Lúc đó, cô hôn anh rồi chạy mất, giống như một cơn gió.
Tiêu Nhiên không đuổi theo. Thực tế, anh cũng ngây người, cứ như bị điện giật vậy. Anh không thể quên được cảm giác hai bờ môi mềm mại chạm nhẹ vào má mình, cảm giác như bị một luồng điện cực mạnh xuyên qua.
Vừa tê tái lại sảng khoái.
Anh bật cười, tiếng cười trầm thấp.
Sau đó, Tiêu Nhiên lặng lẽ đi theo Tống Ôn Ngôn, không làm phiền cô, chỉ âm thầm đưa cô về nhà.
Ngày hôm sau là buổi khai giảng chính thức của trường cấp ba Tuyên Thành.
Tiêu Nhiên đến trường từ rất sớm, mua sẵn bữa sáng rồi chờ cô. Tống Ôn Ngôn không biết anh đang chờ mình, cô được tài xế trong nhà đưa đi, nhưng giữa đường kẹt xe, cô quyết định xuống xe đi bộ.
Lúc này, Hứa Hách đang hối hả chạy từ trường ra ngoài. Tiêu Nhiên nhìn thấy, gọi cậu ta lại. Hứa Hách quay đầu, nhìn thấy Tiêu Nhiên thì mắt sáng lên: "Anh Nhiên, em đang định tìm anh đây."
"Có chuyện gì?"
"Là Tần Triển Việt... Tần Triển Việt cậu ấy..." Hứa Hách ôm bụng cười, "Cậu ta vừa đánh nhau với một cô gái, bị quật ngã rồi. Cô gái đó còn nói nếu anh không đích thân ra mặt thì sẽ không thả người."
Tiêu Nhiên: "..."
Anh vô cùng bực bội: "Kệ cậu ta, để cậu ta tự chịu đi, tôi không rảnh."
Anh lo cho Tống Ôn Ngôn, cô vẫn chưa đến.
Hứa Hách nhìn thấy đồ ăn sáng trên tay anh, tò mò: "Anh Nhiên, từ bao giờ anh lại bắt đầu ăn sáng thế? Cho em xin cái bánh mì được không?"
"Cút mẹ mày—" Chữ "đi" còn chưa kịp thốt ra.
Tiêu Nhiên đã nhìn thấy Tống Ôn Ngôn trong đám đông.
Hôm nay cô mặc đồng phục trường trung học Tuyên Thành, tóc cột đuôi ngựa. Bộ đồng phục xanh trắng rộng rãi vốn chẳng hề tôn dáng, nhưng mặc lên người cô lại toát lên cảm giác trong sáng, ngọt ngào như mối tình đầu.
Thật sạch sẽ, tươi mới.
Yết hầu Tiêu Nhiên khẽ chuyển động, anh liếm nhẹ môi.
Anh bước về phía cô. Trước cổng trường có rất đông học sinh, nhiều ánh mắt đã dõi theo Tống Ôn Ngôn từ trước. Giờ thấy cô đứng trước một chàng trai trông có vẻ bất cần đời, họ không khỏi lộ ra ánh nhìn khinh thường. Tiêu Nhiên nhìn thấy biểu cảm chế nhạo đó trên mặt họ, không nói gì, nhưng bàn tay lại siết chặt lấy đồ ăn sáng.
Anh có thể không quan tâm người khác nhìn mình thế nào.
Nhưng Tống Ôn Ngôn thì không thể.
Anh không muốn, cũng không thể kéo cô vào vũng lầy của mình.
Tống Ôn Ngôn thấy anh liền rất vui, còn có chút ngượng ngùng: "Tạ Hoán, anh đến rồi."
"Ừ."
Tiêu Nhiên cứng nhắc đưa bữa sáng cho cô: "Cầm lấy."
"Cảm ơn anh." Tống Ôn Ngôn đỏ mặt, nhận lấy.
Cô định nói gì đó, nhưng Tiêu Nhiên đột nhiên lạnh mặt, quay người bỏ đi.
Tống Ôn Ngôn thắc mắc: "Tạ Hoán, anh đi đâu vậy?"
Cô chạy theo anh, hoàn toàn không bận tâm những ánh mắt ngạc nhiên đang nhìn mình. Cô đoán được Tiêu Nhiên chính là kẻ đánh nhau giỏi nhất mà mọi người hay đồn đại.
Trước đây không biết, cô có thể không quan tâm. Nhưng giờ đã biết, cô sẽ không vì điều đó mà rời xa anh, càng không vì ánh mắt người khác mà lùi bước.
"Tạ Hoán, tan học chúng ta cùng đi ăn trưa được không anh?"
"Anh muốn ăn gì? Em mời anh nhé." Cô tiếp tục hỏi.
Xung quanh vang lên tiếng cười giễu cợt.
Tiêu Nhiên xoay người, lạnh lùng nhìn cô: "Ông đây không thiếu tiền ăn cơm."
Tống Ôn Ngôn nhận ra mình lỡ lời, vội xua tay: "Không phải mà, em không có ý đó. Vậy anh mời em được không ạ?"
"Cút." Anh không nương tay, quay người bỏ đi.
Tống Ôn Ngôn đứng phía sau, ánh mắt lặng lẽ nhìn bóng lưng thẳng tắp của chàng trai.
Cô thấy có chút tủi thân, Tạ Hoán trước đây sẽ không đối xử với cô như thế.
Tống Ôn Ngôn thở dài, cố kìm nước mắt, quay người đi về phía lớp học.
Hứa Hách đưa Tiêu Nhiên đi tìm Tần Triển Việt.
Tâm trạng Tiêu Nhiên không tốt, đánh nhau là cách để xả giận thích hợp nhất.
Khi bọn họ đến nơi, Tần Triển Việt đang bị một cô gái đè xuống đất đánh tơi tả. Đối phương cũng giống bọn họ, là một nhóm nữ lưu manh không đàng hoàng.
Tần Triển Việt vốn có miệng độc, cậu ta chọc giận Trình Nguyễn, cô ta liền dẫn theo hội chị em gái đánh cậu ta bầm dập.
Một nhóm nữ lưu manh đánh một nam lưu manh, Tần Triển Việt suýt nữa phải quỳ xuống hát khúc "Chinh phục".
Nhìn thấy Tiêu Nhiên, Tần Triển Việt bỗng dưng tỉnh táo lại: "Anh Nhiên, cứu em! Đám con gái này muốn đánh chết em!"
Trình Nguyễn ngẩng đầu, thấy Tiêu Nhiên liền sững sờ: "Tạ Hoán?"
Xác nhận khuôn mặt này đúng là người trong ký ức, cô ta rạng rỡ hẳn lên: "Anh thật sự là Tạ Hoán!"
Tiêu Nhiên lạnh lùng liếc cô ta một cái: "Thả ra."
Trình Nguyễn nhìn anh đến ngây người, ngoan ngoãn buông tay.
Nhiều năm không gặp, chàng trai thư sinh ngày nào giờ đã trở nên mạnh mẽ, kiên cường, sự phóng túng và ngang ngược lại càng khiến người ta xao động.
Trước đây cô ta từng thích anh, nhưng khi ấy Tạ Hoán luôn theo đuổi cô bạn thanh mai Tống Ôn Ngôn, chẳng bao giờ nhìn cô ta lấy một lần. Không ngờ bây giờ lại có cơ hội gặp lại.
Trình Nguyễn là thiên kim của tập đoàn Trình Thị. Khi Tiêu Nhiên vẫn còn là Tạ Hoán, hai nhà từng hợp tác, nhưng sau biến cố của nhà họ Tiêu, họ cũng mất liên lạc. Tiêu Nhiên chẳng có ấn tượng gì với cô ta cả.
Anh lạnh lùng quay đi, mặc cho Trình Nguyễn gọi mấy tiếng nhưng không thèm đáp lại.
Sau khi ba người rời đi, một nữ lưu manh hỏi Trình Nguyễn: "Chị Nguyễn, anh ta là ai vậy?"
Là ai ư?
Trình Nguyễn hừ lạnh một tiếng.
Tạ Hoán năm xưa là đóa hoa cao ngạo khó với, còn Tiêu Nhiên bây giờ chẳng khác nào bùn đất dưới chân cô ta, muốn giẫm đạp thế nào cũng được!
Với tính khí tiểu thư của Trình Nguyễn, những người xung quanh chẳng dám nói gì.
Cô ta nhìn Tiêu Nhiên đi về trường cấp ba, chợt nhớ ra một chuyện. Theo cô ta biết, thiên kim nhà họ Tống cũng học ở trường này, mà bố mẹ cô ta còn từng bảo cô ta nên làm thân với Tống Ôn Ngôn. Tiêu Nhiên chắc hẳn là đến tìm cô ấy.
Cô ta không tin, ngày xưa không có được, chẳng lẽ bây giờ cũng không?
Trình Nguyễn liền đi theo anh.
Tiêu Nhiên quả thật đến trường cấp ba, bước chậm rãi, tìm kiếm từng lớp một, mong nhìn thấy Tống Ôn Ngôn.
Khi đến lớp một, Trình Nguyễn bất ngờ bước lên khoác tay anh. Tiêu Nhiên dừng lại, lạnh lùng liếc đôi tay cô ta, ánh mắt bén như gai nhọn: "Buông ra."
Nhiều người trong lớp một nhìn thấy cảnh này, không khỏi há hốc mồm.
Trình Nguyễn là nhân vật có tiếng ở trường, học lớp 12, vừa xinh đẹp lại biết chơi đàn piano, gia cảnh giàu có, nhiều người theo đuổi.
Không ngờ cô ta lại có quan hệ với tên lưu manh Tiêu Nhiên!
Trình Nguyễn cười tươi như hoa: "Dù gì chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, đừng dữ như vậy chứ."
Tiêu Nhiên híp mắt, vừa định động tay thì Trình Nguyễn lập tức buông ra, lùi lại một bước, nở nụ cười quyến rũ: "Hẹn hôm khác cùng ăn cơm nhé, Tạ Hoán."
Nhiều người trong lớp một nhìn ra ngoài. Ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Nhiên quét qua, họ lập tức rụt đầu lại.
Anh tiếp tục tìm Tống Ôn Ngôn.
Khi đến lớp hai, anh nhìn thấy cô ngồi ở vị trí gần cửa sổ, hàng thứ tư.
Một lúc sau, đến lượt cô lên bục giới thiệu bản thân. Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại của cô vọng ra khỏi lớp, lọt vào tai anh.
"Chào mọi người, mình là Tống Ôn Ngôn. Sau này mong được mọi người giúp đỡ."
Cô mỉm cười nhè nhẹ, điềm tĩnh và ấm áp.
Tiêu Nhiên đứng ở nơi cô không thể nhìn thấy.
Ánh sáng trong trẻo buổi sáng rọi xuống chân cô. Cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa, ngoan ngoãn đứng trên bục làm quen, bên dưới cả lớp đều nhìn đến ngây người.
Cô thật sự rất đẹp. Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Nhiên chưa từng thấy cô gái nào đẹp hơn cô.
Một người như cô đáng được yêu thương, không nên cùng anh đi chịu khổ.
Tiêu Nhiên quay người rời đi.
@ a i k h i e t
Từ đó, Tống Ôn Ngôn không gặp lại Tiêu Nhiên nữa.
Hai tháng liên tiếp không có chút tin tức nào về anh.
Thậm chí, cả những tên đàn em quanh anh cũng biến mất.
Nhưng cô không biết có một tin đồn đang âm thầm lan rộng trong trường.
Tháng 11, hôm Tống Ôn Ngôn nghe được tin đồn đó, cô đang làm nhiệm vụ trực nhật.
Trường cấp ba Tuyên Thành cứ nửa tháng lại phân công học sinh các lớp dọn dẹp khu vực trong trường một lần.
Cô đang quét lá cây thì nghe thấy tiếng bàn tán từ các học sinh cùng khối.
"Các cậu còn nhớ Tiêu Nhiên không?"
"Là cái tên đã lớn tướng mà còn làm đầu gấu ấy à?"
"Đúng, chính là hắn!"
Tống Ôn Ngôn đang quét thì khựng lại.
Hai cô gái tiếp tục trò chuyện, một người tặc lưỡi cảm thán: "Trước đây tớ chỉ nghĩ hắn là một tên đầu gấu bình thường, chỉ được mỗi cái mặt đẹp thôi. Ai ngờ hắn từng là một thiếu gia giàu có, ba phá sản rồi bị chủ nợ ép đến mức tự sát. Mẹ hắn giận quá giết chết tên chủ nợ, sau đó bị kết án tử hình. Cả gia đình hắn, nợ nần đều do người khác giúp trả hết đấy."
"Thì ra là con của kẻ giết người. Bảo sao hắn xấu xa đến thế, đúng là cha mẹ thế nào thì con cái thế nấy."
"Đúng vậy, hắn... Á!!"
Hai người bỗng bị dội nguyên một xô nước, toàn thân ướt sũng. Tháng 11 trời lạnh thấu xương, cả hai lạnh tới mức run cầm cập.
Nhìn rõ người dội nước là ai, cả hai sững sờ. Là Tống Ôn Ngôn, người vừa nhập học đã được bầu chọn là hoa khôi của trường.
Cô chẳng phải luôn dịu dàng, dễ nói chuyện sao?
Giờ lại phát điên gì thế này?
"Tống Ôn Ngôn, cậu làm gì vậy!"
Tống Ôn Ngôn lạnh lùng đặt xô nước xuống đất: "Hai người không có tư cách đánh giá người khác, lo cho bản thân thật tốt đi đã!"
Hai cô gái biết cô là "học trò cưng" của các thầy cô, càng thêm tức giận: "Liên quan gì đến cậu!"
"Chẳng lẽ cậu thích Tiêu Nhiên à?"
"Đúng, tôi thích anh ấy!" Cô lạnh lùng nhìn thẳng vào hai cô gái, ánh mắt sắc bén, chẳng còn chút dịu dàng hay ngoan ngoãn ngày thường khiến bọn họ kinh hãi.
Tống Ôn Ngôn trừng mắt nhìn họ rồi chạy ra ngoài, muốn thử tìm Tiêu Nhiên.
Dù hai tháng qua cô đã làm chuyện này nhiều lần, dù chẳng có kết quả, cô vẫn muốn tìm anh.
Cô không hề biết Tiêu Nhiên luôn theo dõi cô từ xa. Hai tháng nay, ngày nào anh cũng đến trường nhìn cô, âm thầm đưa cô về nhà.
Càng không biết rằng khi nghe cô nói thích mình, anh vừa mừng rỡ vừa lo sợ, tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh thậm chí còn nghĩ đến việc bất chấp tất cả để đưa cô đi, đi thật xa, để cô chỉ thuộc về anh mà thôi.
Nhưng tình yêu ấy, mẹ nó chứ, thật sự là thứ dày vò người ta nhất.
Một cô gái tốt như vậy nên ở trên đỉnh mây, sao anh nỡ kéo cô xuống trần gian chịu khổ cùng mình được?
Tháng 11 ở Tuyên Thành đã rất lạnh, trời mưa lất phất. Tống Ôn Ngôn mặc áo len trắng, khoác áo màu nâu nhạt ở ngoài, quàng khăn cùng màu che nửa khuôn mặt, vẫn xinh đẹp đến lạ thường.
Cô không biết nên tìm Tiêu Nhiên ở đâu, vẫn như thường lệ đến con hẻm nhỏ kia trước, không thấy anh, lại đến quán bar lần trước anh uống rượu để chờ.
Một khi đã quyết chuyện gì, cô rất cố chấp, cố chấp một cách ngốc nghếch.
Cô đứng ngoài quán bar chờ rất lâu trong gió lạnh, nhưng Tiêu Nhiên vẫn không đến.
Tiêu Nhiên đứng trên tầng hai đối diện nhìn cô, đôi mắt đỏ quạch, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Nhìn cô bị lạnh, nhìn thân hình nhỏ bé ngoan ngoãn đứng ngoài quán bar, anh đau lòng đến mức gần như phát điên lên.
Anh không biết mình đang hành hạ cô hay chính mình nữa.
Có lẽ là chính anh. Rời xa cô, ngày nào anh cũng sống không ra sống. Gặp lại cô, anh lại chẳng có cách nào cho cô một cuộc sống tốt đẹp. Chính anh cũng không biết nên làm thế nào.
Tống Ôn Ngôn hà hơi ấm vào đôi tay, không ngừng nhìn xung quanh. Mỗi lần thấy có người đi tới, cô đều ngẩng đầu, nhưng không lần nào là Tạ Hoán của cô cả.
Trời ngày càng lạnh, cô rất rét, nhưng không chịu rời đi.
Cô bé cúi đầu xoa xoa tay, trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày thể thao nam, tiếp đó là một chiếc áo khoác ấm áp khoác lên người cô.
Tống Ôn Ngôn lập tức nắm lấy tay anh: "Đừng đi mà."
Mấy chữ ấy như một nhát dao đâm sâu vào tim Tiêu Nhiên. Anh tiến đến, ôm cô thật chặt: "Ngốc ạ, em làm gì thế này."
Tống Ôn Ngôn đã rất lâu rồi không được anh ôm. Khi còn nhỏ, bọn họ đều ôm nhau rất nhẹ nhàng. Anh luôn bảo vệ cô, không để cô cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào khác.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, cô có thể cảm nhận được sự yêu thương và dịu dàng từ anh.
"Tạ Hoán, đừng bỏ rơi em nữa, được không anh?"
Tiêu Nhiên không trả lời, muốn nói với cô bé ngốc này anh đã không còn là Tạ Hoán từ lâu rồi. Từ lúc nhà họ Tạ phá sản, hôn ước giữa hai người cũng không còn hiệu lực nữa. Cô hoàn toàn có thể thích người khác rồi.
Anh định lựa lời nói, nhưng cuối cùng chỉ có thể ôm cô chặt hơn, chẳng thốt nên lời, cũng chẳng dám nói.
Tống Ôn Ngôn vẫn rất quấn lấy anh. Anh dỗ dành cô nghe lời rồi đưa cô về nhà.
Sau đó, Tiêu Nhiên lại biến mất, cũng không để lại bất kỳ cách nào để liên lạc cho cô.
Anh đến bất ngờ, đi cũng đột ngột. Đến mức Tống Ôn Ngôn suýt nữa nghĩ rằng cái ôm trong đêm mưa hôm ấy chỉ là một giấc mơ.
Giấc mơ ấy cứ thế kéo dài cho đến mùa hè học kỳ hai năm lớp 10, Tiêu Nhiên vẫn không xuất hiện.
Cô không chờ được Tiêu Nhiên, nhưng lại nghe được những tin đồn hẹn hò của anh và Trình Nguyễn. Các bạn cùng lớp bàn tán rất chi tiết, nói rằng họ đã hẹn hò từ lâu rồi, thường xuyên xuất hiện cùng nhau ở quán bar và nhà hàng gần trường. Còn có học sinh lớp một khẳng định đã thấy họ tay trong tay trò chuyện vui vẻ ngoài hành lang.
Tống Ôn Ngôn không tin Tiêu Nhiên sẽ thích Trình Nguyễn, nên cũng chẳng để tâm.
Cô thay đồ chuẩn bị cho tiết thể dục. Nắng gắt, thầy giáo bảo chạy khởi động năm vòng.
Tống Ôn Ngôn vốn không giỏi môn thể dục, có lẽ vì đang suy nghĩ mông lung, cô lơ đãng chạy rồi bị bạn cùng lớp đụng ngã.
Một bóng người cao lớn đột nhiên lao đến nhanh như chớp, đấm ngã cậu bạn kia. Trong lúc hỗn loạn, cô nghe thấy giọng Tiêu Nhiên giận dữ quát: "Mày không có mắt à? Đụng trúng em ấy mà không biết à!"
Mũi Tống Ôn Ngôn bỗng cay xè, cô muốn khóc.
Mấy tháng trôi qua rồi, cuối cùng anh cũng chịu xuất hiện rồi.
Thầy thể dục bước tới kéo mọi người ra. Tiêu Nhiên ngồi xổm xuống bế cô lên rồi chạy đi: "Có đau không?"
Tống Ôn Ngôn ấm ức gật đầu, khóc thút thít ôm lấy cổ anh: "Đau."
Cô vừa khóc vừa thở gấp khiến Tiêu Nhiên hoảng hốt. Anh dỗ dành: "Đừng khóc, tôi đưa em đi gặp bác sĩ."
Phòng y tế ở khá xa, anh bế cô chạy dưới cái nắng gay gắt, mồ hôi thấm đầy trên mặt.
Tống Ôn Ngôn đưa tay lau giúp anh: "Tạ Hoán, em không đau đâu."
"Im miệng!" Anh quát khẽ, liếc nhìn vết thương đang rướm máu trên đầu gối cô, gương mặt tối sầm lại.
Tống Ôn Ngôn cười nhẹ, ngoan ngoãn để anh bế.
Anh lao thẳng vào phòng y tế, hét lớn gọi bác sĩ. Bác sĩ bị dáng vẻ hùng hổ của anh dọa sợ: "Có chuyện gì vậy?"
"Xem vết thương của em ấy đi!"
Bác sĩ liếc qua vết xước nhỏ trên đầu gối cô, khóe miệng giật giật. Chỉ là trầy xước nhẹ thôi mà, có cần phải căng thẳng thế không?
Nhưng nhìn chàng trai trước mặt đang lườm mình bằng ánh mắt hung hãn, bác sĩ không dám nói gì. Cô ấy im lặng xử lý vết thương cho Tống Ôn Ngôn, dặn dò: "Đừng để dính nước, nghỉ ngơi một chút là ổn."
Nghe xong, Tiêu Nhiên nới lỏng nắm tay.
Anh không thèm nhìn Tống Ôn Ngôn đang ngồi một bên, quay người bỏ đi.
Sao Tống Ôn Ngôn có thể để anh đi dễ dàng như vậy.
Dù chân có hơi đau, cô vẫn bướng bỉnh chạy theo sau: "Tạ Hoán, Tạ Hoán!"
Anh quay lại, khuôn mặt không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng: "Tôi không phải là Tạ Hoán."
Cô vẫn là cô gái nhỏ của nhà họ Tống, nhưng anh đã không còn là Tạ Hoán nữa rồi. Họ vốn không thuộc cùng một thế giới.
Tống Ôn Ngôn nghe vậy lại bật cười, hai tay đan sau lưng, bước lên trước mặt anh.
Cô mặc áo thun trắng, quần thể dục đen, tóc búi gọn gàng. Một vẻ đẹp tinh khôi, tươi trẻ. Cô mỉm cười rạng rỡ, đôi môi cong cong, nghịch ngợm nói: "Vậy từ giờ em gọi anh là Tiêu Nhiên nhé."
Cô nghiêng đầu, dáng vẻ ngây thơ lại năng động: "Tiêu—— Nhiên——"
Gió nhẹ thổi qua, ngọn cây đung đưa. Từng sợi tóc mềm mại bên tai cô phấp phới trong không trung.
Tiêu Nhiên nhếch môi cười lạnh, bất ngờ kéo cô lại gần. Tống Ôn Ngôn ngã vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Ngón tay thô ráp của chàng trai bóp nhẹ má cô.
Anh nheo mắt, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo, sáng ngời như chứa cả bầu trời mùa hè của cô.
"Cô gái nhỏ họ Tống, em có biết gọi như vậy là phải chịu trách nhiệm không?"
Tống Ôn Ngôn hơi đau, nhẹ nhàng hỏi: "Phải chịu trách nhiệm gì cơ?"
Người khác có thể gọi anh là Tiêu Nhiên, chẳng lẽ cô không thể sao?
Ánh mắt ấm ức của cô khiến Tiêu Nhiên hơi nới lỏng lực tay.
Ánh nắng hôm nay thật chói chang, trong gió thoảng một mùi hương ngọt ngào.
Anh biết mùi hương này từ đâu mà ra, chính là từ cô gái nhỏ bé trước mặt. Cô như một cục bông gòn, vừa mềm mại vừa thơm ngát.
Cố tình đến dụ dỗ anh đây mà.
Tiêu Nhiên thầm chửi một câu.
Anh biết mình không nên nghĩ như vậy, có lẽ anh chính là một kẻ cầm thú. Nhưng nhìn dáng vẻ e thẹn, dịu dàng của cô.
Anh không thể tự chủ được việc muốn trêu chọc cô.
Muốn đến mức máu trong người sôi sùng sục cả lên.
Thôi thì cứ thế đi.
Là cô tự nguyện đến gần anh, hết lần này đến lần khác.
Anh không còn đủ sức để đẩy cô ra nữa rồi.
Tiêu Nhiên bước lên một bước, khí thế lạnh lùng. Anh rũ mắt nhìn cô, bỗng nhiên hạ giọng nói: "Anh sẽ chịu trách nhiệm với em."
Câu nói này khiến Tống Ôn Ngôn có chút mơ hồ.
Chàng trai đột nhiên bế cô lên, đặt cô ngồi trên bậc đá cao ba mươi centimet trước mặt, ánh mắt khó tả của anh khiến cô sợ hãi, muốn lùi lại, nhưng Tiêu Nhiên không cho phép.
Anh kéo cô vào lòng, hai cánh tay rắn chắc như tường đồng vây chặt lấy cô.
Môi của cô gái bị hôn, chính xác hơn là bị cắn.
Cảm giác ấm áp và xa lạ khiến đồng tử Tống Ôn Ngôn dần dần mở to.
Không biết qua bao lâu, đôi môi của cô bị hôn đến đau nhức, cơ thể bắt đầu run rẩy.
Tiêu Nhiên nhận ra. Anh buông cô ra, cô gái nhỏ dường như bị dọa, đôi mắt ngấn nước như muốn khóc mà lại không khóc được.
Anh cảm thấy đau lòng, có chút hối hận, nhưng chỉ một chút mà thôi.
Trời biết cảm giác hôn cô tuyệt vời đến mức nào.
Nhưng cô gái nhỏ vẫn cần được dỗ dành.
Tiêu Nhiên hạ giọng, cười nhẹ: "Đừng khóc, cho em đánh anh được không?"
Nhưng vừa dứt lời, nước mắt của Tống Ôn Ngôn đã rơi lã chã. Tiêu Nhiên ngẩn ra, vội đưa tay lau nước mắt cho cô.
Da anh thô ráp, lau lên mặt cô với lực hơi mạnh, khuôn mặt trắng nõn của cô gái nhỏ nhanh chóng bị anh làm đỏ lên, khiến anh chỉ muốn tự tát mình một cái.
"Đừng khóc, đừng khóc, là lỗi của anh, anh là tên khốn, là tên lưu manh, là cầm thú!" Chàng trai luống cuống, thân hình cao lớn của anh bất lực đứng trước mặt cô, cẩn thận vươn tay định chạm vào tóc cô để dỗ dành.
Tống Ôn Ngôn hất tay anh ra: "Đồ xấu xa! Anh biến mất lâu như thế lại không nói một lời, gặp lại còn làm cái trò cưỡng hôn này nữa!"
"Phải phải phải."
Tiêu Nhiên lại siết chặt vòng tay ôm lấy eo cô khiến Tống Ôn Ngôn giật mình. Cô tức giận: "Anh còn định làm gì nữa đây?"
"Không phải." Anh nói, "Em gọi anh là Tiêu Nhiên, từ giờ em là bạn gái của anh rồi. Anh sẽ chịu trách nhiệm, sẽ đối tốt với em, thậm chí có thể cho em cả mạng sống của anh."
Tống Ôn Ngôn quên cả khóc, mở to mắt nhìn anh, có hơi ngượng ngùng: "Anh..." Trước đây anh đâu có nói như vậy đâu Tạ Hoán.
Phải rồi, Tạ Hoán đã trở thành Tiêu Nhiên.
Anh thay đổi rồi, trở nên hư hỏng hơn.
Khuôn mặt Tống Ôn Ngôn đỏ lên.
Tiêu Nhiên hỏi cô: "Điềm Điềm có đồng ý không?"
Anh rất căng thẳng, nhưng che giấu rất kỹ, chỉ để cô nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt mình.
Tống Ôn Ngôn xấu hổ cúi đầu: "Anh đừng hỏi như vậy nữa. Chẳng phải chúng ta đã đính hôn rồi sao?"
Đính hôn nghĩa là đã là hôn phu, hôn thê, chỉ đợi đến tuổi là kết hôn thôi. Cô luôn nghĩ như vậy.
Tiêu Nhiên thật sự là quá xấu xa.
"Tự mình nói đi." Anh thấp giọng cười: "Không phải Điềm Điềm luôn rất nghe lời sao?"
Nói gì cơ?
Nói đồng ý hẹn hò với anh à?
Dù bây giờ cô đang là học sinh cấp ba, không được yêu sớm.
Nhưng mà...
Mặc kệ đi, dù sao sau này cũng sẽ kết hôn mà.
Cô quyết tâm học hành chăm chỉ, sẽ không để việc yêu đương ảnh hưởng đến thành tích đâu.
Cô gái nhỏ không dám ngẩng đầu, giọng khẽ khàng: "Ừm, em là bạn gái của anh."
Vừa dứt lời, cằm cô bị nâng lên, đôi môi lập tức bị hôn mãnh liệt.
Hơi thở gần như bị cướp hết.
Thì ra Tạ Hoán biến thành Tiêu Nhiên lại có thể hung hãn như thế.
Cô đẩy anh ra, cố gắng thở dốc, cực kỳ tội nghiệp nói: "Anh, anh đừng hôn mạnh như thế."
Tiêu Nhiên cười nhẹ, xoa xoa má cô: "Ngoan nào, bạn gái nhỏ của anh."