng đậu hủ!
Không đợi cô ta rút ra, hai tay Triệu Viêm đã kiềm chặt cả hai tay và thân trên của nữ y tá, sau đó lập tức lăn qua một bên.
Hắn chỉ muốn kéo đối phương đến nơi không có người nhưng nữ y tá này lại nhấc chân lên một cách nhanh nhẹn lạ thường, bất ngờ đá vào vách tường trước mắt.
Lực đẩy cực lớn khiến cô ta và Triệu Viêm cùng mất thăng bằng ngã trên mặt đất. Trong phút bối rối ngắn ngủi, cô ta lập tức vung khuỷu tay công kích vào phần đầu của Triệu Viêm. Hắn chỉ mới nới lỏng tay để né tránh thì nữ y tá này nhanh chóng luồn thoát khỏi hai tay hắn y như cá chạch, sau đó bày ra bộ quyền thủ…
Tất cả mọi người trong phòng đều hoang mang trước sự việc xảy ra trước mắt. Bọn họ không hiểu tại sao Triệu Viêm muốn tấn công nữ y tá này, lại càng không hiểu được tại sao một cô gái chân yếu tay mềm như Trình Tân Lan bỗng dưng có thể lợi hại như minh tinh trên màn ảnh võ thuật như vậy?
Nơi Triệu Viêm đứng dậy là ở góc phòng nên hắn không còn chỗ để di chuyển, thế nhưng hình ảnh của nữ y tá trước mặt giống hệt Hồ Nhạc Xuyên vừa rồi: mắt trợn ngược, biểu cảm hung ác. Nhưng cái chính ở đây là, cử động của cô ta không cứng đơ như Hồ Nhạc Xuyên lúc mới nãy mà tràn đầy sức mạnh, đồng thời vô cùng nhanh nhẹn.
Triệu Viêm là người thân kinh bách biến, chỉ mới qua hai hiệp nhưng hắn đã biết được đối phương thuộc trường phái nào rồi.
Đây là quyền Thái.
Trong mắt người khác, Trình Tân Lan vẫn chỉ là một nữ y tá nhỏ một mét sáu. Nhưng trong mắt nhìn của Triệu Viêm khi đã đeo kính chắn gió lên, cô ta lại đang bị bao phủ bởi một lớp sương đen dày đặc. Dường như cô ta đang khoác lên mình một chiến giáp màu đen, biến thành một chiến binh tàn bạo bị ‘ác linh’ thao túng.
Triệu Viêm bị ép ở góc phòng buộc phải chống đỡ nhị quyền tam cước hung bạo của đối phương. Tốc độ và sức mạnh này so với Hồ Nhạc Xuyên trước đấy hơn tận một nửa. Rõ ràng, sức mạnh mà ác linh thể hiện có liên hệ đến trình độ khống chế của nó, không liên quan đến tố chất của thân thể này.
Việc này cũng giống như cái gọi là ‘thỉnh thần nhập thân’ và ‘thần chiến thuật’ thời cổ đại. Công kích mãnh liệt mà Triệu Viêm phải đối mặt trước mắt đều là sức mạnh của bản thể ác linh bày ra.
Có vẻ như Trình Tân Lan bị Triệu Viêm dùng đòn vật ngã một lần nên lúc này cô ta vô cùng cẩn thận, duy trì khoảng cách công kích. Cú đấm và đá chân của cô ta cực kỳ nhanh, thế nhưng khả năng phòng thủ của Triệu Viêm vô cùng vững chắc. Mặc dù lực ra đòn rất kinh người nhưng tầng phòng thủ của Triệu Viêm vẫn không bị xuyên phá.
Đừng tưởng việc phòng thủ trong giao tranh chỉ đơn giản là dùng hai tay bảo vệ bộ phận yếu hại. Nếu đổi lại là Lý Thất Dạ thì không chừng lúc này anh ta đã bị đánh gãy hai tay dẫm xuống dưới đất rồi. Trình độ của võ sĩ càng cao thì càng có thể giữ được sự bình tĩnh trong trận chiến ác liệt. Tích cực phòng thủ không chỉ đơn giản là chống đỡ đòn đánh của đối phương mà còn làm đối phương ngày càng lộ ra sơ hở lớn hơn.
Trình độ của nữ y tá đang điên cuồng công kích trong mười mấy giây này rõ ràng đã đạt tới vị trí đỉnh cao trong lĩnh vực. Nói cách khác, với trình độ này muốn giành được đai vàng hay giải quán quân thế giới tuyệt đối không thành vấn đề.
Nhìn Triệu Viêm như thể đang bị động, nhưng thực tế hắn có thể nhìn ra được đối phương đang sợ kĩ năng đấu vật của mình. Hắn thoát khỏi hoàn cảnh bế tắc thông qua chuyển động và bước đi. Vào lúc đối phương không nhịn được giơ chân đá về phía trước, hắn là người vẫn đang ở thế phòng thủ đột nhiên thay đổi tiết tấu. Hắn lao cả người về phía trước giống như mãnh hổ, bước nửa chân ra, trong tư thế phòng thủ dùng biên độ rất nhỏ vươn nắm đấm ra đấm thật mạnh vào bụng cô ta khiến đối thủ không có thời gian chống đỡ!
Cú đấm này nhanh đến mức không ai có thể nhìn thấy được hắn đã ra tay như thế nào. Một tuyển thủ nghiệp dư như Lý Thất Dạ cũng chỉ thấy tư thế bước lên của Triệu Viêm nhưng lại không thể nào bắt kịp động tác ra quyền của hắn…
“Bụp!”
Trong những lúc thế này, Triệu Viêm không biết thương hoa tiếc ngọc là gì nữa, cú đấm va phải phát ra tiếng vang kinh người. Dù năng lực của ác linh mạnh mẽ đến đâu cũng bó tay trước lực ảnh hưởng của định luật. Cơ thể chưa đến 50kg của Trình Tân Lan bị đánh bay ra ngoài, mọi người trong phòng ngơ ngác nhìn cô ta đụng vào tường ‘rầm’ một tiếng sau khoảng thời gian bay trên không ngắn ngủi, sau đó nằm xụi lơ trên mặt đất…
Nữ y tá chống hai tay xuống đất thấp giọng mắng một câu, xong lại ho kịch liệt không dám ngẩng đầu bởi đòn đánh nghiêm trọng. Triệu Viêm vừa cất bước đến gần vừa dùng tay phải rút con dao găm bằng xương ra rạch lên tay trái một cách thuần thục. Máu tươi tuôn trào, hắn niệm một câu thần chú: “Dùng máu tươi hiến tế thần Mardus, khẩn cầu ngài ban cho sức mạnh giam giữ linh hồn…”
Lúc này đây, trên con dao găm không còn là những giọt máu tươi nữa mà là huyết tương nhuộm đỏ toàn bộ lưỡi dao!
Triệu Viêm cầm con dao găm nhuốm đỏ lao đến trước mặt nữ y tá đang có ý đồ bò dậy. Lưỡi dao nằm ngang xẹt qua không tiếp xúc với cơ thể của đối phương mà để lại một vệt màu đỏ máu trên không trung mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Vào lúc Trình Tân Lan vung tay muốn gạt sợi tơ đỏ đi thì bị chặn lại giống như bị ngăn cản bởi một bức tường rắn chắc.
Động tác của Triệu Viêm rất nhanh, hắn dùng dao găm trong tay cắt xuống ba bốn đường nữa, trước mặt Trình Tân Lan xuất hiện một tấm lưới đan chéo. Ngay khi Triệu Viêm đột ngột khép hai tay lại, tấm lưới cũng siết lại ngay lập tức, trói cô ta lại thành một cái bánh chưng!