Tiêu Nhiên đang vừa nghe điện thoại vừa đeo thắt lưng xong. Anh cài nút cuối cùng rồi lấy áo khoác: "Máy bay tư nhân thì sao?"
Trợ lý Lục nhanh chóng trả lời: "Đã hỏi qua rồi. Sếp, tối nay có bão tuyết lớn, máy bay tư nhân cũng không thể bay được ạ."
Động tác của Tiêu Nhiên khựng lại. Bão tuyết?
Vậy em ấy...
Anh chống tay lên bàn, hơi bực bội, rút một điếu thuốc từ hộp rồi đưa lên môi: "Vậy thì ngày mai bay, chuẩn bị đi."
Trợ lý Lục vâng một tiếng. Tiêu Nhiên cúp máy rồi ném điện thoại qua một bên.
Anh tháo chiếc cà vạt vừa thắt, nhả một hơi khói thuốc, ngồi xuống ghế sofa.
Trước mặt anh là một tấm poster lớn của Tống Ôn Ngôn năm mười sáu tuổi.
Cũng vào mùa đông, cô mặc đồng phục cấp ba, đeo ba lô, mái tóc không dài lắm buông xõa trên vai. Cô đứng bên đường, một tay đút túi, tay còn lại giơ lên để bắt xe.
Cô hơi nghiêng mặt, chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng xinh đẹp và tinh tế. Tuyết rơi xung quanh cô làm cho mọi thứ như ngưng đọng, yên bình đến lạ.
Đây là một bức ảnh anh lén chụp khi âm thầm theo sau cô, cũng là niềm an ủi duy nhất của anh suốt bốn năm qua.
Nghĩ lại, đúng là vừa biến thái vừa kỳ cục.
Tiêu Nhiên tự cười chế nhạo bản thân. Khói thuốc làm mờ mắt anh. Anh đưa tay gạt đi, nheo mắt nhìn góc nghiêng trên poster, không kìm được mà đưa tay lên, cách một khoảng, ngón tay khẽ vẽ theo đường nét gương mặt cô.
Nhìn một lúc, anh lại lo lắng cho Tống Ôn Ngôn. Đêm nay có bão tuyết, không biết đồ đạc anh chuẩn bị cho cô có đủ không, cô có lạnh không, có bị thương không.
Càng nghĩ càng lo, càng nghĩ càng bực.
Tiêu Nhiên bèn lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô.
Anh nhớ em.
Không có ai trả lời. Tiêu Nhiên biết điện thoại của cô chắc đã nộp lại cho chương trình.
Nhưng anh vẫn không kiềm được, lại nhắn tiếp: Điềm Điềm, anh rất nhớ em.
Vẫn không có hồi âm.
Anh cứ nhìn những dòng chữ đó, rồi đọc lại tin nhắn cuối cùng cô gửi cho anh.
Tiêu Nhiên, em sắp bắt đầu ghi hình rồi. Em sẽ tự chăm sóc bản thân, anh đừng lo lắng. Em cũng sẽ nhớ anh mà. Một tuần nữa mình gặp lại nhé anh.
Tiêu Nhiên khẽ cười, ngón tay cái vuốt ve ảnh đại diện của cô. Đó là bức ảnh anh chụp cô vài ngày trước, cô rất thích, lại còn dùng làm ảnh đại diện.
Bên ngoài đã bắt đầu tuyết rơi. Tiêu Nhiên không về phòng ngủ mà như bao đêm khác, cứ nhìn tấm poster của Tống Ôn Ngôn rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cùng lúc đó, ở ngoài rừng Tuyên Thành, Tống Ôn Ngôn đang cùng nhiều người chen chúc trong một chiếc lều.
Do bão tuyết, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh. Nhưng mọi người quây quần trong một tấm chăn lớn, vừa nói chuyện vừa cười nên cũng không cảm thấy quá lạnh.
Chẳng bao lâu, Trình Nguyễn và đồng đội của cô ta quay lại. Không còn cách nào khác, thời tiết tuyết rơi quá nguy hiểm, đặc biệt vào ban đêm. Trình Nguyễn lúc trước bốc đồng, nhưng giờ tất nhiên phải lo cho an toàn của bản thân trước.
Về sự trở lại của họ, Tống Ôn Ngôn không nói gì, Tô Miên cũng im lặng. Cuối cùng vẫn là Hồ Toại hay làm người tốt đã mời họ vào. Trình Nguyễn và đồng đội lập tức chớp cơ hội mà vào trong.
Đêm đó, tất cả mọi người đều chen chúc trong lều của Tống Ôn Ngôn và Tô Miên. Nửa đêm đầu, ai nấy đều còn tỉnh táo, nhưng đến nửa đêm sau thì cái lạnh bắt đầu thấm vào. Các đội viên không ngừng co cụm lại với nhau để giữ ấm.
Sau một đêm khó khăn, trời cũng sáng. Các khách mời lần lượt rời khỏi lều, có người đến chỗ máy quay không ghi hình được để lén chửi chương trình vì sự khắc nghiệt này.
Tống Ôn Ngôn và Tô Miên tìm thấy kem đánh răng và bàn chải trong vật tư, dùng nước khoáng để rửa mặt và đánh răng đơn giản rồi khoác lên mình ba lô tiện cho việc di chuyển, bắt đầu tìm "kho báu" trong rừng.
Theo gợi ý trong túi nhiệm vụ, kho báu là ba chiếc điện thoại, được giấu ở những vị trí khác nhau. Ai tìm được điện thoại, gọi về số chương trình sẽ có người lên núi đón, thành công kết nối với thế giới bên ngoài coi như là hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Những người khác cũng hiểu không thể tiếp tục chen chúc trong lều của nhóm Tô Miên tối nay nữa. Vừa phải tìm vật tư, vừa phải săn tìm kho báu.
Tuyết rơi suốt đêm đọng thành một lớp dày, việc di chuyển trở nên rất khó khăn.
Tống Ôn Ngôn và Tô Miên dìu nhau tiến bước. Hai người tìm kiếm khoảng nửa tiếng, cũng tìm được khá nhiều hộp, nhưng mỗi lần mở ra đều trống không.
Xem ra đây lại là một trò đùa của tổ chương trình.
Tô Miên rất có năng khiếu tấu hài trong các chương trình thực tế, mỗi lần mở một chiếc hộp trống đều không quên pha trò vài câu. Tống Ôn Ngôn tin rằng khi chương trình phát sóng, biểu hiện của Tô Miên chắc chắn sẽ thu hút được nhiều khán giả yêu thích.
Còn Tống Ôn Ngôn vẫn giữ dáng vẻ đơn giản, không mấy nổi bật, mỗi lần đều chỉ phụ họa theo lời Tô Miên, không chiếm sóng hay gây chú ý, ít nói, yên lặng, dễ bị bỏ qua.
Khi hai người mệt, họ tìm một chỗ ngồi xuống ăn chút đồ.
Bọn họ đã định trước mấy tuyến đường. Nếu tìm không thấy ở đây, họ sẽ quay lại lều lấy thêm vật tư rồi thử tìm ở nơi khác.
Ăn xong, hai người tiếp tục tiến về phía trước. Phía trước lại xuất hiện thêm vài chiếc hộp, họ chia nhau đi lấy.
Tống Ôn Ngôn bất cẩn trượt chân, suýt nữa ngã thì được ai đó giữ cổ tay lại. Ngẩng lên nhìn, hóa ra là Lăng Sơ.
Máy quay không quay đến chỗ họ. Anh ta dùng giọng chỉ hai người nghe được mà nói: "Đây là lần thứ hai rồi, sao không cẩn thận chút nào vậy."
Tống Ôn Ngôn vội rút tay về: "Cảm ơn."
Giọng cô rất nhạt, nhưng Lăng Sơ cũng không để ý.
Lăng Sơ đi cùng với một thành viên nhóm nhạc nữ tên là Dương Bạch. Có vẻ như lần đầu gặp tuyết dày như vậy, cô ấy đi lại vô cùng khó khăn. Lăng Sơ không chìa tay giúp, Dương Bạch cũng không than phiền, chỉ đi đến bên Tống Ôn Ngôn, nhìn Tô Miên nói: "Gặp được nhau rồi, hay là đi cùng luôn, cũng tiện giúp đỡ nhau."
Tô Miên và Tống Ôn Ngôn đương nhiên không có ý kiến gì. Lăng Sơ nhìn Tống Ôn Ngôn, hỏi: "Em có muốn lấy chiếc hộp kia không?"
Tống Ôn Ngôn đáp: "Tôi có thể tự lấy."
"Tôi giúp em, em không cao đến thế."
Chiếc hộp được đặt trên một cái cây vừa tầm, nhưng với vóc dáng nhỏ nhắn của Tống Ôn Ngôn thì hơi khó với tới.
"Cảm ơn, nhưng không cần đâu. Chị Tô Miên giúp tôi được rồi."
Nghe vậy, Lăng Sơ liếc nhìn cô, đương nhiên nhận ra sự từ chối và lạnh nhạt của cô.
Tô Miên đã sớm quan sát từ bên cạnh, cảm giác ánh mắt Lăng Sơ nhìn Tống Ôn Ngôn có chút không đúng, tất nhiên là không ổn rồi.
Trước khi đi, Tiêu Nhiên còn dặn cô ấy phải chăm sóc tốt cho Tống Ôn Ngôn, chắc chắn không thể để cô bị quay trúng điều gì không hay. Cô ấy vội vàng bước tới che chắn trước máy quay, nói: "Không cần phiền đâu, để tôi lấy cho."
Tô Miên khá cao, vươn tay đã lấy được hộp xuống. Mở ra, vẫn là trống không. Cô ấy lại đùa vài câu khiến Dương Bạch cười thành tiếng.
Sau đó, cả bốn người cùng đi chung. Tống Ôn Ngôn cố ý giữ khoảng cách với Lăng Sơ, Tô Miên cũng tìm cách tách họ ra. Kết quả, Lăng Sơ và Tống Ôn Ngôn đứng ở hai bên, cách nhau hai người ở giữa.
Dương Bạch và Tô Miên đều là người nổi tiếng, nhiều chủ đề để nói chuyện hơn. Hai người vừa trò chuyện vừa tạo thêm nội dung nổi bật cho hậu kỳ biên tập, trên đường không ngừng rôm rả.
Thành ra, Tống Ôn Ngôn và Lăng Sơ đều bị máy quay bỏ qua. Đây thực ra cũng là điều Tống Ôn Ngôn mong muốn, vì cô chỉ đến đây để làm nền mà thôi.
Tống Ôn Ngôn tập trung tìm hộp, Lăng Sơ cũng tìm, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía cô. Tống Ôn Ngôn coi như không biết, cũng không đáp lại.
@ a i k h i e t
Trong lúc đó, ở sân bay Tuyên Thành, Tiêu Nhiên chuẩn bị lên máy bay. Trợ lý Lục không đi cùng mà ở lại công ty xử lý công việc. Lần này là một trợ lý họ Kim đi cùng.
Các trợ lý của Tiêu Nhiên đều là người làm việc lâu năm, ai cũng biết sếp đang trong giai đoạn yêu đương mặn nồng.
Bỏ cả hội nghị thương mại quan trọng chỉ để đến gặp bạn gái nhỏ.
Trợ lý Kim chưa từng gặp Tống Ôn Ngôn, lén nhắn tin hỏi trợ lý Lục: Tôi chưa từng đi theo lịch trình cá nhân của sếp, có cần chú ý gì không?
Trợ lý Lục trả lời ngắn gọn: Làm đúng phận sự.
Trợ lý Kim cất điện thoại, Tiêu Nhiên đưa chiếc iPad cho cậu ta, áo khoác vắt trên tay anh: "Đi thôi."
Trợ lý Kim gật đầu, vội đi theo sau Tiêu Nhiên.
Máy bay hạ cánh lúc 2 giờ 30 chiều. Thời tiết ở đây lạnh hơn Tuyên Thành. Tiêu Nhiên vừa xuống máy bay đã lập tức đến thẳng chỗ ê-kíp chương trình.
Ở rừng Tuyên Thành, nhóm bốn người của Tống Ôn Ngôn đã đổi sang tuyến đường thứ ba. Sau một ngày tìm kiếm mệt mỏi, họ ngồi xuống ăn chút đồ.
Trình Nguyễn và Kiều Ngọc Đàn đi tới. Tống Ôn Ngôn nhận ra ánh mắt Kiều Ngọc Đàn nhìn mình có phần khác lạ. Đó là ánh mắt như nhìn kẻ địch, dù che giấu khá tốt nhưng cô vẫn cảm nhận được sự khó chịu.
Trình Nguyễn mỉm cười nhìn cô, nụ cười mang theo ý thách thức.
Tống Ôn Ngôn giữ vẻ mặt bình thản, chỉ có đáy mắt thấp thoáng sự chế nhạo nhàn nhạt.
Trình Nguyễn và Kiều Ngọc Đàn yêu cầu gia nhập nhóm. Tô Miên không nói gì, còn Dương Bạch nhỏ tuổi hơn, lập tức vui vẻ đồng ý.
Dọc đường, vài minh tinh thỉnh thoảng trao đổi vài câu, nhưng phần lớn thời gian mọi người đều tập trung tìm kiếm.
Trình Nguyễn và Kiều Ngọc Đàn lặng lẽ tiến gần Tống Ôn Ngôn. Khóe mắt cô vẫn để ý nhưng cũng không lên tiếng.
Nhìn sang phía bên kia, cô thấy một đoạn dốc tuyết được che bởi cây cối. Đây là nơi cô vừa tìm thấy kho báu nhưng không đến được. Địa hình ở đây nguy hiểm, không ai đến gần. Máy quay cũng không đặt ở khu vực này, vì vậy nếu có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không bị ghi lại.
Tống Ôn Ngôn giả vờ tìm đồ, bước về phía đó. Trình Nguyễn và Kiều Ngọc Đàn nhanh chóng theo sau.
Nhóm ban đầu vì tản ra tìm đồ nên đã chia cách.
Tô Miên thấy Tống Ôn Ngôn đi về phía khác, phía sau còn có Trình Nguyễn và Kiều Ngọc Đàn, lo cô gặp chuyện nên vội đuổi theo.
Khi Trình Nguyễn và Kiều Ngọc Đàn đuổi kịp, Tống Ôn Ngôn đang quay lưng lại, dường như đang làm gì đó.
Đột nhiên, cô quay lại, ném vài nắm tuyết trắng vào mặt họ.
Trình Nguyễn và Kiều Ngọc Đàn bị ném tuyết trúng mặt.
Trình Nguyễn đau đến mức tức giận mắng nhẹ: "Tống Ôn Ngôn, cô trẻ con vậy à!"
Tống Ôn Ngôn đã chuẩn bị sẵn vô số nắm tuyết nhét trong túi, vừa bước tới gần vừa tiếp tục ném.
Hai người không ngờ cô lại dùng chiêu này, vội vàng dùng tay che mặt lại.
Là một nữ minh tinh, điều mà Kiều Ngọc Đàn quý trọng nhất chính là gương mặt. Bị nắm tuyết của Tống Ôn Ngôn ném trúng mặt nhiều lần, cô ta cảm nhận rõ ràng cơn đau nhói, không khỏi hít một hơi lạnh, càng chán ghét Tống Ôn Ngôn hơn.
Nguyên nhân cô ta ghét Tống Ôn Ngôn là do Trình Nguyễn nói với cô ta, Tống Ôn Ngôn chính là cô gái đã khiến cô ta đắc tội với Tiêu Nhiên, dẫn đến mất hợp đồng quảng cáo.
Dĩ nhiên, cô ta muốn xả giận cho bản thân. Lúc đầu, cô ta nhìn thấy con dốc tuyết kia, dự định đẩy Tống Ôn Ngôn xuống rồi lặng lẽ rời đi. Không ngờ cô gái này lại kỳ lạ đến vậy, dùng tuyết để ném vào họ!
Thực tế, từ khi Trình Nguyễn và Kiều Ngọc Đàn xuất hiện, Tống Ôn Ngôn đã lén lút gom tuyết và cất vào túi khi họ không chú ý. Giờ đây, hai túi của cô phồng căng, đủ để tấn công hai người họ.
Trong thời tiết lạnh giá này, tuyết ném vào mặt rất đau. Hai người chỉ lo dùng tay che mặt, không hề nhận ra Tống Ôn Ngôn đã tiến lại gần. Khi Trình Nguyễn phát hiện ra, Tống Ôn Ngôn bất ngờ đưa tay đẩy cô ta xuống dốc tuyết. Trình Nguyễn lập tức lăn xuống.
Kiều Ngọc Đàn kinh ngạc: "Cô dám làm vậy ư?"
"Tại sao tôi không dám?" Tống Ôn Ngôn bình thản nhìn cô ta: "Tôi là người ân oán rõ ràng. Trình Nguyễn đã làm chuyện có lỗi với tôi, dĩ nhiên tôi cũng sẽ làm chuyện có lỗi với cô ta. Còn ánh mắt đáng sợ mà cô nhìn tôi khi nãy, tôi rất không vui, nên những quả cầu tuyết này xem như là bài học dành cho cô. Cô Kiều, đừng dùng ánh mắt kinh khủng đó nhìn tôi nữa. Cô dám nói các người theo tôi không phải định đẩy tôi xuống dốc sao?"
Kiều Ngọc Đàn bị ánh mắt lạnh lùng và bình thản của Tống Ôn Ngôn dọa cho rụt cổ lại. Tống Ôn Ngôn đứng ở vị trí cao, bất lợi cho cô ta. Chỉ cần cô với tay, người tiếp theo lăn xuống sẽ là cô ta.
Kiều Ngọc Đàn quay lại nhìn. Trình Nguyễn khi lăn xuống đã va phải vài tảng đá, có vẻ đã bị thương. Cô ta rên rỉ vài tiếng, may mà có những tảng đá ấy để bám vào, cô ta mới ổn định được cơ thể.
Trình Nguyễn nằm trên dốc, không thể đứng dậy, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tống Ôn Ngôn: "Tống Ôn Ngôn, cô thật hèn hạ!"
Tống Ôn Ngôn giọng điệu nhạt nhẽo: "Cảm ơn lời khen."
Cô vẫn còn vài quả cầu tuyết trong túi. Để xứng với từ "hèn hạ", Tống Ôn Ngôn lấy từng quả ra và tiếp tục ném vào Trình Nguyễn.
Bàn tay bám vào đá của Trình Nguyễn vốn đã lạnh buốt, giờ lại bị Tống Ôn Ngôn ném trúng nhiều lần. Tống Ôn Ngôn nhắm thẳng vào mặt và tay cô ta, Trình Nguyễn mắng vài câu, nhưng không chịu nổi lại trượt thêm vài đoạn.
Dốc toàn tuyết, lăn đến đáy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trên tuyết có đá, cô ta va phải không ít thứ cứng, chắc chắn trên người đã có thêm nhiều vết bầm tím. Vừa thầm mắng Tống Ôn Ngôn vô liêm sỉ, cô ta vừa tìm cách ổn định cơ thể.
Nhưng quán tính rất lớn, cô ta càng lăn càng xa.
Kiều Ngọc Đàn nhìn sang Tống Ôn Ngôn bên cạnh. Cô vẫn không chút biểu cảm, cũng không nhìn xem Trình Nguyễn chật vật thế nào, chỉ cúi đầu lặng lẽ phủi sạch những mẩu tuyết còn sót lại trong túi.
Xong xuôi, cô ngẩng đầu nhìn Kiều Ngọc Đàn: "Cô Kiều, cô có quen biết Trình Nguyễn thì khi cô ta lăn đủ xa, cô có thể cứu cô ta."
"Cô không sợ tôi kể cho mọi người?" Kiều Ngọc Đàn lạnh lùng hỏi.
Tống Ôn Ngôn mỉm cười: "Tôi đâu có cấm cô nói."
Cô không quan tâm người khác nghĩ gì về mình.
Dừng lại một chút, Tống Ôn Ngôn nhìn sang Tô Miên đã đứng đó chứng kiến từ lâu: "Chị Tô Miên, chị có thấy gì không ạ?"
Tô Miên thấy toàn bộ lập tức lắc đầu: "Tôi chẳng thấy gì cả!"
Tống Ôn Ngôn đi ngang qua Kiều Ngọc Đàn: "Cô cứ nói đi, xem ai sẽ tin."
Từ đầu chương trình, cô đã thể hiện là người rất ngoan ngoãn, ngược lại Trình Nguyễn và Kiều Ngọc Đàn luôn để lại ấn tượng là khó gần. Ai sẽ được tin tưởng hơn đã quá rõ ràng.
Kiều Ngọc Đàn nhìn theo Tống Ôn Ngôn và Tô Miên đi xa, lại nhìn Trình Nguyễn đã dừng lăn, hừ lạnh một tiếng rồi định bỏ đi.
Trình Nguyễn hoảng hốt: "Này, cô không cứu tôi sao?"
"Tại sao tôi phải cứu cô? Là cô kéo tôi vào chuyện này để bị cô ta chơi xỏ một vố!"
"Nếu cô không cứu tôi, tôi sẽ nói với mọi người rằng cô là người đẩy tôi!" Trình Nguyễn cũng biết nếu tố cáo Tống Ôn Ngôn, chắc chắn không ai tin, vì cô quá hiền lành. Còn Kiều Ngọc Đàn từ trước đến nay luôn mang hình tượng mạnh mẽ và nổi loạn, việc đẩy người nghe rất hợp với hình tượng của cô ta.
Kiều Ngọc Đàn tức tối trừng mắt nhìn Trình Nguyễn. Cô ta cũng tin Trình Nguyễn có thể làm chuyện bịa đặt vu khống như vậy, bởi họ đã từng tiếp xúc nhau.
Không còn cách nào khác, Kiều Ngọc Đàn đành phải nghĩ cách kéo cô ta lên.
Tống Ôn Ngôn và Tô Miên quay trở lại đội. Dương Bạch hỏi hai người vừa đi đâu, Tống Ôn Ngôn cười nhẹ đáp: "Đi vệ sinh."
Dương Bạch gật đầu, tiếp tục tìm kiếm hộp.
Tô Miên hạ giọng nói với Tống Ôn Ngôn: "Nếu không tận mắt chứng kiến, chị không nghĩ lúc em bắt nạt người khác lại lạnh lùng như vậy đấy, hoàn toàn không giống em thường ngày."
Tống Ôn Ngôn khẽ cười: "Thỏ bị dồn vào đường cùng còn cắn người. Huống hồ em không phải thỏ."
Tô Miên gật đầu, tâm trạng vui vẻ hơn hẳn.
Đội của họ tìm suốt cả ngày nhưng không thu hoạch được gì. Dù vật tư của Tống Ôn Ngôn và Tô Miên còn nhiều nhưng thời tiết khắc nghiệt khiến họ không thể ngồi yên và tiêu xài lãng phí nữa. Nghỉ ngơi trong lều một lát, hai người quyết định ra ngoài tìm kiếm thêm vật tư.
Đến gần tối, trong rừng trời tối rất nhanh, và vì trời đã tối nên cả hai quyết định chia nhau ra tìm kiếm.
Tống Ôn Ngôn chống một cành cây, cẩn thận tìm kiếm. Cô rất tỉ mỉ, gặp bụi cỏ còn vạch ra xem xét bên trong. Nhưng cô không ngờ khi vạch một bụi cỏ gần nhất, mình lại rơi xuống một cái hố bẫy.
Cái hố khá sâu, ngã xuống rất đau, cô kêu lên một tiếng, chống cây đứng dậy.
Hố cao hơn người cô, không có dây thừng hay bất kỳ thứ gì để hỗ trợ nên cô đành tự tìm cách leo lên.
Tống Ôn Ngôn thử leo lên vài lần nhưng lần nào cũng chỉ đến giữa chừng rồi lại trượt ngã. Mỗi lần ngã, quần áo trên người cô lại càng bẩn, mặt cũng bị lem luốc.
Cô bắt đầu kêu cứu, nhưng rừng thì rộng, đội lại chia nhau ra đi, còn Tô Miên đã chọn hướng ngược với cô. Trong thời gian ngắn, sẽ không ai phát hiện ra cô mất tích.
Tống Ôn Ngôn không hề hoảng sợ. Dù gì cô cũng mang theo không ít đồ, chỉ cần Tô Miên nhận ra cô mất tích, chắc chắn sẽ quay lại tìm cô.
Tống Ôn Ngôn ngồi dưới đáy hố, xung quanh yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng gió thổi. Cô chợt nghĩ đến Tiêu Nhiên, không biết giờ anh đang làm gì.
Có lẽ cô nhớ anh nhiều quá rồi.
Lúc sau, khi trời càng lạnh hơn, ý thức cô bắt đầu mơ hồ, cô bất ngờ nghe thấy tiếng của Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên thấy cô không đáp lại, giọng vội vàng lại khản đặc: "Điềm Điềm?"
Tống Ôn Ngôn ngẩn người.
Anh nhìn cô gái nhỏ ngồi dưới hố, đeo một cặp kính đen to hơn cả khuôn mặt, tóc mái dày phủ xuống, khuôn mặt lấm lem, nhỏ bé co ro thành một cục.
Lòng Tiêu Nhiên nhói đau.
Anh hối hận. Hối hận vì đã để cô tham gia cái chương trình vớ vẩn này.
Cô gái tốt đẹp như vậy, sao lại để cô chịu khổ thế này chứ?
Tiêu Nhiên sốt ruột muốn xuống dưới ngay. Trợ lý Kim và ê-kíp chương trình vội vàng muốn giúp anh, nhưng Tiêu Nhiên quá nóng lòng nên đã trực tiếp nhảy xuống. Vị trí hơi cao, cú nhảy khiến chân anh tê dại, nửa quỳ trước mặt Tống Ôn Ngôn.
Cô nhìn người đàn ông bất ngờ xuất hiện, ngây ngốc chớp mắt: "Tiêu Nhiên?"
Tiêu Nhiên ngồi phịch xuống đất, kéo Tống Ôn Ngôn lại khiến cô ngã nhào vào lòng anh. Vòng tay anh siết chặt lấy eo cô: "Anh đến muộn rồi, xin lỗi em."
"Sao anh lại ở đây?"
Cô ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy ê-kíp chương trình cũng đang có mặt. Cô ngượng ngùng hỏi: "Sao mọi người đều ở đây?"
Tiêu Nhiên không để cô thoát khỏi vòng tay mình, khẽ vuốt tóc cô, thở dài nói với trợ lý Kim, "Dẫn người đi chỗ khác, chờ tôi gọi rồi hẵng quay lại."
Trợ lý Kim nhanh chóng hiểu ý. Ê-kíp chương trình cũng không cản, dù sao Tiêu Nhiên cũng đã rót vốn lớn vào chương trình này vì bạn gái của mình, người có tiền chính là ông chủ mà.
Ôm đủ rồi, Tiêu Nhiên mới nới lỏng tay.
Hố đủ lớn để chứa hai người, Tiêu Nhiên tựa người ra sau, để Tống Ôn Ngôn giữ nguyên tư thế tựa vào ngực anh.
Cô nhìn anh, hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Tiêu Nhiên giơ tay nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên mặt cô: "Anh nhớ em."
Anh nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, nhìn dáng vẻ luộm thuộm lại thêm bụi bẩn đầy người cô, lòng anh càng thêm xót xa: "Đừng tham gia chương trình này nữa, được không em? Anh sợ em bị thương."
"Nhưng nếu em rời đi thì Tô Miên phải làm sao đây anh? Tiêu Nhiên, làm việc phải có đầu có đuôi, em không sao đâu, em thấy rất thú vị mà."
Tiêu Nhiên nghĩ thầm, thú vị cái chó gì mà thú vị!
Nhưng nhìn vẻ mềm mại, dịu dàng của cô, anh không giận nổi. Anh ôm cô lên, cởi áo mình ra và bọc lấy cô.
Tống Ôn Ngôn cuống lên: "Không cần đâu, em không lạnh. Áo em đã bẩn rồi."
Tiêu Nhiên kéo áo lại, khuôn mặt cô cũng bị ép sát vào. Anh ngăn lời cô bằng một nụ hôn.
Anh nói: "Im nào."
Giọng không hề giận dữ, mà lại rất dịu dàng.
Anh hôn lên khuôn mặt lấm lem của cô, không chút chê bai: "Anh đau lòng, Điềm Điềm. Anh đau lòng cho em."
"Em biết mà."
"Không, em không biết."
Tiêu Nhiên gỡ những chiếc lá vướng trên tóc cô, dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau mặt cô.
Anh nghĩ cô sẽ không bao giờ hiểu anh yêu thương cô đến nhường nào. Nhưng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, anh không nỡ trách mắng. Anh vốn cũng đã chiều chuộng cô vô điều kiện từ lâu rồi.
Lau sạch sẽ xong, anh hỏi khẽ: "Ngã xuống đây có đau chỗ nào không em?"
Cô lắc đầu.
Tiêu Nhiên không yên tâm: "Để anh kiểm tra."
Cô ngoan ngoãn đứng lên, để anh cẩn thận kiểm tra toàn thân. Thấy cô không sao, anh mới yên lòng.
Anh lại hỏi: "Trình Nguyễn và Kiều Ngọc Đàn có bắt nạt em không?"
Tống Ôn Ngôn mỉm cười: "Không phải họ bắt nạt em, mà là em bắt nạt họ. Anh muốn nghe không?"
Tiêu Nhiên cười nhạt: "Về rồi kể."
Anh cúi xuống, nói với cô: "Cho em thứ này."
"Thứ gì thế ạ?"
"Thử sờ túi áo ngoài xem."
Lúc này cô đang mặc áo của anh. Cô thò tay vào túi, lấy ra một thứ giống như lọ thủy tinh.
Cô rút ra.
Là một chiếc lọ thủy tinh bên trong chứa một cành mai. Trong lọ có tuyết rơi, còn có ánh đèn, đẹp đến lạ thường.
Giọng nói trầm ấm của Tiêu Nhiên vang lên bên tai: "Sau khi chúng ta kết hôn, anh sẽ trồng đủ các loại hoa cho em, có được không em?"
Tống Ôn Ngôn ngẩn người.
Tiêu Nhiên hôn lên vành tai cô: "Hai ngày không gặp, đây là hoa bù đắp cho em, đừng chê nhé."
Cô dịu dàng mỉm cười: "Không chê, em rất thích ạ."
"Muốn lên trên chưa?" Tiêu Nhiên hỏi.
Cô lắc đầu, bất ngờ ôm lấy eo anh, ngẩng đầu cười ngoan ngoãn: "Tiêu Nhiên, vừa nãy em còn nghĩ, nếu được gặp anh thì tốt biết bao. Không ngờ anh thực sự xuất hiện, em rất vui đó."
Tiêu Nhiên bật cười, nhướng mày: "Vậy nên, không muốn lên trên? Muốn ở dưới đáy hố với anh?"
"Cứ cho em ôm thêm chút nữa đi." Cô làm nũng.
Tiêu Nhiên hoàn toàn bó tay, nhẹ nhàng dỗ dành: "Cho ôm, còn cho hôn nữa."
Tống Ôn Ngôn nhảy lên hôn anh một cái. Ánh mắt Tiêu Nhiên trở nên dịu dàng hơn, anh xoa đầu cô, kéo cô sát vào lòng.
Cô không nói cho anh biết.
Khoảnh khắc anh xuất hiện, tim cô đập nhanh đến thế nào.
Hóa ra hơi ấm giữa nghịch cảnh lại rực rỡ đến vậy.
Hóa ra được một người đặt trên đầu quả tim là cảm giác hạnh phúc thế này.
Tống Ôn Ngôn dụi mặt vào lồng ngực anh.
Tiêu Nhiên cúi đầu, giọng nói mềm mại của cô vang lên: "Cách lớp áo dày thế này mà em vẫn nghe được nhịp tim anh."
Tiêu Nhiên khẽ cười, đưa tay chắn tuyết rơi trên đầu cô.
Anh nói: "Vì anh đang ôm em."
Giọng anh mang theo vẻ hờ hững, nhưng lại dịu dàng đến tận cùng.