Trong lúc Tần Mai tiếp nhận điều tra với sắc mặt tái nhợt, Triệu Phổ lại đang hăng hái xách chìa khóa xe đi ra khỏi nhà.
Lại nói, từ sau khi Triệu Phổ nhận được tấm bùa hộ mệnh từ cha, cậu ta cảm thấy cơ thể đã hoàn toàn khôi phục bình thường. Sốt nhẹ đã biến mất, buổi tối ngủ ngon, đi bar cả đêm cũng không cảm thấy mệt mỏi. Sự thay đổi này đã giúp cậu ta lấy lại sự tự tin và một lần nữa đưa kế hoạch trước đó vào chương trình nghị sự: theo đuổi Hàn Kỳ.
Đương nhiên từ ‘theo đuổi’ ở đây có ý châm biếm, bởi vì Triệu Phổ biết, lấy gia thế của bản thân, chắc chắn cuối cùng đối tượng kết hôn phải ‘môn đăng hộ đối’. Một thôn nữ xuất thân từ quê nghèo như Hàn Kỳ, sau khi chơi chán rồi thì cho chút tiền chia tay là được. Sở dĩ cậu ta theo đuổi chỉ là vì đối phương đủ xinh đẹp và đủ ‘non nớt’ mà thôi.
Nhưng quá trình theo đuổi Hàn Kỳ lại không hề không thuận lợi, bởi vì cậu ‘gặp quỷ’ mà qua loa hoạt động tập thể đi Dã Tam Pha, giờ đã khôi phục bình thường, đương nhiên Triệu Phổ phải nhanh chóng duy trì nhiệt độ một chút. Chỉ là những lời mời đi chơi riêng đều bị từ chối, cậu ta chỉ có thể đi đường vòng dùng cách ‘tụ hội’ mời Hàn Kỳ tham gia.
Mặc dù làm như vậy hơi tốn kém, nhưng có thể thể hiện lợi thế của bản thân. Một bữa cơm mười người ăn cùng lắm cũng chỉ có một hai ngàn tệ, mức tiêu dùng của sinh viên đại học không cao như cha cậu, đối với Triệu Phổ thì nó chỉ ngang giá với một chai rượu trong hộp đêm, không có gì phải đau lòng.
Ngồi trên chiếc C63, cậu ta liếc nhìn ‘nhóm bạn’ trên điện thoại, nhà hàng và thời gian đã đặt xong, Hồ Lệ Lệ ở cùng ký túc xá với Hàn Kỳ cũng bị cậu ta dùng một bộ Estée Lauder mua chuộc, nói chắc chắn hôm nay Hàn Kỳ sẽ tham dự. Cậu lại gửi cho đối phương một bao lì xì 200 tệ, khiến Hồ Lệ Lệ lộ ra vẻ mập mờ quyến rũ, nhưng đối với chuyện này, Triệu Phổ chỉ khịt mũi coi thường: “Con đĩ này...”
Nhưng nghĩ đến vẻ đẹp thanh xuân mà đoan trang của Hàn Kỳ, trong lòng cậu ta lại xôn xao khó nhịn. Sửa sang lại kiểu tóc của mình với gương trang điểm của ghế chính, Triệu Phổ đạp mạnh chân ga, lao vút ra khỏi tiểu khu trong tiếng gầm gừ của động cơ V8.
Bản thân chiếc C63 này cũng đã thể thể hiện tính cách của chủ xe, nhìn qua chỉ là chiếc Mercedes-Benz C bình thường ba bốn trăm nghìn tệ, giá bán thực tế lại đạt tới một triệu tệ, hơn nữa hiệu suất tăng tốc không thua kém đa số các loại xe thể thao khác, ‘bên ngoài điềm tĩnh nhưng bên trong mãnh liệt’ đúng là rất thích hợp để hình dung Triệu Phổ.
Cậu ta mở lớn âm lượng, tâm trạng không tệ, đang muốn theo ca sĩ chính rống hai câu lại bỗng nhiên cảm giác ngực lạnh lẽo. Lúc này trên đường phố xe cộ không nhiều lắm, tay trái cậu ta cầm vô lăng, tay phải ấn ngực, phát hiện trên da giống như có một khối băng. Cảm giác này khiến Triệu Phổ hơi kinh ngạc, cậu ta vội vàng lấy ra ‘bùa hộ mệnh’ ở cổ áo, lúc này mới xác nhận thật sự là thứ phi kim loại này đã toả ra khí lạnh.
“Cái gì vậy trời?”
Triệu Phổ liếc mắt nhìn phía trước, sau khi xác nhận không có xe thì mới cúi đầu nhìn bùa hộ mệnh, cậu ta có thể cảm thấy ngón tay chạm vào một thứ lạnh lẽo, thứ này vẫn luôn dán vào cơ thể, theo lý thì dù thế nào cũng nên gần với nhiệt độ cơ thể mới đúng...
Đang kỳ quái, Triệu Phổ lại đột nhiên cảm giác trong tầm nhìn có một mảnh sương mù màu đen đang nhanh chóng tản đi, cậu ta ngẩng đầu nhìn lướt qua, nhưng lại không nhìn thấy cái gì, chỉ cảm giác hình như bùa hộ mệnh trong tay vốn lạnh lẽo lại đang nhanh chóng khôi phục nhiệt độ bình thường.
Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong vòng một phút, kỹ thuật lái xe của Triệu Phổ không tệ, vẫn vững vàng lái xe như trước. Cậu ta nhét tấm bùa hộ mệnh trở lại trong áo, khi chiếc xe rẽ vào con đường phía tây, ánh nắng mặt trời chói chang khiến cậu ta không chịu nổi, vì vậy cậu ta vươn tay định lấy chiếc kính râm đang bị ném trong hộp đựng găng tay ở ghế lái phụ.
Nhưng khi cậu ta chuyển ánh mắt định lấy kính râm trong hộp ra, thì mới phát hiện trên ghế phụ xuất hiện một bóng dáng mà cậu ta không mấy xa lạ...
Một người phụ nữ mặc áo trắng, ngón tay tái nhợt đặt lên cánh tay Triệu Phổ đang vươn ra, mặc dù không có bất kỳ xúc cảm nào truyền đến đại não, nhưng một màn sởn tóc gáy này khiến Triệu Phổ hét lên tại chỗ!
Cậu ta cảm thấy lông tơ cả người đều dựng lên, da đầu tê dại, mạnh mẽ rút cánh tay về, nhưng bởi vì biên độ quá lớn mà vô lăng bị đánh về phía bên trái.
“Bíp!”
Taxi phía sau bên trái điên cuồng bấm còi, cũng may Triệu Phổ lái xe nhiều, theo bản năng lập tức xoay vô lăng trở lại. Nhưng C63 là xe dẫn động cầu sau, mặc dù tốc độ không nhanh nhưng vẫn khiến thân xe bị trôi nhẹ.
May mắn là Triệu Phổ không có thói quen tắt hệ thống kiểm soát lực kéo, biểu tượng ESP nhấp nháy trên bảng điều khiển chứng tỏ hệ thống đã tiếp nhận động lực của bánh sau, mặc dù chiếc xe đang ở trạng thái mất khống chế nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại. Cũng nhờ tốc độ xe không quá 60, đầu xe nặng nề lắc lư hai cái, cuối cùng cũng khôi phục ổn định.
Triệu Phổ hai tay nắm chặt vô lăng, đạp mạnh phanh, tiếng hệ thống ABS liên tục hoạt động không ngừng truyền đến, cuối cùng xe vẫn trực tiếp dừng ở giữa đường...
Lúc này còn chưa đến giờ cao điểm tan tầm nên Triệu Phổ không va chạm với các phương tiện khác, nhưng tiếng còi ở phía sau đã vang lên inh ỏi, hiển nhiên là bị chiếc Mercedes ‘đột nhiên phát điên’ này dọa sợ.
Triệu Phổ nhìn thẳng về phía trước, nhưng chỉ khoảng mười giây, trán cậu ta đã đổ đầy mồ hôi lạnh, nhìn sang phải lần nữa, cậu ta phát hiện bóng dáng bên ghế phụ đã biến mất, nhưng khi quét mắt trở lại, cậu ta vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng màu trắng đang lắc lư trong gương chiếu hậu.
Cậu ta nuốt nước bọt ‘ực’ một tiếng, nhanh chóng đánh tay lái băng qua hai làn xe, sau đó dừng xe ở ven đường trong tiếng mắng chửi. Nơi này không có chỗ đậu xe, nhưng cậu ta tình nguyện nhận vé phạt cũng không muốn tiếp tục lái chiếc xe này.
Triệu Phổ xuống xe như chạy nạn, sau đó vội vàng đặt một chiếc taxi trên Didi, nhưng khi ngồi ở ghế phụ nồng nặc mùi khói trên taxi, cậu ta vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng đang ngồi ở hàng ghế sau qua gương chiếu hậu...
“Bác à, ghế sau có cái gì vậy?”
Cậu ta thăm dò hỏi một câu, tài xế lái xe quay đầu lại liếc mắt một cái, dùng giọng đế đô trả lời: “Cái gì? Có gì ở ghế sau à? Không phải là mấy cô gái lúc trước bỏ quên chứ?”
Rất hiển nhiên, tài xế không nhìn thấy bóng dáng đang ngồi ở hàng ghế sau.
Triệu Phổ ứng phó qua loa vài câu, bàn tay đang nắm chặt điện thoại di động hơi trắng bệch. Mặc dù điểm đến cách đó không xa, nhưng sau khi ngồi xe vài phút, cậu ta lại cảm giác hốc mắt hơi sưng lên — hình như cái loại triệu chứng sốt nhẹ lại bắt đầu xuất hiện...
Nhưng dù sao cũng đã đến khách sạn, Hồ Lệ Lệ và mấy người bạn cùng phòng còn đang ở cửa vẫy tay với cậu ta. Nghĩ đến bản thân hình như ngoại trừ sốt nhẹ ra cũng không có triệu chứng gì khác, Triệu Phổ cắn răng, giả bộ như không có việc gì xuống xe nghênh đón.
“Ồ? Cậu không lái xe à?”
“Có lái, nhưng đi nửa đường lại bị thủng lốp, khá xui xẻo.”
Cậu ta thuận miệng bịa đại một lý do, sau đó nhìn trái nhìn phải: “Mọi người đến đủ hết chưa?”
“Hàn Kỳ sẽ đến liền, thôi, chúng ta vào trước đi!”
Triệu Phổ không phản đối. Món ăn chính của buổi tụ tập là đồ cay Tứ Xuyên, cho nên hơn mười người gọi món cũng tốn một phen công sức. Nghe mọi người mỗi người một câu thảo luận về các món ăn, Triệu Phổ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhưng đồng thời cũng đang cố gắng chống chọi với cảm giác lạnh buốt đang xâm chiếm đầu óc...
Trong ly nước trước mặt phản chiếu bóng lưng đang đứng bên cạnh, Triệu Phổ cố gắng tự nhủ đối phương không thể làm gì được mình, nhưng lúc uống nước tay lại run rẩy dữ dội.
Chỉ vài phút sau, Hàn Kỳ bước vào phòng với vẻ mặt áy náy. Sau khi chào hỏi mọi người, cô mới phát hiện bởi vì đến trễ nên chỉ còn lại một chỗ trống duy nhất trên bàn tròn, ngay ở bên cạnh Triệu Phổ. Hồ Lệ Lệ vẫy tay với cô: “Nào, ngồi đây đi!”
Hàn Kỳ hơi nhướng mày, nhưng cuối cùng cũng không đưa ra yêu cầu đổi chỗ ngồi. So với những học sinh vừa mới thoát khỏi trường trung học, cô càng hiểu đạo lý đối nhân xử thế, biết lúc này nói đổi chỗ ngồi thì chẳng khác nào tát vào mặt Triệu Phổ. Cô và Triệu Phổ vốn không có gì, nhưng nếu vì vậy mà nảy sinh mâu thuẫn, một cô gái không nơi nương tựa như cô có thể làm được gì chứ?
Cho nên cô cười cười ngồi xuống bên cạnh Hồ Lệ Lệ, mà Triệu Phổ vốn sắc mặt đang trắng bệch lại lộ ra vẻ kinh dị: bởi vì theo Hàn Kỳ ngồi xuống bên cạnh, cậu ta rõ ràng phát hiện bóng dáng nữ quỷ áo trắng đã biến mất!
Sự xuất hiện của Hàn Kỳ như một luồng hơi ấm vô hình, xua tan tất cả âm lãnh mà Triệu Phổ phải chịu. Thậm chí cậu ta đã từng nghi ngờ rằng đó là chỉ ảo giác... Nhưng sau khi ngồi ăn một giờ, cậu ta cảm thấy bản thân bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nhưng khi bữa tiệc kết thúc, Hàn Kỳ đứng dậy đi WC, trong nháy mắt cái loại khí tức lạnh lẽo lại xâm nhập vào tận xương tủy khiến Triệu Phổ run rẩy...
Việc đến nước này, cho dù cậu ta có ngốc hơn nữa cũng hiểu được đây không phải là ảo giác.