Triệu Phổ nhanh chóng thanh toán hóa đơn rồi lại đứng cùng với Hàn Kỳ sau khi cô ấy bước ra khỏi nhà vệ sinh. Chỉ khi làm như vậy, cậu ta mới thực sự cảm thấy hồn ma chết tiệt đó đã không còn dây dưa với cậu ta nữa. Nhưng hành động cố ý này thật sự khiến Hàn Kỳ không thoải mái, cô đi đến cửa khách sạn, chuẩn bị đón taxi về trường cùng bạn cùng phòng: “Vậy chúng tôi về trước nha, ban đầu đã nói chia tiền nhưng kết quả lại để anh mời, thật ngại quá.”
“Nên làm, nên làm.”
Triệu Phổ cười một cách mất tự nhiên, lúc này trong đầu cậu đã hình thành một ý nghĩ hoang đường nhưng kiên định: Hàn Kỳ là cứu tinh của cậu! Bất kể như thế nào, coi như là vì thoát khỏi hồn ma đó, cũng phải theo đuổi cô ấy!
Vì suy nghĩ này, dục vọng trong mắt cậu ta trở nên không thể che giấu. Hàn Kỳ cảm giác được có gì đó không đúng, muốn rời đi, lại bị Triệu Phổ đuổi tới vài bước: “Hay là… anh đưa em về nhé!”
“Không cần, chúng tôi về chung là được rồi, hơn nữa… không phải xe của anh đang cần sửa sao?”
Câu trả lời của Hàn Kỳ khiến Triệu Phổ bừng tỉnh khỏi sự xúc động của mình. Lúc này cậu ta mới nhớ ra bản thân về nhà cũng đã là một chuyện phiền phức. Trong lúc cậu đang do dự thì Hàn Kỳ và bạn cùng phòng của cô đã lên xe, bất đắc dĩ cậu đành phải cắn răng nhanh chóng gọi điện thoại cho tài xế của cha mình, xem thử có ai ở gần đây có thể đón cậu hay không.
Mặc dù trong lòng cậu ta thầm cầu nguyện sau khi Hàn Kỳ rời đi thì mọi thứ sẽ có thể duy trì, nhưng khí tức lạnh lẽo khiến cậu ta không thể không thừa nhận chuyện này thật sự rất tà dị. Triệu Phổ lo lắng đi đi lại lại, sau khi trả lời điện thoại xong thì vội vàng nhất nút khóa màn hình.
Cậu ta thậm chí không dám nhìn hình ảnh phản chiếu trên màn hình điện thoại mà chỉ không ngừng suy nghĩ về lý do lần sau tiếp tục mời Hàn Kỳ.
Triệu Phổ đã quyết định… những thầy bùa đó vừa đắt vừa vô dụng, Hàn Kỳ mới là ‘thuốc giải’ thực sự!
Nhưng cậu ta không biết, trong khi cậu đang đi đi lại lại như kiến đi trên chảo nóng, thì Hàn Kỳ trên xe cũng đang nhìn về phía bên này.
Ra khỏi khách sạn, Hàn Kỳ cảm thấy Triệu Phổ có gì đó không ổn, vì vậy sau khi lên xe, cô liếc nhìn Triệu Phổ đang bồn chồn không yên, cố gắng phán đoán ý đồ của cậu ta.
“Sao vậy, cậu cảm thấy anh ta đẹp trai à?”
Hồ Lệ Lệ bên cạnh nói đùa, Hàn Kỳ biết mình bị phát hiện chỉ có thể cười khổ xua tay: “Nếu thích thì cậu tranh thủ đi, tớ thật sự không có cảm giác gì với anh ta.”
“Không có cảm giác mà cậu còn nhìn chằm chằm vào người ta!”
“Không phải, chỉ là tớ tò mò…” Hàn Kỳ chỉ tay vào Triệu Phổ cách đó không xa: “Người phụ nữ bên cạnh anh ta có quan hệ gì với anh ta?”
Hồ Lệ Lệ nghe vậy vội vàng quay đầu lại, những người bạn cùng phòng khác ở trong xe cũng tò mò quay đầu nhìn lại, nhưng sau khi quay lại lại đồng thanh nói: “Người phụ nữ nào? Cậu đang nói ai vậy?”
Vẻ mặt Hàn Kỳ cứng đờ.
Cô không nói gì, nhưng toàn thân lại cảm thấy lạnh lẽo. Đưa tay nắm lấy bánh răng vẫn nhét trong túi, Hàn Kỳ mơ hồ ý thức được mình đã nhìn thấy gì.
*****
Đương nhiên Triệu Viêm không biết những gì đang diễn ra trong tâm trí của Hàn Kỳ. Lúc này, hắn đang ở trên sườn đồi bên ngoài một nghĩa địa ở quận Xương Bình, lặng lẽ nhìn pháp trận trước mặt.
Nơi có nhiều người chết nhất trong thành phố là bệnh viện, nhưng nơi có nhiều ma nhất là nghĩa địa. Và loại linh thể như ‘hồn ma’ này cũng không phải đều là tồn tại có ý thức, rất nhiều hồn ma lưu lạc lâu ngày dần dần mất đi ý thức, cuối cùng trở thành ‘năng lượng’ tiêu tán trong tự nhiên. Đây là giảng giải trong lý luận pháp sư Tử Linh.
‘Lực lượng Tử Linh’ có thể trực tiếp chuyển hóa từ linh thể, hoặc là có thể chậm rãi chuyển hóa từ ‘năng lượng’ tiêu tán trong không khí này. Theo logic, tốc độ thu thập của cái trước rất nhanh, chỉ cần tìm một linh thể thích hợp, sau đó sử dụng pháp thuật thì vấn đề có thể được giải quyết trong vài phút. Nhưng tiếc là trong con dao găm của Triệu Viêm đã sớm không còn một chút lực lượng Tử Linh nào, bây giờ hắn chỉ có thề sử dụng ‘phương pháp ngu ngốc’ là mượn pháp trận để từ từ thu thập.
Hắn sử dụng tua vít và búa mà hắn đã mua ở gần đó để tạo ra một pháp trận tụ linh trên một phiến đá nhặt được từ một ngôi làng gần đó, sau đó cắm con dao găm vào giữa pháp trận. Hắn đã đợi ở đây từ ba giờ chiều cho đến khi mặt trời gần lặn hẳn.
Sau khi thấy con dao găm chứa đầy một phần lực lượng Tử Linh, Triệu Viêm đã lập tức bắt một linh thể và hấp thụ nó ngay tại chỗ. Người chết thành ma, theo Phật giáo, họ không đầu thai mà dừng lại ở nơi này cũng không phải chuyện tốt. Đổi một góc độ khác, một con ma đã mất đi ý thức do lang thang quá lâu không khác gì đám cỏ dại ven đường, nên bản thân Triệu Viêm cũng không cho rằng hắn đang ‘trừ ma’.
Hắn cảm thấy hắn như đang làm ‘làm cỏ’ hơn.
Con dao găm xương là một đạo cụ ma pháp do chính Triệu Viêm tạo ra, nó có thể chứa không nhiều 'lực lượng Tử Linh'. Ở một thế giới khác 'lực lượng Tử Linh' có một đơn vị lưu trữ gọi là 'Am'. Pháp thuật cấp 0 thường tiêu tốn 1 Am, trong khi pháp thuật cấp 1 cần 2-5 Am.
Con dao găm bằng xương này có thể lưu trữ khoảng 50 Am. Giới hạn lưu trữ của nó được xác định bởi diện tích trận pháp được khắc, trong khi chất liệu quyết định tốc độ nạp phóng năng lượng.
Triệu Viêm mất hai phút để nạp đầy ‘lực lượng Tử Linh’, và khi mọi thứ hoàn thành thì xung quanh tối đã đen như mực. Nhìn vào điện thoại đã là bảy giờ tối.
Dạo quanh nghĩa địa vào thời điểm này thực sự có hơi khiến người ta sợ hãi, nhưng nó đã trở thành chuyện bình thường đối với Triệu Viêm. Nhưng bây giờ không phải là lúc cảm khái, với tư cách là một trường sinh giả đã học được một số kỹ năng từ dị giới và trở về trái đất, lúc này Triệu Viêm cảm nhận được một sự thật hiển nhiên…
Sau khi hắn có thể nhìn thấy ma quỷ, những xung đột và rắc rối theo đó càng ngày càng nhiều.
Một người có kinh nghiệm phong phú như Triệu Viêm biết rất rõ rằng, dù trong hoàn cảnh nào thì ‘trốn tránh’ cũng là việc vô dụng. Chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày phòng trộm, biện pháp suy nhất chính là khiến bản thân ngày càng mạnh mẽ, chủ động giải quyết những việc phiền toái này.
Đây không phải là lần đầu tiên loại ý tưởng này nảy sinh, trước đó hắn đã chịu quá nhiều gian khổ, thề sẽ khiến những kẻ thù đó phải trả giá bằng máu - những ‘kẻ thù’ có nhiều tên gọi khác nhau chẳng hạn như người Hồ, người Kim, người Liêu, người Ottoman, người Tây Ban Nha, người Vikking…
Sở hữu sức mạnh hơn hẳn người thường và tuổi thọ vô tận, hắn nhanh chóng đẩy võ công của mình lên đỉnh cao tuyệt đối của thời đại đó. Và trong hàng trăm năm tiếp theo không ngừng cải thiện, nó đã gần như hoàn hảo.
Nhưng như vậy thì sao, Triệu Viêm nhanh chóng nhận ra rằng bản lĩnh cá nhân không thể ngăn được dòng chảy của lịch sử.
Triệu Viêm đã từng cảm thấy mệt mỏi, và thậm chí từng ghét việc sử dụng vũ lực. Nhưng hơn ngàn năm kinh nghiệm nói cho hắn biết… Trong một thế giới như vậy, mặc dù ‘lực lượng cá nhân’ không thể ngăn nổi hướng đi của lịch sử, nhưng đối với cá nhân hắn, nó có thể kiểm soát được nguồn gốc của nhiều tai họa.
Do đó từ vũ khí lạnh đến vũ khí nóng, thời đại đang tiến bộ, Triệu Viêm cũng không ngừng trau dồi kỹ năng của mình. Mà hôm nay, sự xuất hiện của ‘pháp thuật Tử Linh’ đã mở ra một cánh cửa mới cho Triệu Viêm, người cho rằng sức mạnh của mình đã chạm trần. Sử dụng ‘lực lượng Tử Linh’, Triệu Viêm cảm thấy bản thân có thể trải nghiệm thế giới một cách rõ ràng hơn.
Nhưng vấn đề mà hắn đang gặp phải bây giờ là, để giải quyết rắc rối, hắn phải tăng cường năng lực của mình trong ‘pháp sư Tử Linh’, nhưng muốn học thêm pháp thuật Tử Linh ở thế giới này là chuyện không thực tế, bởi vì ở đây không có người nào dạy kiến thức tương tự.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại suy nghĩ một lúc lâu, Triệu Viêm vô thức cầm điện thoại lên liếc nhìn, chợt nhận ra rằng… hắn thực sự đã suy nghĩ lầm.
Năng lực của một pháp sư Tử Linh có liên quan chặt chẽ đến cấp độ của đạo cụ ở một mức độ lớn. Điều này dẫn đến thực tế là ở thế giới khác, nơi mà cuộc cách mạng công nghiệp vừa mới bắt đầu, bất kể là pháp trận hay chế tạo đạo cụ, phần lớn là dựa vào thủ công thuần túy, không có nhiều công cụ hỗ trợ.
Năng lượng hơi nước không giống như động cơ đốt trong, thông thường bộ phận năng lượng có kích thước cực lớn, vì vậy trong lĩnh vực ‘chạm khắc cỡ nhỏ’, nó không khác gì thời đại vũ khí lạnh. Pháp trận của con dao găm trong tay Triệu Viêm là hắn dựa vào kinh nghiệm từng làm thợ ngọc bích mới có thể làm ra… nếu là một học đồ bình thường thì chỉ có thể dựa vào sư phụ đưa cho, tự mình làm tuyệt đối vô dụng.
Nhưng bây giờ trở lại trái đất, với vô số công cụ và biện pháp phụ trợ, tại sao hắn lại lo lắng về việc khắc pháp trận không tốt chứ? Chỉ cần có đủ thời gian và vật liệu, Triệu Viêm cảm thấy bản thân dựa vào điêu khắc đạo cụ để thăng cấp trở thành một ‘pháp sư Tử Linh’ chân chính là chuyện không thành vấn đề!
Công nghệ của thời đại hiện nay vượt xa thời đại hơi nước từ mọi góc độ. Chưa đề cập đến những ống kính khắc đồ trang sức chuyên nghiệp, chỉ riêng sự tồn tại của loại BUG như ‘máy CNC’ là đủ để thực hiện việc khắc họa ‘pháp trận’ tốn nhiều công sức nhất.