Cảnh tượng quỷ dị này hoàn toàn nằm ngoài tầm nhận thức của ba người còn lại trong phòng. Hiện giờ, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới việc sẽ ‘giúp đỡ’ hay ‘ngăn cản’, bởi vì biểu hiện của y tá Trình Tân Lan bây giờ thật sự quá đáng sợ, nó thậm chí còn không hề giống một con người bình thường chút nào.
Vốn dĩ là một cô gái xinh đẹp như hoa, lúc này hai mắt lại trợn ngược, miệng há to phát ra một tiếng tru không giống người, nếu nhìn kỹ vào gương mặt của cô ấy thì sẽ phát hiện ra dưới làn da trắng nõn kia dường như có một gương mặt dữ tợn khác đang nhìn chằm chằm vào Triệu Viêm.
Triệu Viêm hoàn toàn không tin đây là một ác linh lang thang không chủ, nó đã hai lần nhập vào Hồ Nhạc Xuyên, vậy mục tiêu chính của hắn ta có lẽ là Hồ Nhạc Xuyên. Hắn không khỏi nghi ngờ việc người đàn ông béo bị tai nạn xe cộ có lẽ là do người này. Chuyện bị nhắm vào như thế, bản thân ác linh lại nói tiếng Thái, vì vậy hắn dùng tiếng Thái hỏi:
“Chủ nhân của mày là ai?!”
Bị hỏi như vậy, cô y tá đang giãy giụa bỗng sửng sốt, sau đó lại lộ ra một nụ cười quái dị đầy điên cuồng, hai mắt trợn trắng nhìn chằm chằm vào Triệu Viêm và cười ‘ha ha ha’.
Trên mặt Triệu Viêm không có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ lập tức đặt một con dao găm đỏ tươi lên cổ cô: “Không nói gì cũng được.”
Cái ‘lưới’ màu đỏ này chính là ‘thuật Trói Linh’ cấp 1, pháp trận này được khắc lên trên con dao găm, và đây cũng là kỹ năng duy nhất mà Triệu Viêm có thể sử dụng để hạn chế khả năng di chuyển của linh hồn. Hiện tại, hắn không có bất cứ thiện cảm nào đối với ác linh này, vì vậy hắn chuẩn bị thi triển “Linh Năng Phụ Ma” để khiến con dao găm có khả năng gây thương tổn đến linh hồn ác linh và sau đó sẽ cắt nó thành nhiều mảnh nhỏ.
Ở thế giới kia, Triệu Viêm cũng dùng cách này để đối phó những con ‘ác linh’ không nghe lời.
Lúc đầu ác linh còn không chút sợ hãi nhưng đến khi cảm nhận được nguồn năng lượng mạnh mẽ từ con dao găm của Triệu Viêm thì nó mới lập tức hoảng sợ, cơ thể của nó bắt đầu run rẩy dữ dội, nhưng cho dù nó có cố gắng thế nào đi nữa nó cũng không thể nào tránh khỏi ‘thuật Trói Linh’. Sau đó Triệu Viêm chăm chú đọc chú ngữ khiến con dao găm dính máu lập tức sáng lên màu đỏ rực.
Hắn đặt lưỡi dao lên vai đối phương, ác linh lập tức hét lên thảm thiết giống như bị ai tạt nước sôi…
m thanh kia rõ ràng không phải là thứ mà người bình thường có thể có được, hơn nữa giọng nói trầm đục và còn có từng cột khói đen bốc lên dọc theo từng nơi con dao găm chạm vào. Vốn dĩ bác sĩ Hà Thanh và Tần Mai đang định nói chuyện với nhau thì bỗng sững sờ, đồng loạt nuốt một ngụm nước bọt. Lúc này, đầu óc Lý Thất Dạ còn hoạt động một tí, anh ta nắm chiếc ghế bên cạnh giường, bước lên phía trước nói với Triệu Viêm: “Cần… cần tôi hỗ trợ không?”
Trong tổ cảnh sát, Lý Thất Dạ còn được biết với cái tên ‘Lý lớn mật’, bởi vậy sau khi gặp phải loại chuyện này, anh ta cũng không vì sợ hãi mà trở nên hèn nhát, ngược lại sau khi Triệu Viêm chiếm thế thượng phong còn lập tức tiến lên muốn giúp đỡ.
Triệu Viêm biết loại chuyện này người bình thường không thể giúp được cái gì, vì vậy hắn trả lời ‘Đừng tới đây’ rồi lại tiếp tục định cắt ‘ác linh’ — nhưng ngay sau đó, ánh mắt của hắn bỗng nhiên ngưng trọng, sắc mặt cũng thay đổi: “Đáng chết!”
Kể từ khi xuyên qua và trở về tới nay, ‘lực Tử Linh’ được lưu trữ trên con dao găm này vẫn luôn bị tiêu hao mà không được bổ sung, kết quả bởi vì tình thế cấp bách mà Triệu Viêm liên tiếp sử dụng các kỹ năng cấp 1, khiến toàn bộ năng lượng cạn kiệt lúc nào không hay…
Bản thân các pháp sư Tử Linh không có pháp lực, bởi vậy cũng không có cái gọi là ‘tiêu hao quá mức’. Một khi ‘lực Tử Linh’ bị cạn kiệt hết thì tất cả các pháp thuật giống như một cỗ máy bị ngắt điện, lập tức không có tác dụng.
Tấm lưới đỏ biến mất, ảnh sáng đỏ trên dao găm cũng dần mờ đi, máu vốn bám vào mặt ngoài cũng bắt đầu nhỏ giọt xuống mặt đất, ác linh ban đầu không ngừng giãy giụa lúc này vung cánh tay lên, đầu ngón tay sắc bén như lưỡi dao xẹt qua ngực Triệu Viêm, mặc dù hắn kịp thời làm né tránh, nhưng trong nháy mắt cái áo sơ mi vẫn bị cắt chéo, trở thành một mảnh vải treo ở trên người hắn!
Ác linh gầm thét như thể đã tìm được cơ hội chuyển bại thành thắng, trong mắt lóe lên tia sáng đỏ kỳ dị, cô ta lập tức quay người đá vào Lý Thất Dạ đang giơ ghế, một tiếng ‘rầm’ lớn vang lên, sau đó nhìn thấy tên cảnh sát đó trực tiếp lăn sang phía bên kia cùng chiếc ghế, cô lại vặn người và đá vào cánh tay của người đàn ông béo trên mặt đất—
“Bốp!”
Trên thực tế, cô ta nhắm vào cổ, nhưng trong thời điểm quan trọng Triệu Viêm lại lao tới đánh bật trọng tâm của cô ta. Nhưng cú đá này thật sự quá mạnh khiến Tần Mai ngay tại chỗ thấy được cánh tay của con trai mình bị lệch một cách không tự nhiên. Đầu bà ‘ong’ một tiếng, ngay sau đó lập tức không muốn sống mà lao về phía cô y tá…
Ác linh giống như một con thú hoang, vì tấn công Hồ Nhạc Xuyên mà lộ ra sơ hở. Lần này Triệu Viêm hoàn toàn không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào, lập tức siết chặt cổ cô ta từ bên sườn ở phía sau rồi ném Trình Tân Lan xuống đất như một cái bao tải.
‘Rầm’ một tiếng, cảm giác cả tầng lầu chấn động một chút.
Nhưng dường như cô y tá này không có cảm giác đau đớn gì mà giãy giụa hai tay với lấy mặt Triệu Viêm. Hắn trực tiếp bóp chặt cổ cô ta, dùng cơ thể lấy sức đè cô ta xuống, tuy nhiên còn chưa kịp hành động xong thì đối phương lại bất ngờ thét lên thảm thiết.
Triệu Viêm cũng không biết tại sao lại như vậy. Bây giờ toàn bộ đầu óc của hắn chỉ nghĩ đến việc phải khống chế con ác linh này, ít nhất phải bảo đảm chủ mưu phía sau sẽ không làm tổn thương tới những người khác. Ác linh cũng không thể tùy tiện điều khiển cơ thể con người được, thời gian dài như vậy, nó cũng phải tiêu hao năng lượng. Chỉ cần hắn có thể kiên trì thì chắc chắn đối phương sẽ lựa chọn buông tha rời đi.
Nhưng trong tình huống hiện tại, rõ ràng linh thể của đối phương đã bị thứ gì đó thiêu đốt. Không có ‘lực Tử Linh’, Triệu Viêm không dám thả lỏng, hắn vừa dùng sức khống chế hai tay của đối phương, đồng thời cũng vừa dùng hai chân siết chặt hai chân đang đá loạn xạ đó. Ngay sau đó, hắn phát hiện đối phương giãy giụa càng ngày càng chậm, cuối cùng đột nhiên buông lỏng, chớp mắt đã mềm nhũn…
Sao lại thế này?
Hắn điều chỉnh lại hơi thở nhưng lại không dám thả lỏng tay chân. Sau khi đeo kính gió nhìn xung quanh, hắn phát hiện Tần Mai đã chạy đến trước mặt của hắn, đang đè chặt lên cổ y tá với vẻ mặt vừa đầy quyết tuyệt vừa bối rối, hắn sợ bà ấy sẽ bóp chết đối phương nên vội vàng nói: “Khoan đã… nhanh đi kiểm tra vết thương của cậu ấy!”
Lời hắn nói khiến Tần Mai tỉnh táo lại, cơ thể run lên, bà quay đầu bò tới bên Hồ Nhạc Xuyên: “Tiểu Xuyên! Tiểu Xuyên! Tỉnh lại đi nào!”
Lúc này Triệu Viêm đã không còn năng lực ‘mắt Vong Giả’, tuy nhiên dựa vào kinh nghiệm thì dường như ác linh này đã bị tấn công bất ngờ nào đó vào giây phút cuối cùng, thế cho nên nó đã nhanh chóng trốn thoát ra khỏi cơ thể này.
Hắn buông y tá ra, cô ta lập tức xụi lơ và ngã trên mặt đất, sau khi rên rỉ một tiếng, cô ta từ từ tỉnh dậy nhưng vừa mở mắt ra thì mặt lại vặn vẹo kịch liệt vì cơn đau truyền đến từ cơ thể...
Mặc dù trong trận chiến vừa rồi, ác linh đã khống chế cơ thể cô ta, nhưng tiền đề của một trận chiến cường độ cao là thể lực có thể theo kịp. Trình Tân Lan chỉ là một y tá nhỏ bình thường chưa từng được huấn luyện về chiến đấu, làm sao cô ấy có thể chịu được mức độ chiến đấu này? Vì vậy, cánh tay, ngón tay, khuỷu tay, đầu gối và thậm chí cả bắp chân của cô ta lúc này đều sưng đỏ và đau đớn, hoàn toàn không thể cử động. hơn nữa, vừa rồi cô ta vừa nhận một cú đấm nặng nề từ phía chính diện của Triệu Viêm, dường như nội tạng còn bị lật tung, bây giờ chỉ cần há miệng là suýt nữa phun ra bữa sáng.
Sau khi ho khan hai tiếng, dường như cô ta muốn nói điều gì đó nhưng lại trợn mắt lên và ngất đi.
Đây là di chứng của việc bị ‘ác linh nhập thể’, Triệu Viêm thở dài, sau đó lại cảm thấy rất áy náy: Ở tình huống đó, hắn không thể nương tay, cô y tá tốt bụng giúp đỡ lại bị hắn đánh thành ra thế này, giờ phải hắn làm sao?
Điều đáng mừng duy nhất là linh hồn ác quỷ đã chạy đi. Nhưng khi hắn liếc qua nhìn cô y tá, hắn lại phát hiện vết bỏng quen thuộc trên cổ của đối phương.
Hắn đột nhiên giơ cánh tay của mình lên, nhận ra đây không phải là hình xăm xoắn ốc kỳ lạ sao?
Chẳng lẽ là do cái hình xăm này đã cưỡng chế đuổi ác linh đi?
Triệu Viêm suy nghĩ nửa ngày cũng không thể hiểu được, cuối cùng quyết định xử lý tốt các vấn đề trước mắt rồi lại tính sau. Lý Thất Dạ đã bị ác linh đánh đập rất tàn nhẫn, nhưng dựa vào tố chất cơ thể khỏe mạnh, anh ta vẫn có thể miễn cưỡng đứng lên, tuy nhiên, rõ ràng khi nhìn về phía Triệu Viêm, ánh mắt của anh ta đã không như trước nữa.
Lúc này, bác sĩ Hà Thanh trong phòng cũng nhận được một cú sốc rất lớn đối với thế giới quan của mình, anh sửng sờ một lúc lâu mới chợt nhớ ra là phải kiểm tra thương thế cho Hồ Nhạc Xuyên và Trình Tân Lan. Tuy nhiên, người luôn bình tĩnh là anh lại đang không ngừng run rẩy hai cánh tay, ánh mắt cũng thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Triệu Viêm, người đang yên lặng ngồi bên cạnh.
Nhất thời, bầu không khí trong phòng cực kỳ yên tĩnh, ai cũng không dám mở miệng dò hỏi Triệu Viêm rốt cuộc vừa mới xảy ra chuyện gì, nhưng đồng thời cũng không còn coi hắn như một người qua đường bình thường…
Cửa phòng đóng kín xem như cách âm cũng rất tốt, y tá bên ngoài cách khá xa, mặc dù có lẽ họ nghe được động tĩnh, nhưng rõ ràng không ai cảm thấy đây là chuyện gì khẩn cấp cả. Hà Thanh chạy nhanh đi kiểm tra một phen thì đã hiểu biết rõ ràng hơn đối với trận chiến vừa rồi: cánh tay của Hồ Nhạc Xuyên bị chân Trình Tân Lan đá trực tiếp gãy, mà trên người cô y tá này cũng xuất hiện nhiều chỗ bị nứt xương, ít nhất gãy 2 chiếc ở phần xương sườn ngay bụng…
Anh không thể một mình xử lý hết được, vì thế nhanh chóng bấm chuông cấp cứu ở phía trên giường bệnh và nhờ các y tá đẩy giường bệnh đến để cấp cứu.