"Được thôi, mày làm đi." Một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng đáp lại, mang theo chút lười biếng và chế nhạo.
Tống Ôn Ngôn đi ngang qua con hẻm, tình cờ nghe được những lời này liền dừng bước.
Giọng nói đó rất giống với người trong trí nhớ của cô.
Cô gái quay đầu nhìn vào trong hẻm, hơi do dự, rồi chậm rãi bước vào.
Tống Ôn Ngôn biết khu vực này có nhiều đám thanh niên côn đồ, nghe nói trong đó có một người rất lợi hại, đánh nhau rất giỏi, tuổi lớn nhất trong nhóm. Anh ta đã nghỉ học từ lâu rồi, sống một cuộc đời lang bạt. Học sinh cá biệt ở các trường cấp ba và trung cấp nghề gần đó đều thích tụ tập đi theo anh ta.
Tống Ôn Ngôn bình thường luôn tránh xa những người này, nhưng hôm nay...
Tiến lại gần, tiếng đấm đá vang lên.
Tống Ôn Ngôn khựng lại, nắm chặt mép váy, sau đó tiếp tục bước vào.
Một nhóm người đang đá một cậu thanh niên nằm dưới đất. Đám côn đồ tóc nhuộm đủ màu sắc, trên người toát ra vẻ dữ tợn. Bọn họ dùng nắm đấm mạnh mẽ, cú đá càng dữ dội hơn.
Chàng trai nằm dưới đất bị đánh đến bầm dập, ngay cả sức để van xin cũng không còn.
Trong số họ, có một người tựa vào tường, miệng ngậm điếu thuốc lạnh lùng quan sát. Anh ta trông lớn tuổi hơn đám thanh niên kia một chút. Không nhuộm tóc, tóc cắt ngắn, không xỏ khuyên, mặc một chiếc áo nỉ xám đơn giản, quần cargo, trông thoải mái nhưng lại mang theo khí chất ngang tàng khó tả.
Tống Ôn Ngôn ngẩn người nhìn anh, như thể vừa bị ai đó đấm mạnh vào ngực, cảm giác nghẹn ngào dâng lên.
Thiếu niên hút xong một điếu thuốc, gỡ điếu thuốc trên tai xuống rồi tiếp tục hút. Một tên đàn em đứng cạnh nhanh chóng rút bật lửa ra.
Có người thấy Tống Ôn Ngôn, hét lên kinh ngạc: "Mẹ nó, cô là ai đấy?"
Đám côn đồ dừng tay, đồng loạt nhìn qua, ai cũng sững người.
"Chà, cô nàng này xinh đẹp đến mức khó tin thật!"
"Nàng tiên nhỏ từ đâu đến thế này?"
"Có phải cô yêu vẻ ngầu khi ông đây đánh người rồi không?"
Sự xuất hiện đột ngột của cô khiến Tiêu Nhiên nhíu mày, anh không kiên nhẫn ngước mắt lên. Khi ánh mắt anh chạm vào Tống Ôn Ngôn, nụ cười lạnh trên môi đông cứng lại, vẻ thờ ơ cũng dần tan biến.
Cô lớn rồi. Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tiêu Nhiên.
Như những lần xuất hiện trong mơ của anh.
Thậm chí cô còn đẹp hơn.
Mười sáu tuổi, Tống Ôn Ngôn thực sự rất đẹp.
Cô như một bông hoa đang nở rộ, mềm mại và yếu đuối, xinh đẹp đến mức không ai rời mắt nổi. Cô mặc áo sơ mi trắng tinh khôi, váy nhỏ giản dị toát lên vẻ thuần khiết.
Cô gái nhỏ đứng trong con hẻm bẩn thỉu, lộn xộn này như một tia nắng ấm áp và tươi mới, mang đến chút sinh khí cho nơi đây. Cô thật sự không hợp với khung cảnh xung quanh, nhưng lại như kéo cả nơi này vào trong ánh sáng.
Bàn tay cầm điếu thuốc của Tiêu Nhiên hơi run, anh giấu nó ra sau lưng, nhanh chóng dời mắt đi, không nhìn cô nữa.
Đám côn đồ không nhận ra sự căng thẳng giữa hai người. Một tên bước tới định trêu chọc: "Cô em xinh đẹp, em..."
Chưa kịp nói xong hai chữ "tên gì", Tiêu Nhiên đã tung một cú đá mạnh vào đầu gối hắn: "Cút!"
Tiêu Nhiên lớn tuổi nhất nhóm, đánh nhau dữ dội nhất, tính khí cũng tệ nhất. Những người theo anh không ai dám làm anh tức giận. Tuy nhiên, Tiêu Nhiên ít khi thể hiện cảm xúc, với đàn em anh cũng rất nghĩa khí. Đây là lần đầu tiên anh ra tay với người trong nhóm như vậy.
Tên bị đánh tên là Tần Triển Việt, tuy cũng là một kẻ ngang tàng nhưng so với Tiêu Nhiên thì chẳng là gì cả. Tiêu Nhiên có sự hung hãn mà không ai sánh được. Nếu anh thật sự muốn đối phó ai, với anh lại dễ như sư tử xử lý đám kiến.
Tần Triển Việt cắn răng chịu đau, ôm lấy đầu gối lùi lại phía sau.
Lúc này, không ai dám nhìn Tống Ôn Ngôn nữa, vì tất cả đều nhận ra cô tiên nhỏ này không rời mắt khỏi Tiêu Nhiên. Biết đâu, cô đã lọt vào mắt xanh của anh Nhiên rồi đấy.
Mọi người đều nghĩ Tiêu Nhiên sẽ bước lên trêu ghẹo cô gái nhỏ một chút. Nhưng không, anh xoay người bỏ đi, sải bước lớn, bước chân có chút lảo đảo.
Tiêu Nhiên không biết tại sao mình lại rời đi. Có lẽ, anh không muốn cô thấy bản thân mình trong bộ dạng bệ rạc, đáng thương này. Cũng có thể, anh không muốn đối mặt với một cô gái trong sáng đến mức khiến mình cảm thấy bản thân chỉ là kẻ thất bại.
Người bị đánh kia cũng là một tên du côn lêu lổng, mấy hôm trước huênh hoang muốn thách đấu với Tiêu Nhiên. Người của hắn bị nhóm Tiêu Nhiên đánh chạy hết, giờ hắn cũng bị đánh nhừ tử, chẳng ai thèm quan tâm.
Tống Ôn Ngôn sợ nếu không may xảy ra chuyện, cuối cùng Tiêu Nhiên lại bị đổ lỗi. Vì thế, cô gọi điện thoại báo cứu thương tới giúp hắn.
Sau đó, cô nhanh chóng chạy đi tìm Tiêu Nhiên.
Khoảnh khắc vừa rồi, ánh mắt họ chạm nhau làm cô hoàn toàn bối rối.
Ánh mắt lạnh lùng xa lạ của Tiêu Nhiên khiến cô không thốt nổi lời nào.
Cô muốn hỏi tại sao anh lại trở thành con người như thế này, tại sao tám năm trước lại rời đi không một lời từ biệt.
Cuộc sống thường ngày của Tiêu Nhiên rất đơn giản, không đánh nhau thì là uống rượu, ăn chơi bài bạc. Trong những thói xấu đó, chỉ thiếu mỗi chuyện mua vui qua đường. Anh chính là một tên xã hội đen rác rưởi đúng nghĩa.
Trước khi gặp lại Tống Ôn Ngôn hôm nay, anh chưa bao giờ cảm thấy mình bẩn thỉu như vậy. Nhưng từ lúc thấy cô, anh chợt nhận ra toàn thân mình chỉ có hai chữ, ghê tởm.
Nhưng nửa người anh đã chìm trong vũng bùn. Càng vùng vẫy, anh càng lún sâu hơn. Không ai kéo anh lên, anh cũng chẳng muốn ngoi lên, cam tâm buông xuôi.
Tần Triển Việt và Hứa Hách đi cùng thấy tâm trạng anh tệ hại liền rủ anh đi uống rượu. Tiêu Nhiên không phản đối.
Bọn họ đến quán bar quen thuộc, nơi Tiêu Nhiên thường xuyên bao cả nhóm. Đôi khi, anh rất giàu có, có lúc lại chẳng còn đồng nào. Nhưng cuộc sống của anh vẫn cứ thế trôi qua. Người khác biết anh có thân thế bí ẩn, nhưng chẳng ai hỏi nhiều.
Trên đường đến quán bar, Hứa Hách bỗng "ồ" lên một tiếng: "Ê, nàng tiên nhỏ đang theo sau chúng ta kìa."
Thời ấy, từ "nàng tiên nhỏ" chưa phổ biến, nhưng Tống Ôn Ngôn thực sự có khí chất thanh cao tựa như thần tiên giáng trần. Mọi người gọi thế chỉ vì cảm thấy rất hợp với cô.
Tiêu Nhiên khựng lại nhưng không quay đầu, chỉ tiếp tục bước đi.
Tống Ôn Ngôn giữ khoảng cách không quá gần cũng không quá xa, ánh mắt cô bám theo bóng dáng cao lớn của anh, nhìn chằm chằm vào gáy anh.
Bất ngờ, Tiêu Nhiên dừng lại, xoay người.
Tống Ôn Ngôn sững sờ một chút, vội vã quay đầu sang một bên, giả vờ như đang nhìn phong cảnh. Thật sự chẳng có tí kỹ năng theo dõi nào cả. Có hơi ngốc.
Đám côn đồ bật cười ha hả. Tiêu Nhiên lạnh lùng lườm họ một cái, tất cả lập tức im bặt.
Hôm nay, Tiêu Nhiên rất khác thường. Bình thường, nếu xảy ra chuyện tương tự, anh sẽ mỉm cười cợt nhả, hoặc thậm chí đùa vui theo. Nhưng hôm nay, anh im lặng, cả người toát ra vẻ lạnh lùng đến đáng sợ.
Anh châm điếu thuốc, ánh mắt lười biếng liếc sang Tống Ôn Ngôn đang lén nhìn. Khi cô bị anh bắt gặp lại liền vội vàng cúi đầu.
Tiêu Nhiên tặc lưỡi một tiếng, nhả khói thuốc: "Cô bé, đi theo tôi làm gì?"
Anh trong ký ức của cô không giống nhau. Lúc đó anh luôn dịu dàng nói chuyện với cô, sẽ rất trân quý gọi cô là Điềm Điềm.
Năm ấy anh mới mười hai tuổi, tính cách ôn hòa dễ chịu, anh chăm sóc cô rất tốt, cứ như một người trưởng thành vậy. Lúc đó mọi người đều gọi cô là Ngôn Ngôn, chỉ có anh gọi cô là Điềm Điềm.
Anh nói anh không muốn giống mọi người. Lúc đó Tống Ôn Ngôn không hiểu, chỉ là rất vui khi nghĩ chỉ có giữa bọn họ sẽ khác biệt mà thôi.
Bố mẹ đã từng nói, họ từ nhỏ đã được định hôn ước, lớn lên đến tuổi thích hợp sẽ kết hôn, được cùng nhau trưởng thành là món quà mà ông trời ban tặng.
Tống Ôn Ngôn từ nhỏ đã rất phụ thuộc vào anh, đương nhiên cũng rất thích anh. Khi còn nhỏ, cô không hiểu "thích" là gì, chỉ biết rằng lớn lên sẽ lấy anh làm chồng.
Vừa rồi, Tống Ôn Ngôn đã đi theo anh một đoạn đường, nghe đám côn đồ gọi anh là Tiêu Nhiên.
Nhưng khi đó, tên anh không phải như vậy.
Trước đây, Tiêu Nhiên tên là Tạ Hoán.
@ a i k h i e t
Nghĩ ngợi một lúc, Tống Ôn Ngôn ngẩng đầu nhìn anh.
Lúc đó là cuối hè đầu tháng Chín, giữa hai người là một khoảng cách không gần không xa, họ lặng lẽ nhìn nhau. Những dòng xe bên đường không ngừng xuôi ngược, tựa như kéo dài rồi lại rút ngắn dòng chảy thời gian.
Tiêu Nhiên để ý thấy cô đang cầm trong tay một bó hoa hướng dương.
Đôi tay nhỏ nhắn, trắng nõn của cô gái nắm chặt lấy bó hoa, dường như có chút căng thẳng. Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại vang lên: "Tạ Hoán, lâu rồi không gặp."
Biểu cảm ngơ ngác đáng yêu của cô lọt vào mắt anh, khiến tim anh chợt nhói đau.
Đó là một cái tên đã rất lâu rồi anh không nghe thấy.
Sau ngần ấy năm, cô vẫn nhận ra anh ngay lập tức.
Tiêu Nhiên cúi đầu gạt tàn thuốc, giọng lạnh lùng: "Cô nhận nhầm người rồi."
Nói xong, anh tiếp tục bước đi, còn Tống Ôn Ngôn vẫn kiên trì theo sau.
Cô theo anh suốt một đoạn đường. Tiêu Nhiên dừng chân trước một quán bar.
Thiếu niên hơi nghiêng đầu, quả nhiên, cô gái nhỏ vẫn đứng ở khoảng cách không xa không gần, núp sau một cột biển báo chỉ đường, tưởng rằng anh không nhìn thấy mình.
Vẫn ngốc nghếch như thế, nhưng đáng yêu đến kỳ lạ.
Tiêu Nhiên bước đến, kéo cô ra khỏi cột biển báo. Tống Ôn Ngôn không ngờ anh lại bất ngờ hành động, bị dọa đến co rụt cổ lại.
Tiêu Nhiên bao năm nay không quen giữ lực tay, nhưng vừa rồi anh rõ ràng đã cố kiểm soát, vậy mà vẫn nghĩ mình đã làm cô đau liền vội vàng buông tay.
Gương mặt anh vẫn lạnh lùng: "Biến đi."
Ánh mắt hung dữ của anh khiến Tống Ôn Ngôn sững sờ, cô hỏi: "Anh quên em rồi sao?"
Tống Ôn Ngôn từ nhỏ đã là một cô bé ngoan ngoãn, được cưng chiều như viên ngọc quý. Lớn lên, cô lại càng dịu dàng khiến người khác muốn yêu thương. Lời nói của cô có chút tủi thân, nhưng Tiêu Nhiên lại cứng miệng, quát: "Ông đây làm sao biết cô là ai, biến xa ra chút!"
Tống Ôn Ngôn dù có chút sợ hãi vẫn cố lấy hết dũng khí, nói: "Em là Tống Ôn Ngôn, là Điềm Điềm đây. Em..." Cô nhẹ nhàng kéo tay áo anh, hơi ngượng ngùng, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Chúng ta còn có hôn ước nữa mà."
@ a i k h i e t
Bọn họ lẽ ra phải là những người rất thân thiết.
Tống Ôn Ngôn luôn nghĩ vậy, nên bao năm qua cô chưa từng quên Tạ Hoán, vẫn muốn đợi đến khi mình trưởng thành để cưới anh.
Nhưng không ngờ, Tạ Hoán đã biến mất. Khi gặp lại, anh đã đổi tên đổi họ, ngay cả tính cách cũng thay đổi.
Dù vậy, nghĩ đến những gì anh đã trải qua, Tống Ôn Ngôn không thấy tủi thân nữa. Người đáng thương phải là anh mới đúng.
Lời của cô khiến Tiêu Nhiên không nhịn được cười lạnh. Anh không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, đẩy cô ra.
Sức lực thiếu niên rất lớn, Tống Ôn Ngôn va vào tường, đau đến hít một hơi nhẹ.
"Ai mẹ nó thèm đính hôn với cô, có biết xấu hổ không hả, cút ngay!"
Anh mắng một tiếng thô tục, bực bội bước vào quán bar, không thèm để ý đến Tống Ôn Ngôn nữa.
Bọn họ là khách quen của quán bar, quen cửa quen nẻo tìm một phòng riêng, không cần người tiếp đón. Tiêu Nhiên cầm chai rượu lên uống một hơi.
Các anh em huýt sáo vỗ tay, gào thét anh Nhiên số dzách.
Tiểu Nhiên lạnh lùng châm điếu thuốc, uống hết chai này đến chai khác.
Nghĩ đến tiếng "Tạ Hoán" nhẹ nhàng mềm mại của Tống Ôn Ngôn.
Cả người anh liền bốc lửa.
Mẹ.
Anh không còn là cậu bé mười hai, mười ba tuổi nữa.
Năm nay anh đã hai mươi rồi, không thể nhịn được cô trêu chọc như vậy.
Cô dịu dàng như vậy để làm gì chứ?
Tửu lượng Tiêu Nhiên rất tốt, dù có muốn say cũng không thể say.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tủi thân của Tống Ôn Ngôn tràn ngập tâm trí anh.
Hồi nhỏ cô thích bày trò rồi làm nũng, anh yêu thương chiều chuộng cô, nghĩ cô là vợ tương lai của mình nên không bao giờ nỡ đánh hay mắng cô, ngay cả một lời gay gắt cũng chưa từng nói.
Cô cho rằng trước giờ anh rất dịu dàng ư?
Anh chưa bao giờ là một người tốt cả.
@ a i k h i e t
Cuối cùng thì Tiêu Nhiên cũng không say.
Lúc anh ra khỏi quán bar, trời đã sẩm tối, nhìn qua liền thấy một cô bé đang ngồi xổm bên đường, tay cầm một bó hướng dương đang sắp rụng.
Con đường này không an toàn, loại người nào cũng có thể xuất hiện, thế mà cô vẫn luôn đợi ở đây sao?
Tiểu Nhiên tức giận, đi tới kéo cô đứng dậy: "Mẹ nó, cô bị ngu à?"
Tống Ôn Ngôn có chút bối rối, cô ngửi thấy mùi rượu và khói thuốc. Hình như Tiêu Nhiên cũng nhận ra, anh buông cô ra rồi lùi lại, cau mày, cảm thấy mình thật hôi hám.
"Tạ Hoán, anh uống rượu à?" Cô nói chuyện rất nhẹ nhàng lại dịu dàng, mang theo vẻ thân mật tự nhiên.
Đừng nói đến Tiểu Nhiên, Tần Triển Việt và Hứa Hách đều rất vui vẻ. Nàng tiên nhỏ xinh đẹp như vậy, giọng nói cũng ngọt ngào muốn chết.
Nhưng bọn họ chợt nhận ra cô gái này gọi đại ca là Tạ Hoán?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tiểu Nhiên kéo cô đi, không hề nhẹ nhàng mà thậm chí còn có chút lỗ mãng.
Những người khác muốn đi theo, Từ Hách liền chửi: "Mẹ kiếp, mày có mắt không hả? Để anh Nhiên làm việc đi. Chúng ta ai về nhà nấy tìm mẹ đi."
Nhóm người hỗn loạn giải tán.
Tiêu Nhiên cũng kéo Tống Ôn Ngôn đi.
Anh siết mạnh đến mức khiến cô rất đau, nhưng cô chỉ chịu đựng, không nói gì.
Đột nhiên Tiêu Nhiên đẩy cô vào tường: "Rốt cuộc cô muốn làm gì đây?"
Tống Ôn Ngôn chớp chớp mắt: "Anh nhớ em à?"
Anh chưa bao giờ quên cô.
Không thể chịu đựng được việc quên đi cô.
"Ông đây hỏi tại sao cô lại đi theo ông?"
"Tạ Hoán, anh hung dữ quá." Tống Ôn Ngôn lại cười: "Em muốn biết anh sống thế nào."
"Vậy bây giờ cô đã thấy chưa?"
Anh không thể nào tệ hơn được nữa.
Tống Ôn Ngôn không đề cập tới chuyện anh uống rượu đánh nhau: "Tạ Hoán, anh thay đổi rất nhiều."
Ánh mắt cô chân thành lại dịu dàng: "Anh đậu đại học rồi à?"
"Không có." Tiểu Nhiên cảm thấy khó chịu.
Không biết là do bản thân không biết cố gắng hay là do mọi thất bại đều bị phanh thây đặt trước mặt cô.
Tống Ôn Ngôn nói: "Không sao đâu, không phải ai cũng sẽ vào đại học. Tạ Hoán, anh có thể đi tìm việc làm mà." Đừng làm côn đồ nữa.
Nhưng cô không nói ra câu sau, vì sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
Cô biết Tạ Hoán là thiên tài máy tính, còn là hacker hàng đầu. Cho dù anh không có bằng đại học mà muốn tìm được việc làm cũng không khó.
"Không phải chuyện của cô." Anh châm điếu thuốc, cũng không quan tâm liệu cô bé có chịu được mùi khói hay không.
Bây giờ anh là một thằng côn đồ xấu xa, gần giống một tên xã hội đen rồi.
Tống Ôn Ngôn mím môi, đè nén cảm giác khó chịu trong cổ họng, nhẹ nhàng nói: "Tạ Hoán, em đã trúng tuyển vào trường cấp ba Tuyên Thành rồi, ngày mai em sẽ nhập học. Trước khi nhập học sẽ có bài kiểm tra piano. Anh vẫn còn nhớ em học piano phải không? Anh tới nghe em chơi piano nhé."
"Nghe piano cái quần, ông đây không có hứng."
Tống Ôn Ngôn cảm thấy, Tạ Hoán thật sự đã thay đổi rất nhiều, bây giờ anh trở nên hung dữ, nói chuyện lúc nào cũng có chút cộc cằn và hư hỏng.
"Vậy thì em về nhà đây, có chuyện gì thì anh đến trường cấp ba tìm em nhé, được không anh?"
Tiêu Nhiên không đáp lại, Tống Ôn Ngôn cũng không giận, chỉ tỏ vẻ tốt tính như mọi khi.
Trước đây anh ấy đối xử tốt với cô, giờ cô lớn rồi, cô cũng có thể đối xử tốt với anh, không muốn tính toán nữa.
Tống Ôn Ngôn cứ thế mỗi một bước lại quay đầu nhìn lại, dần dần rời đi.
Tiêu Nhiên đứng đó nhìn bóng dáng vui vẻ của cô.
Không biết cô vui cái gì nữa?
Chẳng lẽ là vì gặp lại anh sao?
Suốt dọc đường Tống Ôn Ngôn về nhà không hề nhận ra Tiêu Nhiên vẫn đang theo sau mình.
Cho đến khi cô về đến nhà, Tiêu Nhiên đứng trước ngôi biệt thự lộng lẫy, bỗng nhiên nhận ra rằng mình đã không còn là Tạ Hoán ngày xưa nữa, khoảng cách giữa anh với Tống Ôn Ngôn càng ngày càng xa, không thể nào quay lại được nữa.
Tiêu Nhiên cúi đầu cười khổ.
Anh thật sự đang mong chờ cái gì đây?
Chỉ vì được cô gái nhỏ dỗ dành mà anh gần như đã đầu hàng rồi ư?
@ a i k h i e t
Sáng hôm sau, Tống Ôn Ngôn chuẩn bị đi học.
Trước khi vào cổng trường, cô không khỏi quay đầu nhìn lại, không biết Tiêu Nhiên có đến hay không. Đêm qua đáng lẽ cô phải hỏi số điện thoại của anh, nhưng anh lại mắng cô một trận khiến cô có chút ngại ngùng không dám mở miệng.
Tống Ôn Ngôn là thí sinh thi vào trường nghệ thuật sẽ được phân vào lớp chuyên ngành, vì là trường trọng điểm nên trước khi nhập học cô phải thi đàn piano, căn cứ vào kết quả thi để phân lớp học.
Tiêu Nhiên một đêm không ngủ, anh biết sáng nay Tống Ôn Ngôn có kỳ thi đầu vào.
Anh lăn qua lăn lại trên giường, cáu kỉnh rít lên: "Ai má nó thèm đi xem em chơi piano."
Tiêu Nhiên sống ở một khu khá vắng vẻ, anh không thích ồn ào, cũng không thường nói nhiều với đám anh em, mỗi khi mở miệng chỉ toàn là mắng người ta cút đi.
Anh chính là kiểu anh lớn tính khí nóng nảy.
Khu dân cư yên tĩnh, xe cộ thỉnh thoảng mới từ hầm để xe ra ngoài, bỗng nhiên một bóng dáng thiếu niên xuất hiện ở góc đường.
Là Tiêu Nhiên.
Anh vội vã đứng ven đường bắt taxi.
Giờ cao điểm buổi sáng, đường xá đông đúc, taxi cũng khó bắt.
Anh cau mày, đột nhiên chạy về phía trường học.
Lúc nãy còn tự tin nói "Ai má nó thèm đi xem em chơi piano".
Bây giờ anh chỉ muốn mắng mẹ kiếp.
Tiêu Nhiên chạy rất nhanh, dáng vẻ hối hả thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò.
Bởi vì chạy quá nhanh, một chiếc xe điện lao ra từ bên đường suýt nữa không kịp phanh lại. Tài xế nhìn theo bóng dáng Tiêu Nhiên chạy vội vã, quát to: "Không có mắt hả, vội đi đầu thai thế à!"
Tiêu Nhiên chạy đến trường Tuyên Thành đã là một tiếng sau. Anh thở hổn hển, tìm được phòng thi của Tống Ôn Ngôn.
Vừa đúng lúc cô lên sân khấu.
Cô thay một chiếc váy màu vàng ngỗng làm nổi bật vóc dáng tuyệt đẹp, lại làm làn da cô trắng lại càng thêm trắng nõn nà.
Kể từ lúc cô lên sân khấu, Tiêu Nhiên đã nghe thấy không ít tiếng xì xào, tất cả đều khen cô xinh đẹp.
Anh không kiềm được, liếc nhìn khuôn mặt của cô. Gương mặt đã mất đi vẻ bầu bĩnh non nớt của trẻ con, cô đã trở nên xinh đẹp tuyệt trần. Dù chẳng làm gì, cô vẫn tỏa sáng rực rỡ.
Tiêu Nhiên thở gấp hơn, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Anh từng nghĩ tình yêu tuổi trẻ chẳng là gì cả, nhưng gặp lại cô, anh vẫn không thể kiềm chế được bản thân mình.
Chỉ lần này thôi, anh muốn nhìn cô một chút.
Lướt qua một cái cũng được.
Tiêu Nhiên cúi đầu châm thuốc.
Tiếng piano trong lớp học vang lên khiến tay anh dừng lại, ngừng nghịch chiếc bật lửa trên tay.
Cô đang chơi bản "Lâu Rồi Mới Gặp Lại".
Tiêu Nhiên ngẩng lên nhìn cô, cô ngồi trước cây đàn piano đen, ngón tay nhảy múa trên phím, âm thanh du dương chảy ra.
Hơi thở anh dần dần bình ổn lại, như thể quay về tám năm trước, khi anh đưa cô đi thi đấu piano thiếu nhi.
Tống Ôn Ngôn đoạt giải nhất, ngoan ngoãn đứng trước mặt anh, muốn anh khen cô.
Lúc đó, Tiêu Nhiên còn là Tạ Hoán.
Tạ Hoán dỗ cô, nói: "Điềm Điềm giỏi nhất."
Bây giờ, anh đã hai mươi, nhưng cô mới mười sáu.
Cả hai đều đã trưởng thành.
Ánh nắng tháng 9 không quá gay gắt, khá ấm áp.
Cô vẫn đang theo đuổi giấc mơ của mình, rực rỡ như thế, cả người toát ra ánh hào quang. Còn anh thì đã tàn lụi và phai mờ.
Tống Ôn Ngôn chơi xong bản nhạc, trong lớp vang lên những tràng vỗ tay.
Không có gì bất ngờ, cô được xếp vào lớp trọng điểm.
Ra khỏi phòng thi, cô vẫn không thấy Tiêu Nhiên đâu.
Tống Ôn Ngôn thất vọng rời đi, nhưng ngay góc rẽ, cô bị ai đó mạnh mẽ kéo lại.
Tiêu Nhiên ép cô vào tường.
Mắt cô sáng ngời: "Anh đến rồi! Anh có thấy em chơi piano không?"
"Ừ."
"Em chơi thế nào?"
Tiêu Nhiên nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô, giọng anh khàn khàn: "Rất tốt."
Tống Ôn Ngôn nhìn thấy mồ hôi trên mặt anh, áo phông cũng ướt đẫm, cô nhíu mày: "Tạ Hoán, anh đánh nhau à?"
"Không phải."
"Vậy sao anh lại thảm thế?"
Trông thật chật vật.
Tiêu Nhiên lau mồ hôi, không nhìn cô.
"Chơi bóng rổ thôi."
Cô không cần biết anh đã làm gì, cũng không cần biết anh đã trải qua những gì.
Vì giữa bọn họ đã không còn tương lai nữa rồi.
Tống Ôn Ngôn đột nhiên nhón chân hôn lên má anh.
Cả người Tiêu Nhiên liền cứng đờ.
Một lúc lâu sau, anh cúi xuống nhìn cô: "Em làm gì vậy?"
Tống Ôn Ngôn nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình: "Anh trưởng thành rồi, em cũng sẽ lớn nhanh thôi. Chúng ta sắp được yêu đương rồi."
Giọng cô dịu dàng lại mềm mại: "Anh đợi em nhé."
Đợi em lớn lên rồi sẽ gả cho anh, Tạ Hoán.