• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bác sĩ, những chuyện vừa phát sinh vừa rồi..."

Lúc này Triệu Viêm cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, loại chuyện bị ác linh nhập thể này thật sự là việc mà người bình thường không thể nào giải thích được, chính hắn lại đi đánh hai người vô tội thành ra như vậy thì làm sao có thể cho qua chuyện đây?

"Tôi chỉ có trách nhiệm là cứu người… Ngoài ra những việc khác thì tôi hoàn toàn không biết"

Hà Thanh liếc nhìn xung quanh một vòng, sau đó thấp giọng nói: "Nhưng chuyện này cậu không thể để cho người khác biết, nếu không thì bệnh viện không có cách nào giải quyết việc này."

Tuy rằng anh đã học y nhiều năm như vậy rồi, nhưng ở bệnh viện lâu thì ai mà chưa từng nghe qua một vài câu chuyện về "ma quỷ"? Hôm nay sau khi được tận mắt chứng kiến ​​​​điều đó, cho dù bản thân anh không tin thì cũng phải tin — cây bút mà Trình Tân Lan đã cắm xuống sàn nhà vẫn chưa được rút ra, bên cạnh vách tường còn có những cái hố do hai người đánh nhau để lại, ngoài ra lan can sắt của giường bệnh sau khi bị một lực lớn đá vào thì vẫn còn lưu lại dấu vết biến dạng.

Đây đâu phải là chuyện mà người bình thường có thể làm?

"Đúng vậy... chuyện này coi như xong." Tần Mai nắm lấy tay của con trai, ánh mắt nhìn về phía Triệu Viêm: "Triệu... Triệu đại sư, ngài cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?"

Nhìn qua có lẽ chỉ mới hơn hai mươi tuổi nhưng dường như "Triệu đại sư" đã trở thành trụ cột của đám đông, hắn có chút bất lực nhìn Lý Thất Dạ, người đang xua tay: "Tôi chỉ là cảnh sát giao thông. Thành thật mà nói, đồn cảnh sát sẽ không quan tâm những chuyện như vậy, quá tà môn rồi…"

Triệu Viêm cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Vậy thì hãy nói là tôi vì cãi nhau với y tá Trình nên đã đánh cô ấy bị thương."

"Này sao được?"

Lập tức Tần Mai muốn phản bác, nhưng Hà Thanh bên cạnh bà lại bất lực nói: "Thương tích trên người cô ấy chỉ có thể là do đánh nhau mà ra, điều này bệnh viện có thể xác định được, nhưng ..."

Anh nhìn xung quanh một vòng và thấy Lý Thất Dạ đang mặc đồng phục cảnh sát, nếu một nhân viên công chức bị buộc tội "đánh y tá" thì mọi chuyện sẽ kết thúc, còn nếu một phụ nữ trung niên như Tần Mai nói chính bà ấy đánh thì ai sẽ tin? Hơn nữa bản thân Hà Thanh và Trình Tân Lan là đồng nghiệp của nhau, bình thường quan hệ khá hòa thuận, nên việc anh đột nhiên đánh người như vậy trước mặt bệnh nhân, người nhà của họ và thậm chí cả cảnh sát có phải là điên rồ không?

Vì vậy, Triệu Viêm đã chủ động đứng ra "cõng nồi", sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì đây là lựa chọn "hợp lý" duy nhất.

Hơn nữa, Trình Tân Lan bị đánh thành như thế này cũng là do hắn làm ra... Nên cho dù có bất kỳ lý do gì thì điều này không thể đẩy đi được.

Nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang truyền đến, Triệu Viêm không cho họ thời gian do dự, hắn lập tức quay đầu nói với Lý Thất Dạ: "Người anh em, anh mau lại đây giữ người tôi lại, chờ chút nữa anh cứ nói là do tôi động thủ. Chúng ta sẽ thảo luận các vấn đề cụ thể sau khi sự việc hôm nay kết thúc, cứu người là điều quan trọng nhất!"

Dù sao thì Lý Thất Dạ cũng là một cảnh sát được đào tạo bài bản, anh ta lập tức đồng ý với kế hoạch của Triệu Viêm, chạy tới định đè vai hắn, nhưng người sau lại trực tiếp chắp tay đặt ở sau lưng và nằm trên mặt đất: "Diễn giống thật một chút!"

Điều này làm cho Lý Thất Dạ cảm thấy khâm phục từ tận đáy lòng – nghĩ đến cũng thấy đúng, một người có thể đánh gãy xương người khác thì sao có thể để yên chịu trói được? Vì vậy anh làm bộ dùng toàn lực chế phục Triệu Viêm, ngay khi cửa ngoài bị đẩy ra, anh vội vàng hét lớn: "Đừng nhúc nhích!"

Y tá vừa vào cửa bỗng giật mình sững người tại chỗ, Hà Thanh ở bên cạnh trực tiếp vẫy tay: "Đừng ngây ra đó, mau tới cứu người!"

Vì thế, các y tá đi vào sau đều nhìn thấy trong phòng là một cảnh tượng lộn xộn, nhưng khi họ nghe tin Trình Tân Lan là bị Triệu Viêm đánh bị thương ra như vậy, họ đều nhìn hắn với ánh mắt hơi sợ hãi và phẫn hận (phẫn nộ + oán hận).

Đối với việc này, Triệu Viêm không có bất kỳ biểu cảm gì, Lý Thất Dạ biết rằng anh ta nên thay mọi người giải vây, lúc này có lẽ không tiện ở lâu, vì vậy anh ta lập tức nói với các y tá bên cạnh: "Thật may là hôm nay tôi có mặt ở đây, bây giờ tôi sẽ đưa hắn đến đồn cảnh sát trước, sau đó sẽ quay lại điều tra chuyện này. Các cô trước mắt hãy đi chiếu cố người bị thương, tên này không chạy được đâu."

Sau khi làm dịu cơn giận dữ của mọi người xong thì Hồ Nhạc Xuyên cũng được khiêng lên giường bệnh và đẩy đến phòng phẫu thuật chỉnh hình. Tần Mai biết lo lắng cũng vô ích nên đi theo Lý Thất Dạ và Triệu Viêm xuống tầng dưới. Trong thang máy, tay bà vẫn còn run rẩy, thấp giọng nói: "Triệu đại sư, tôi sẽ thanh toán tiền thuốc men và các chi phí khác của y tá đó, đợi cô ấy tỉnh lại tôi sẽ giải thích… Tất cả chúng tôi đều biết chuyện này không liên quan đến ngài!"

Con người rất kỳ lạ, cách nhìn nhận về cuộc sống được tồn tại hàng chục năm nay đã bị đảo lộn hoàn toàn trong vòng chỉ mười phút, Lý Thất Dạ và Tần Mai - những người đã chứng kiến ​​​​cảnh chiếm thân của linh hồn ác quỷ, bây giờ đã có một cái nhìn trực quan hơn về "hiện tượng siêu nhiên". Họ đều muốn nghe Triệu Viêm giải thích về những điều vừa rồi, ít nhất thì hiện tại, hắn tuyệt đối là một "chuyên gia".

Lúc này Triệu Viêm thực sự có chút đau đầu ... Ác linh là thứ rất mang thù, nếu có thể giải quyết thì phải giải quyết liền, tuyệt đối không được để nó chạy thoát, dù sao cũng chỉ có một ngàn ngày để đề phòng kẻ trộm, còn không có ngàn ngày làm đạo tặc, biết khi nào tên kia đến tìm hắn trả thù?

Với việc băn khoăn như vậy, hắn lập tức nói với hai người trước mặt: "Vụ tai nạn của Hồ Nhạc Xuyên cũng có thể là do tên này gây ra, nhưng bây giờ tôi không chắc nó đã đi đâu, cho nên mấy ngày nay… mọi người phải luôn cẩn thận."

Những lời của hắn đủ khiến Tần Mai và Lý Thất Dạ sợ hãi - làm sao người bình thường có thể đối phó được với loại chuyện này?

"Khi quay lại tôi sẽ đưa cho mọi người một vật nhưng bây giờ tôi không thể làm gì được. Tôi thậm chí còn làm mất điện thoại của mình và đang định mua một chiếc đây — Hay là hai người thêm WeChat của tôi trước đi?"

Kết quả, Tần Mai trực tiếp gọi điện cho trợ lý, yêu cầu anh ta lập tức đi mua điện thoại di động và quần áo mới cho Triệu Viêm. Sau khi bà và Lý Thất Dạ gửi lời kết bạn với Triệu Viêm xong thì người trợ lý đã chạy đến mang theo chiếc Apple 6PLUS mà anh ta vừa mua từ tiệm bán di động gần đó, cũng như áo sơ mi và áo khoác, Tần Mai rất cẩn thận nên tất nhiên bà ấy sẽ không để Triệu Viêm để trần mà rời đi.

Triệu Viêm cũng không từ chối, trực tiếp mặc áo vào, đồng thời nhận lấy điện thoại: "Hôm nay e rằng mọi người đều có việc phải xử lý, tôi cũng phải trở về chuẩn bị một chút, đến lúc đó sẽ liên lạc với mọi người qua điện thoại."

Không có "lực Tử Linh" thì thực sự rất khó để đối phó với những linh hồn xấu xa kỳ lạ đó, ngay lập tức Triệu Viêm dự định sẽ thu thập một chút. Tần Mai và Lý Thất Dạ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý.

Lý Thất Dạ vốn là tới đây để lập biên bản, không ngờ lại gặp chuyện này, hiện tại anh ta hoàn toàn không còn tâm trí nào để ghi chép, cơ thể anh ta đang vô cùng đau đớn, nhất định phải nghỉ ngơi mấy ngày mới có thể hồi phục. Tần Mai rất muốn quan tâm, an ủi con trai mình, nhưng bà ấy càng phải tự mình xử lý chuyện y tá Trình Tân Lan.

Bà có linh cảm rằng mình đang gặp phải một cơ hội hiếm có - nếu con trai bà bị mưu hại bởi sự can thiệp của hiện tượng siêu nhiên thì giải pháp duy nhất chỉ có ở Triệu Viêm!

Với suy nghĩ đó, bà trở lại bệnh viện. Sau vài giờ, ca phẫu thuật của Hồ Nhạc Xuyên cuối cùng cũng kết thúc, nhóc béo với cánh tay bó bột được đẩy ra thế nhưng vẫn còn tỉnh táo, đôi mắt mở to nhìn xung quanh.

"Tiểu Xuyên!"

Bà chạy tới vài bước, Hồ Nhạc Xuyên có chút khó hiểu: "Mẹ... chuyện gì thế này? Tại sao con lại bị gãy xương? Đây là đâu?"

Tần Mai không biết nên giải thích như thế nào, đành phải cắn răng trả lời: "Vào phòng rồi mẹ sẽ nói cho con biết, con bây giờ cảm thấy thế nào?"

"Mẹ hãy nói cho con biết chuyện gì đang xảy ra trước đi?"

Giọng điệu Hồ Nhạc Xuyên trở nên không tốt, bởi vì cha mẹ cậu ta bận rộn làm ăn, sau khi vào đại học thậm chí quanh năm suốt tháng đều không gặp được vài lần. Loại hoàn cảnh gia đình này khiến thái độ của cậu ta đối với mẹ có chút lạnh nhạt và cộc cằn, nhưng Tần Mai đã sớm quen với việc này, cùng trợ lý đẩy giường bệnh của cậu vào thang máy: "Con lái xe gây tai nạn."

"Hả?"

Nhóc béo sửng sốt: "Xe, tai nạn xe? Xe nào?! Khi nào?"

Câu trả lời của con trai càng khẳng định phán đoán trong lòng của Tần Mai, nhìn cô y tá nhấn nút tầng 14 trong thang máy, bà ấy trả lời: "Con lái chiếc Lamborghini vượt đèn đỏ, xe bốc cháy và bị đâm đập nát."

Đáp án này hiển nhiên nằm ngoài sức tưởng tượng của Hồ Nhạc Xuyên, môi cậu run run hồi lâu, thật lâu sau cũng không nói lời nào, sau khi giường bệnh được đẩy ra khỏi thang máy, cậu nghe thấy mẹ mình đang nói chuyện với y tá về việc thay đổi phòng bệnh, điều đó càng khiến cậu ta càng thêm khó hiểu.

"Đổi phòng bệnh? Có chuyện gì vậy?"

Tần Mai đang muốn giải thích với con trai, lại bị y tá trưởng ngăn lại: "Cô Trần, có cảnh sát đang điều tra phòng bệnh của cô ở phía bên kia, có lẽ lát nữa sẽ cần cô phối hợp."

Điều này khiến Tần Mai, người đang định hỏi về tình trạng vết thương của Trình Tân Lan có chút sững sờ — cảnh sát giao thông Lý Thất Dạ vừa rồi nói gọi cảnh sát, nhưng chỉ là hù người thôi, anh ta thực sự không gọi. Tuy nhiên với tình hình hiện tại... Chẳng lẽ có ai đó đã gọi cảnh sát sao?

Bà quay đầu lại nhìn, phát hiện một người đàn ông mặc thường phục màu đen đang đứng bên ngoài phòng bệnh của Hồ Nhạc Xuyên, mặc dù anh ta không mặc đồng phục cảnh sát, nhưng tư thế của anh ta rất ra dáng cảnh sát.

Tần Mai không chờ đợi mà bảo y tá sắp xếp một phòng bệnh mới, sau đó mới đẩy Hồ Nhạc Xuyên đang cau mày nhớ lại vụ tai nạn xe hơi vào phòng. Thật trùng hợp, phòng này đối diện với căn phòng lúc trước.

Khi vào cửa, Tần Mai quay đầu nhìn qua, phòng bệnh không giống khách sạn, cửa đều làm bằng thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy bên trong phòng có một người phụ nữ gầy gò đang cúi đầu nhìn cây bút cắm trên mặt đất.

Đối phương đồng thời cầm máy ảnh trên tay chụp tới chụp lui. Bà còn muốn tiếp tục xem, nhưng nam cảnh sát đứng ở cửa với vẻ mặt vô cảm chặn che cửa kính lại, Tần Mai có chút xấu hổ cười cười, rồi quay trở lại phòng bệnh.

Cánh tay của Hồ Nhạc Xuyên bị gãy xương, bên trong được nối với những chiếc đinh thép, bởi vì đã được gây tê ngoài màng cứng nên hiện tại cậu ta không cảm thấy đau, chỉ là vùng cánh tay không có cảm giác. Tuy vậy khi nhìn lớp thạch cao dày cộm đó, nhóc mập vẫn cảm thấy tất cả những chuyện này giống như một giấc mơ, bởi vì chiều hôm qua sau khi rời khỏi khách sạn, trí nhớ của cậu dường như đã hoàn toàn bị cắt mất.

Cậu chỉ nhớ rằng tại bàn ăn tối mình với đối thủ một mất một còn tan rã trong không vui, sau đó cầm lấy chìa khóa chiếc Lamborghini và đi bộ đến bãi đậu xe, từ lúc đó những gì đã xảy ra về sau cậu ta không nhớ gì hết:

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Cậu bối rối nhìn trần nhà, ngơ ngác muốn hỏi mẹ vài câu, nhưng cửa phòng bệnh lúc này bị đẩy ra, Hồ Nhạc Xuyên trên giường bệnh có chút khó khăn quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ thấy một người phụ nữ tóc cắt ngắn che khuất nửa bên gò má đang chìa chứng minh thư cho mẹ:

"Cục 9 Bộ An ninh Quốc gia, yêu cầu bà hợp tác trả lời một số câu hỏi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK