Cô hơi sững sờ. Từ khi gặp lại nhau, gần như ngày nào Tiêu Nhiên cũng tặng hoa cho cô, mỗi ngày một loại, không hề ngừng lại.
Tống Ôn Ngôn ngồi dậy, thấy trên bàn còn có vài túi quần áo dành cho con gái. Tiêu Nhiên đã không còn trong phòng nữa.
Cô thay quần áo mà Tiêu Nhiên chuẩn bị cho, rửa mặt xong rồi bước ra. Tiêu Nhiên đang ở trong bếp làm bữa sáng, động tác rất nhẹ nhàng, rõ ràng là sợ làm cô tỉnh giấc.
Tống Ôn Ngôn khẽ khàng đi tới, nhón chân lên che mắt anh. Tiêu Nhiên ngừng lại, đặt dao đang thái rau xuống, bàn tay ấm áp phủ lên tay cô: "Dậy rồi à?"
Cô không nói gì. Tiêu Nhiên xoay người lại, đôi mắt vẫn bị cô che khuất. Tống Ôn Ngôn lập tức hôn lên má anh, giọng dịu dàng: "Chào buổi sáng, Tiêu Nhiên."
Tiêu Nhiên nhếch môi cười, ôm lấy eo cô: "Ngủ có ngon không, hửm?"
"Ngon lắm ạ."
"Sao không ngủ thêm chút nữa? Sáng nay em đâu có tiết học."
Tống Ôn Ngôn bất ngờ, buông tay che mắt anh ra: "Sao anh biết em sáng nay không có tiết?"
Cô gái nhỏ không trang điểm, làn da trắng nõn, trong suốt như ngọc, không một chút tì vết. Ngũ quan tinh tế, đôi mắt long lanh chỉ chăm chú nhìn anh, ánh lên hình bóng anh trong đó.
Tim Tiêu Nhiên đột nhiên mềm mại đến lạ.
"Có chuyện gì về em mà anh không biết à?"
Tống Ôn Ngôn nghiêm túc nhìn anh, bỗng nhiên đưa tay vuốt tóc anh, nhẹ nhàng như đang vuốt ve, giọng ấm áp: "Tiêu Nhiên của em vất vả quá."
Tiêu Nhiên không kìm được bật cười, ôm lấy eo cô, nhấc lên đặt cô ngồi trên bàn, tầm mắt ngang nhau. Anh cười hỏi: "Em dỗ thú cưng à?"
"Không phải." Tống Ôn Ngôn chớp mắt, cười ngọt ngào: "Em dỗ bạn trai mà."
Tiêu Nhiên sững lại, tim đập thình thịch.
Anh nắm lấy tay cô, đặt lên ngực mình, mũi chạm vào trán cô: "Sao em lại biết cách tán tỉnh anh vậy hả?"
Giọng nói của anh khàn khàn, có chút nghẹn ngào.
Tống Ôn Ngôn thật ra không hề cố tình tán tỉnh anh, chỉ là cô nói thật lòng mình. Nhưng trong mắt Tiêu Nhiên thì chính là cô đang trêu ghẹo anh.
Bị ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn chăm chú, cô thấy bối rối, yếu ớt phản bác: "Em không có, em nói thật mà."
"Điềm Điềm."
"Dạ?"
Anh khàn giọng: "Hôn anh."
Mặt Tống Ôn Ngôn đỏ bừng, lông mi run run, trông có vẻ đáng thương.
Càng đáng thương, anh lại càng muốn trêu cô.
Mẹ.
"Mau lên." Anh cười, giục.
Tống Ôn Ngôn nhắm mắt lại, hôn anh thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước.
Rõ ràng vừa rồi đã hôn một lần, nhưng giờ phút này, tình cảnh lại hoàn toàn khác.
Ánh mắt Tiêu Nhiên càng lúc càng sâu, khiến cô nóng bừng từ đầu tới chân, hoảng hốt chạy ra khỏi bếp.
Tiêu Nhiên để mặc cô chạy, chống tay lên bàn, lười biếng chạm vào môi mình. Cảm giác đôi môi mềm mại của cô lướt qua thật nhẹ, thoáng qua rồi biến mất.
Nhưng ngọt ngào đến mức khiến lòng anh rộn ràng.
Tiêu Nhiên phấn khởi làm xong bữa sáng. Lúc anh bưng đồ ăn ra, Tống Ôn Ngôn đã trang điểm nhẹ nhàng, mặc bộ quần áo anh mua.
Cô mặc chiếc áo khoác lông màu hồng đáng yêu phối với áo len trắng, quần jeans và bốt ngắn. Khuôn mặt càng thêm trong trẻo và tinh khôi. Lúc Tiêu Nhiên bê đồ ăn ra, Tống Ôn Ngôn đang nằm dài trên sofa cạnh cửa sổ, nhìn tuyết rơi ngoài kia.
Nhìn cô chẳng khác nào một nàng tiên nhỏ.
Cô quay đầu nhìn anh, chạy đến nhận lấy món ăn từ tay anh, đặt lên bàn rồi bày hai chiếc bát thật ngay ngắn. Cô cười bảo:
"Tiêu Nhiên, mau tới đây đi anh."
Giọng nói của cô vừa vui tươi vừa dịu dàng.
Tiêu Nhiên nhìn đôi mắt cong cong của cô, trái tim như được lấp đầy.
Chỉ qua một đêm, căn nhà này không còn là nơi tràn ngập cô đơn nữa, mà đã được lấp đầy bởi tiếng nói êm ái của cô.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ngồi xuống bên bàn, múc cho cô một bát cháo kê nóng hổi.
Tống Ôn Ngôn cũng lấy cái bát phía trước mình, múc cho anh một bát cháo: "Vừa nãy ba mẹ em gọi điện, lát nữa em phải về nhà một chuyến."
Dù sao cũng là cả đêm không về, dù có Tô Miên giúp che đậy, nhưng chuyện qua đêm với một người đàn ông trong cùng một căn phòng, đối với một cô gái thuần khiết như Tống Ôn Ngôn đúng là khiến cô bối rối.
Cô cúi đầu nhấp từng ngụm cháo nhỏ, không biết nghĩ đến gì mà tai đỏ bừng. Tiêu Nhiên thoáng nhìn qua, khẽ cong khóe môi: "Nên như vậy, để anh đưa em về."
Tống Ôn Ngôn gật đầu, nghĩ một lúc rồi thử hỏi anh: "Tiêu Nhiên, anh có muốn gặp ba mẹ em không ạ?"
Tiêu Nhiên khựng lại, không nỡ từ chối ý tốt của cô bạn gái nhỏ, xoa đầu cô: "Được, đợi thêm một thời gian nữa nhé."
Thật ra, anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Chuyện năm xưa là một vết thương trong lòng anh, cũng là một dải bóng tối.
Anh biến mất suốt 12 năm. Đối với vợ chồng nhà họ Tống, có lẽ họ đã nghĩ anh đã chết rồi. Bây giờ đột ngột xuất hiện trước mặt họ, còn bắt cóc cô con gái cưng của họ.
Họ chắc chắn sẽ ngạc nhiên, cũng không thể dễ dàng chấp nhận ngay.
Năm đó xảy ra chuyện như vậy, nhà họ Tống đã trả nợ thay anh. Tiêu Nhiên vô cùng biết ơn họ. Dù bao năm qua, anh âm thầm giới thiệu nhiều cơ hội hợp tác để báo đáp, nhưng vẫn không tự tin rằng vợ chồng nhà họ Tống sẽ hài lòng.
Hơn nữa, đối mặt lại với những con người và sự việc của năm đó, chẳng khác nào một lần nữa xé toạc vết thương của chính mình.
Dù vậy, nhưng ba mẹ của cô nhất định là phải gặp.
Tiêu Nhiên có chút mất tập trung, cánh tay bỗng bị hai cánh tay mềm mại ôm lấy. Cơ thể thơm ngát của Tống Ôn Ngôn dựa vào anh. Tiêu Nhiên nghiêng đầu nhìn sang, thấy cô đang ôm lấy tay mình, cười mềm mại: "Không sao đâu, từ từ thôi. Em biết điều đó không dễ dàng mà, em sẽ ở bên anh."
Tiêu Nhiên chăm chú nhìn cô.
Tống Ôn Ngôn hơi ngại, buông tay ra. Tiêu Nhiên nhướng mày nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cô chậm rãi buông ra, rồi cô lại ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, cúi đầu uống cháo, thỉnh thoảng liếc nhìn anh một cái. Lúc bị anh bắt gặp, cô lập tức quay mặt đi.
Tiêu Nhiên cười khẽ, cúi xuống ôm cô vào lòng: "Sao em lại tốt thế này?"
"Tốt chỗ nào ạ?"
"Chỗ nào cũng tốt."
Anh âu yếm vuốt tóc bên tai cô, giọng trầm thấp: "Anh nếm thử một chút được không em?"
Tống Ôn Ngôn khó hiểu nhìn anh: "Nếm gì cơ ạ?"
Ngón tay Tiêu Nhiên nâng cằm cô lên, đôi mắt hơi nheo lại. Tim Tống Ôn Ngôn khẽ đập loạn nhịp, cô vội thoát khỏi vòng tay anh, chạy vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc.
Tiêu Nhiên cảm giác được khoảng không trong lòng, chỉ biết cười bất lực.
Chờ cô thu dọn xong, Tiêu Nhiên đưa cô về nhà.
@ a i k h i e t
Tống Tại Giang và Giả Nhu Quân không hề tỏ ra nghi ngờ. Tống Ôn Ngôn trở về phòng mình liền gọi điện cho bạn cùng bàn Trần Khai Khai.
Trần Khai Khai vừa mới thức dậy, nghe điện thoại có chút ngạc nhiên: "Ngôn Ngôn, có chuyện gì vậy?"
"Khai Khai, cậu có thể giúp mình xin nghỉ buổi chiều nay được không?"
"Tất nhiên là được. Nhưng có chuyện gì thế? Sao cậu không đến lớp?"
Tống Ôn Ngôn nói: "Mình bị cảm, hơi chóng mặt, phiền cậu nhé."
"Không sao đâu, cậu nghỉ ngơi đi, khỏe rồi hãy đến trường."
"Cảm ơn cậu."
Cúp máy, Tống Ôn Ngôn lại gọi cho Đường Tiệp Nhân. Tối qua, sau khi Tiêu Nhiên ra ngoài, cô đã ngủ không ngon, sáng dậy liền nhờ Đường Tiệp Nhân theo dõi Trình Nguyễn.
Khi nhận điện thoại từ Tống Ôn Ngôn, Đường Tiệp Nhân biết ngay cô gọi vì chuyện gì, liền đi thẳng vào vấn đề: "Tối qua, Tổng giám đốc Tiêu đã đuổi Trình Nguyễn và gã đàn ông tên Lục Thành đó ra khỏi khách sạn, còn cho họ uống loại thuốc kia. Bây giờ nghe nói gã Lục Thành đã sống dở chết dở, gần như mất đi khả năng làm đàn ông, nửa đời sau xem ra coi như bỏ đi. Trình Nguyễn cũng bị đưa vào bệnh viện."
Tống Ôn Ngôn nhẹ nhàng hỏi: "Họ bị phát hiện từ lúc nào thế ạ?"
"Hai tiếng trước. Chậc, chiến đấu trong tuyết cả đêm, thuốc đúng là có tác dụng mạnh thật."
Tống Ôn Ngôn gật đầu, trong lòng thầm hiểu, Tiêu Nhiên làm việc luôn có chừng mực, anh sẽ không hủy hoại Trình Nguyễn đến chết, điều đó chẳng có lợi cho anh, còn có thể gây ra rắc rối về mặt pháp lý. Thế nên, anh chọn cách từng bước xử lý. Việc Trình Nguyễn và Lục Thành bị phát hiện, hẳn là do Tiêu Nhiên đã cho người theo dõi, điều này cô cũng có thể hiểu được.
"Thám tử Đường, chị biết Trình Nguyễn đang ở bệnh viện nào không ạ?"
Đường Tiệp Nhân nhướng mày đáp: "Tất nhiên. Tôi chuyên nghiệp mà, cô Tống nhờ tôi làm việc, tôi nhất định làm đâu ra đấy, không để em phải lo lắng. Biết đâu sau này còn hợp tác nữa."
Tống Ôn Ngôn khẽ cười, giọng dịu dàng: "Cảm ơn chị, thám tử Đường."
Dù chuyện tối qua có hỗn loạn, cô vẫn nhớ Đường Tiệp Nhân đã giúp cô khống chế Lục Thành vào lúc quan trọng. Dù sự giúp đỡ đó là vì lợi ích hay vì lý do gì khác, cô vẫn cảm kích và ghi tạc ơn nghĩa của cô ấy.
Đường Tiệp Nhân nói một câu "Không cần cảm ơn" rồi gửi địa chỉ bệnh viện đến, còn hỏi cô có cần đi cùng không.
Tống Ôn Ngôn hơi sững người: "Không cần đâu ạ, để tôi tự đi. Có những chuyện cần phải nói rõ ràng."
"Vậy được, có việc thì tìm tôi."
"Cảm ơn, tiền thù lao tôi sẽ chuyển vào tài khoản của chị ngay, cảm ơn vì chị đã giúp đỡ."
"Khách sáo quá. Có việc thì cứ gọi tôi, tạm biệt nhé."
"Vâng, tạm biệt chị."
Tống Ôn Ngôn nhìn địa chỉ bệnh viện và số phòng ghi trên giấy, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
@ a i k h i e t
Cô ăn trưa ở nhà. Sau khi Tống Tại Giang và Giả Nhu Quân dùng xong bữa, cả hai đều rời nhà đến công ty. Tống Ôn Ngôn bảo tài xế đưa cô đến bệnh viện.
Trình Nguyễn đang ở một bệnh viện tư cao cấp. Dù sao thì xảy ra chuyện thế này, trong giới nhà giàu đó là điều vô cùng nhục nhã. Sắp xếp vào bệnh viện kiểu này là để đảm bảo bí mật không lọt ra ngoài.
Tống Ôn Ngôn đứng ngoài phòng bệnh, qua cửa kính nhìn vào bên trong. Trình Nguyễn vẫn đang ngủ, trông rất yếu ớt, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường.
Người từng kiêu ngạo trong giới, nay bị loại thuốc đó hành hạ đến mức phải tìm đại một gã đàn ông để giải tỏa. Có lẽ, cô ta đang cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Khi Đường Tiệp Nhân kể chuyện qua điện thoại, Tống Ôn Ngôn cũng hơi bất ngờ. Cô biết Tiêu Nhiên sẽ không bỏ qua cho Trình Nguyễn, nhưng không ngờ anh lại dùng cách trực tiếp như vậy.
Trình Nguyễn mở mắt, liền thấy Tống Ôn Ngôn yên tĩnh nhìn mình.
Đồng tử cô ta giãn ra, yếu ớt quát: "Cô đến đây làm gì?"
Tống Ôn Ngôn bình thản ngồi xuống cạnh giường, cầm quả táo trên bàn bắt đầu gọt.
Trình Nguyễn bị vẻ bình thản của cô làm cho hoảng sợ. Người ta thường nói, thỏ bị dồn đến đường cùng cũng sẽ cắn người.
Tống Ôn Ngôn vốn luôn dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng bị chạm đến giới hạn, cũng không phải là người dễ bắt nạt.
Cô càng điềm nhiên, Trình Nguyễn càng hoảng hốt trong lòng. Nhìn Tống Ôn Ngôn gọt táo một cách thong thả, Trình Nguyễn chậm rãi dịch người, nhưng mỗi động tác đều kéo theo cơn đau nhức thấu xương. Cô ta yếu ớt trừng mắt: "Tống Ôn Ngôn, rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Tống Ôn Ngôn ngước mắt: "Tôi chẳng muốn làm gì cả."
"Làm sao cô biết tôi ở bệnh viện này? Ai nói cho cô? Là Tiêu Nhiên phải không?"
"Không phải." Tống Ôn Ngôn đặt dao gọt trái cây xuống, đưa miếng táo gọt xong cho cô ta: "Ăn không?"
Trình Nguyễn muốn giơ tay hất đi, nhưng không còn chút sức lực, chỉ có thể thở dốc, trừng mắt nhìn cô
Tống Ôn Ngôn chỉ yên lặng nhìn cô ta, ánh mắt không có chút cảm xúc nào, thậm chí không có cả hận thù hay ghét bỏ, như thể đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ: "Trình Nguyễn, tôi có ý tốt đến thăm cô, cô không chấp nhận lòng tốt của tôi sao?"
Không hiểu vì sao, cô ta thà rằng Tống Ôn Ngôn mắng cô ta, hận cô ta, chứ không muốn bị nhìn bằng ánh mắt bình thản như vậy.
Cảm giác như... cô đang nhìn một thứ đồ vật đã chết vậy?
Lưng Trình Nguyễn lạnh toát.
Cô ta muốn ấn chuông gọi y tá, nhưng Tống Ôn Ngôn như đã nhìn thấu, đặt quả táo xuống, nói: "Vừa nãy tôi đã nói với họ rồi, tôi muốn tâm sự với bạn thân chút, trong thời gian ngắn sẽ không bị làm phiền đâu."
"Chúng ta là bạn thân bao giờ?"
Tống Ôn Ngôn gật đầu: "Đúng là chúng ta chưa từng là bạn. Nhưng nếu không nói dối như vậy, y tá đã không cho tôi vào rồi. Phải nói thật, bảo mật nhà cô rất tốt, nên tôi buộc phải nói ra thân phận của mình, bọn họ mới đồng ý cho tôi vào."
"Cô!"
Không nghi ngờ gì nữa, Trình Nguyễn rất hận Tống Ôn Ngôn. Nói thực lòng, nếu bảo cô ta yêu thích Tiêu Nhiên sâu đậm, thì có lẽ đó chỉ là một sự cố chấp. Ít nhất, khi nhìn thấy Tống Ôn Ngôn và anh bên nhau, cô ta chỉ cảm thấy ghen tị.
Điều cô ta ghét nhất, hận nhất, vẫn là Tống Ôn Ngôn!
Hận cô xinh đẹp hơn mình. Hận cô xuất thân danh giá hơn. Hận cô có tài năng piano vượt trội. Hận cô có một gia đình viên mãn hạnh phúc. Hận cô được tình yêu bao bọc, trong khi mình chỉ là một cái xác rỗng hào nhoáng.
Quan trọng nhất là, Tống Ôn Ngôn biết bí mật sâu kín mà cô ta luôn cố gắng giấu đi. Nghĩ đến điều này, Trình Nguyễn không kìm được sự kinh hoàng.
Vì vậy, từ lúc nào không hay, hễ thứ gì là của Tống Ôn Ngôn, cô ta đều muốn cướp lấy. Cô ta thích ánh mắt ngưỡng mộ đeo bám mình, muốn nhìn thấy Tống Ôn Ngôn trong trạng thái không bình tĩnh, muốn xem cô sẽ phát cuồng như thế nào.
Nhưng dù cô ta đã làm đủ mọi cách để gây rối, Tống Ôn Ngôn vẫn như bây giờ, bình tĩnh và thờ ơ nhìn cô ta, như thể Trình Nguyễn cô ta chỉ là một con hề.
Thế nên, cô ta nhắm mục tiêu vào Tiêu Nhiên. Cô ta nghĩ rằng, nếu Tống Ôn Ngôn quan tâm Tiêu Nhiên như thế, thì khi mất anh, cô chắc chắn sẽ phát điên.
Và quả nhiên, cô ta đã làm được.
Thấy Tống Ôn Ngôn đau khổ, cô ta cảm thấy rất vui sướng.
Nhưng hôm nay, tại sao cô vẫn dùng ánh mắt đó nhìn cô ta? Giống như đang nhìn một đứa ngu vậy.
Trình Nguyễn chưa kịp nhìn thấy sự điên cuồng của Tống Ôn Ngôn, chính cô ta đã phát điên trước.
Cô ta trừng mắt nhìn Tống Ôn Ngôn, trong mắt đầy oán hận, từng từ từng chữ rít ra từ kẽ răng: "Bây giờ cô hài lòng chưa?"
"Tôi thì có gì mà hài lòng? Cô đã khiến tôi và Tiêu Nhiên chia xa suốt bốn năm trời."
"Đó là tại cô ngu thôi!"
Tống Ôn Ngôn không tức giận, ngược lại bật cười: "Đúng vậy, tôi thừa nhận mình ngu, bị cô lừa, bị cô xoay vòng vòng. Nhưng sẽ không còn như vậy nữa. Trình Nguyễn, từ nay về sau, tôi sẽ cẩn thận hơn, nhìn người sáng suốt hơn, và cũng sẽ rất tin tưởng Tiêu Nhiên."
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi, trên kính phủ một lớp sương mỏng. Trong phòng bệnh rất ấm áp, cuộc đối thoại giữa hai người không có chút náo động nào.
Tống Ôn Ngôn thậm chí còn đặc biệt bình tĩnh, bình tĩnh đến lạnh lùng: "Trình Nguyễn, thật ra tôi không hiểu nổi. Nhà cô không kém nhà tôi, dung mạo cũng không thua kém, tài năng cũng rất tốt, tại sao cô cứ muốn đối đầu với tôi vậy? Chỉ vì mối quan hệ giữa tôi và Tiêu Nhiên, cô mới ghét tôi như thế sao?"
"Đúng vậy! Tôi ghét cô! Tôi ghét cô vì đã cướp hết sự chú ý của Tiêu Nhiên! Rõ ràng chúng ta chẳng khác gì nhau, nhưng tại sao anh ấy lại thích cô đến vậy!"
Tống Ôn Ngôn nhàn nhạt đáp: "Cô có một bộ bài tốt trong tay, vậy mà lại chơi tệ đến mức này. Tôi thấy tiếc cho cô."
"Cô có tư cách gì mà tiếc cho tôi? Chỉ vì Tiêu Nhiên thích cô thôi sao? Nếu anh ấy thích tôi thì sao? Chẳng phải cô cũng sẽ đau lòng rồi đến hãm hại tôi à?"
"Tôi sẽ không." Tống Ôn Ngôn nhìn cô ta, giọng nghiêm túc: "Bốn năm trước khi nhìn thấy màn kịch cô dàn dựng, tôi đã nghĩ Tiêu Nhiên thích cô. Khi đó tôi rất đau lòng, nhưng tôi đã không hại cô, đúng chứ? Cô sống cuộc đời hỗn độn, toan tính đầy mình, thì đừng nghĩ ai cũng giống mình như vậy."
Trình Nguyễn sững sờ, không nói được gì.
Tống Ôn Ngôn nhìn cô ta với vẻ mặt lạnh nhạt: "Trước đây tôi luôn nghĩ tranh giành chẳng có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ tôi không nghĩ vậy nữa. Trình Nguyễn, tôi sẽ không để cô chèn ép mình thêm nữa. Mọi người đều đã trưởng thành rồi, tôi đã không còn là cô bé mười mấy tuổi ngày xưa. Cô hiểu tôi mà, biết tính tôi tuy nhẹ nhàng nhưng luôn nói gì làm nấy."
"Vậy hôm nay cô đến đây làm gì?" Trình Nguyễn cười lạnh: "Tuyên chiến sao?"
Tống Ôn Ngôn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô ta: "Tại sao không?"
Trình Nguyễn sững người, nhìn quả táo đã được gọt vỏ.
Đây chính là công chúa Bạch Tuyết đến trả lại quả táo độc sao?
Cô ta nhếch môi cười, rồi nghe Tống Ôn Ngôn nói: "Từ giờ trở đi, chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa, cũng không liên quan đến Tiêu Nhiên. Đấu một trận công bằng đi. Cũng để cho cô biết, con gái nhà họ Tống không phải người dễ bị bắt nạt."