Tiêu Nhiên chỉ cười mà không trả lời.
Vì Ngô Thiên và Thượng Quan Lâm có thể hợp tác với Quốc tế Vinh Thành nên công ty Minh Khởi của anh dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Đặt hai con sói bên cạnh Tống Ôn Ngôn, Tiêu Nhiên làm sao có thể yên tâm được.
Anh nắm lấy tay cô, hỏi: "Vừa đi đâu vậy?"
"Làm chuyện xấu ạ."
Tiêu Nhiên hơi nhướng mày: "Nhóc hư hỏng."
Anh cúi xuống định hôn cô thì một tiếng ho khan từ người lớn vang lên.
Tống Ôn Ngôn lập tức đẩy anh ra, quay sang nhìn cha mẹ mình: "Ba, mẹ."
Tống Tại Giang chỉ khẽ ừ một tiếng, ánh mắt không mấy thiện cảm hướng về Tiêu Nhiên.
Giả Nhu Quân mỉm cười: "Cả nhà ngồi xuống đi. Ngôn Ngôn, con cũng nghe thử đi, toàn là chuyện kinh doanh, rất nhanh thôi con sẽ phải tiếp xúc."
"Dạ."
Tiêu Nhiên hơi bất ngờ khi biết Tống Ôn Ngôn sẽ bắt đầu học kinh doanh. Đây là điều cô chưa từng nhắc đến với anh.
Cả gia đình ngồi xuống. Tiêu Nhiên là người mở lời trước, thái độ chân thành: "Bác trai, bác gái, cháu mang theo thành ý trăm phần trăm để hợp tác lần này."
Tống Tại Giang hỏi: "Chẳng hạn như?"
Tiêu Nhiên đáp: "Ví dụ, một phần các đối tác của nhà họ Trình hiện đang hợp tác với cháu, cháu có thể chuyển toàn bộ cho Quốc tế Vinh Thành."
Tống Tại Giang sững lại, bởi đây thực sự là một món hời lớn.
Giả Nhu Quân gật đầu: "Quốc tế Vinh Thành luôn hoan nghênh mọi sự hợp tác có thành ý. Tài năng của Tổng giám đốc Tiêu, chúng tôi đều ghi nhận. Huống chi cậu và Ngôn Ngôn còn có mối quan hệ này, chuyện này thật ra không cần bàn thêm, tôi đồng ý."
Bà quay sang chồng: "Anh thì sao?"
Tống Tại Giang nhấp một ngụm cà phê: "Em không có ý kiến, anh cũng không có ý kiến."
"Vậy thì tốt. Chúng ta hãy bàn tiếp về hợp đồng nhé."
Tiêu Nhiên gật đầu: "Đương nhiên ạ."
Trong suốt một tiếng tiếp theo, cả nhà tập trung thảo luận các điều khoản hợp tác. Tống Ôn Ngôn ngồi bên cạnh lắng nghe rất nghiêm túc. Thấy cô thực sự có ý học hỏi, Tiêu Nhiên cố gắng giải thích bằng cách đơn giản nhất. Không ngờ, cô còn có thể đưa ra vài câu hỏi xảo quyệt khiến anh thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích rõ ràng cho cô.
Giây phút ấy, Tiêu Nhiên đột nhiên nhận ra Tống Ôn Ngôn không còn là cô gái anh thường thấy nữa. Cô trở nên sắc sảo, bản lĩnh và tràn đầy khí chất.
Giả Nhu Quân không bỏ lỡ ánh mắt chan chứa tình cảm và ánh sáng dịu dàng của Tiêu Nhiên khi anh nhìn con gái mình.
Bà âm thầm gật đầu hài lòng.
Sau khi thảo luận xong, Tống Tại Giang bảo người soạn một bản thảo hợp đồng: "Hôm nay tạm bàn đến đây, chúng ta hẹn ngày chính thức ký hợp đồng."
Tiêu Nhiên đáp: "Cháu lúc nào cũng sẵn sàng ạ."
Giả Nhu Quân nói: "Ngôn Ngôn, con dẫn Tổng giám đốc Tiêu đi dạo quanh nhà một chút đi. Lát nữa cùng ở lại dùng bữa tối."
Tiêu Nhiên đứng dậy, mỉm cười lịch thiệp: "Làm phiền cô Tống rồi."
Tống Ôn Ngôn liếc anh một cái, cố giữ vẻ thản nhiên: "Đi thôi."
Khi rời khỏi phòng khách, Tiêu Nhiên lập tức bám lấy cô, kéo cô vào căn nhà nhỏ bên cạnh. Tống Ôn Ngôn vừa bực vừa buồn cười: "Tiêu Nhiên, anh muốn làm gì thế?"
"Muốn hôn em thì tất nhiên phải tìm chỗ không có ai." Anh cười ranh mãnh: "Tất nhiên, nếu em không ngại có người nhìn, anh cũng không ngại."
Tống Ôn Ngôn không nhịn được đấm nhẹ vào anh một cái. Tiêu Nhiên giữ lấy tay cô, hôn lên nắm tay nhỏ bé ấy rồi lại cúi xuống đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi cô, đong đầy cảm xúc.
Cách nhau chỉ vài centimet, đầu mũi anh chạm nhẹ vào đầu mũi cô, khẽ hỏi: "Sao tự nhiên muốn học quản lý công ty vậy?"
"Không phải tự nhiên." Tiêu Nhiên thở nhẹ bên tai cô khiến cô không dám ngẩng lên nhìn anh. Giọng cô nhỏ dần: "Em đã luôn chuẩn bị sẵn sàng."
Tiêu Nhiên giữ lấy cằm cô, hôn phớt qua, thì thầm: "Rất mệt đấy, anh sẽ đau lòng."
Anh dịu dàng dỗ dành: "Anh có thể giúp em. Em không cần làm gì hết, chỉ cần làm vợ anh là đủ rồi, được không em?"
"Ai nói thế, em còn phải làm rất nhiều việc." Tống Ôn Ngôn cố gắng đẩy anh ra, nhưng vòng tay của Tiêu Nhiên siết chặt eo cô khiến cô không thể cử động, "Hôm nay anh làm sao vậy?"
Sao hôm nay lại dính người đến vậy?
Tiêu Nhiên quả thực có chút không ổn, chính anh cũng nhận ra điều đó.
Tống Ôn Ngôn của tuổi 21 và Tống Ôn Ngôn của tuổi 16 vẫn là cùng một người, nhưng đã trưởng thành rất nhiều.
Anh từng nghĩ cô như bông hoa trong nhà kính, đã chuẩn bị sẵn sàng để yêu chiều cô cả đời. Nhưng dần dần, Tiêu Nhiên phát hiện Tống Ôn Ngôn thực chất luôn không ngừng trưởng thành, giống như loài hoa hướng dương mà cô yêu thích, nhiệt huyết và ấm áp.
Cô có học thức nhưng lại khiêm nhường, kín đáo.
Cô dịu dàng, mềm mại nhưng đầy nghị lực và kiên cường.
Tiêu Nhiên từng cho rằng anh rất hiểu cô, nhưng hôm nay, trong lúc họ bàn chuyện hợp đồng, Tống Ôn Ngôn đã thể hiện sự sắc sảo, quyết đoán khác hẳn thường ngày, không hề kém cạnh những người lăn lộn trên thương trường đã lâu.
Chính lúc này, Tiêu Nhiên mới hiểu, Tống Ôn Ngôn có khả năng vô hạn. Cô như lời cô từng nói, sẽ trưởng thành và cô hoàn toàn có thể làm được điều đó.
Một Tống Ôn Ngôn như vậy sẽ càng rực rỡ hơn.
Tiêu Nhiên ngày càng yêu cô nhiều hơn.
Anh nhìn cô, trong đôi mắt cô nhìn thấy hình ảnh chính mình. Tiêu Nhiên nghiêm túc nâng gương mặt cô lên: "Hãy cứ như vậy đi, trong mắt em mãi chỉ có anh, chỉ nhìn anh, chỉ mình anh thôi."
Tống Ôn Ngôn khẽ cười: "Anh không được mắc chứng bất an đâu nhé."
Tiêu Nhiên: "Hay là em viết cho anh một tờ cam kết đi?"
Tống Ôn Ngôn nhướng mày.
Tiêu Nhiên ôm cô, giọng đầy vẻ uất ức: "Em tốt như thế, ngày càng tốt hơn, đàn ông thích em chắc chắn rất nhiều. Em không nghĩ rằng em nên cho anh chút cảm giác an toàn sao?"
Tống Ôn Ngôn bất đắc dĩ nói: "Đại boss Tiêu, giá trị của anh còn hấp dẫn hơn em nhiều. Anh có biết có bao nhiêu cô gái ở Tuyên Thành và Tú Thành muốn gả cho anh không? Vậy cảm giác an toàn của em thì sao đây?"
"Thế thì ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn nhé?"
Tống Ôn Ngôn thật sự sững sờ.
Tiêu Nhiên nghiêng người, nhẹ nhàng hỏi: "Hửm? Bà Tiêu?"
Tống Ôn Ngôn đỏ mặt: "Em... em chưa tốt nghiệp mà. Với lại, em đã đồng ý với anh rồi, đừng đùa nữa."
Tiêu Nhiên bật cười: "Anh không đùa. Gọi anh một tiếng ông xã đi."
"Tiêu Nhiên, anh thật trẻ con."
Anh không chịu buông tha, vừa ôm vừa hôn, lại còn dỗ dành: "Anh đúng là trẻ con đấy. Em gọi hay không gọi?"
Tống Ôn Ngôn khẽ hắng giọng. Tiêu Nhiên háo hức chờ đợi.
Cô lén nhìn anh một cái, dưới ánh mắt đầy mong đợi của anh, chậm rãi nói: "Ông... ông xã."
Ngay giây tiếp theo, nụ hôn của Tiêu Nhiên lập tức phủ xuống.
Nụ hôn ấy thật dữ dội.
Đôi mắt Tống Ôn Ngôn dần ngấn lệ, cuối cùng cũng đẩy anh ra được: "Anh làm gì vậy, đau đấy!"
"Đau à?" Anh chỉ thấy thỏa mãn.
Tiêu Nhiên định hôn cô lần nữa để an ủi, Tống Ôn Ngôn lập tức kéo giãn khoảng cách: "Được rồi, được rồi, sắp đến giờ ăn cơm rồi. Chúng ta qua đó thôi."
Tiêu Nhiên bật cười: "Được, nhưng em đừng sợ anh, lại đây nắm tay anh nào."
Tống Ôn Ngôn chần chừ một lúc mới tiến tới.
Tiêu Nhiên véo nhẹ má cô: "Sớm muộn gì cũng khiến em viết cho anh một tờ cam kết."
"Trong cam kết sẽ viết gì ạ?"
Tiêu Nhiên thuận miệng đáp: "Viết rằng em yêu anh nhiều đến mức nào."
Tống Ôn Ngôn liếc nhìn anh một cái, đầy trách móc: "Anh mơ đẹp thật đấy."
Mà đúng là Tiêu Nhiên đang mơ rất đẹp.
Nhìn gương mặt đỏ bừng đáng yêu của cô, anh lại không nhịn được ghé sát lại, hạ giọng nói: "Cô bé đáng yêu, hay là để anh viết cho em một tờ cam kết nhé? Em muốn nghe lời đường mật nào anh cũng sẽ viết, kiểu ngọt ngào muốn rụng tim ấy."
Tống Ôn Ngôn nghiêm túc đáp: "Tiêu Nhiên, làm người đừng lố quá vậy chứ."
Tiêu Nhiên: "..."
Cô tỏ vẻ chán ghét, hất tay anh ra rồi chạy đi trước. Thấy anh vẫn đứng im không đuổi theo, cô quay đầu lại: "Ngẩn ra làm gì, mau theo em."
Ánh nắng chiếu xuống làn da trắng ngần của cô, đôi mắt trong veo, thuần khiết mà rạng rỡ.
Tim Tiêu Nhiên bỗng lỡ nhịp, anh bất giác muốn bắt chước những cảnh phim tình cảm sến sẩm đến ê răng, liền nói: "Nàng tiên nhỏ xinh đẹp như vậy, anh trai đây nhất định phải viết thư tình cho em."
Tống Ôn Ngôn cười: "Được thôi, anh trai."
Tiêu Nhiên sững người: "Em vừa gọi gì? Gọi lại lần nữa đi."
Tống Ôn Ngôn không thèm để ý: "Không được, lời hay không nói lần thứ hai."
Tiêu Nhiên nắm tay cô, dịu dàng dỗ dành: "Ngoan nào, gọi thêm một lần nữa đi."
"Không gọi."
"Điềm Điềm của anh ơi~"
Tống Ôn Ngôn cười không ngừng: "Dù anh có gọi em là bà cố cũng vô ích."
"Bà cố, bà cố nhỏ, bảo bối của anh."
Tống Ôn Ngôn bị những lời gọi khẽ, trầm ấm của anh làm đỏ cả mặt: "Anh không biết xấu hổ sao?"
"Không biết, anh chỉ biết yêu em."
Tống Ôn Ngôn bất lực, cô dùng tay che mặt, nhón chân lên, thì thầm bên tai anh: "Anh trai à."
Nói xong, cô nhanh chóng đứng thẳng lại: "Được rồi, đừng làm loạn nữa."
Tiêu Nhiên tan chảy, trái tim hạnh phúc như muốn nổ tung.
Ở cửa sổ tầng hai, ba mẹ Tống Ôn Ngôn đang quan sát toàn bộ sự việc: "..."
Một Tổng giám đốc của công ty lớn đấy.
Sao lại như kẻ thiểu năng thế này...
@ a i k h i e t
Gần đây, Khâu Thủy không cách nào gặp được Tống Tại Giang.
Khi kể với Ngô Thiên về biểu hiện của Tống Ôn Ngôn, Ngô Thiên liền bày cho ả một cách khác.
Khâu Thủy lập tức tin tưởng, chắc chắn Tống Ôn Ngôn không phải đối thủ của Ngô Thiên.
Còn nhà họ Trình, thực tế họ đang âm thầm điều tra một vài sự kiện trong quá khứ mà không để Trình Nguyễn biết. Sau khi mất đi sự bảo vệ của Thượng Quan Lâm, Trình Nguyễn giống như một đóa hoa bị mất đi sự chở che, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giẫm nát.
Người nhà họ Trình thuê để điều tra không ai khác chính là Đường Tiệp Nhân. Cô ấy chỉ mất chút thời gian đã tra ra thân phận thật của Trình Nguyễn.
Cô ta vốn là một đứa trẻ từ trại trẻ mồ côi, nhưng vì nhiều "chứng cứ" giả được sắp đặt khiến cô ta trùng khớp với ngày mất tích của đại tiểu thư nhà họ Trình, cộng thêm những "trùng hợp" do Thượng Quan Lâm tạo ra nên năm đó vợ chồng họ Trình đã tin tưởng không chút nghi ngờ.
Năm xưa, để thoát khỏi cuộc sống tại trại trẻ mồ côi, Trình Nguyễn đã đồng ý hợp tác với Thượng Quan Lâm.
Biết được sự thật, vợ chồng họ Trình vẫn khó lòng tin nổi. Họ không ngờ rằng, suốt hơn chục năm qua, Trình Nguyễn lại có thể mưu mô đến vậy. Bao nhiêu chuyện xấu xa cô ta làm đều là do họ cưng chiều mà ra.
Nhà họ Trình quyết định không làm rùm beng vì gia đình họ đã quá bất ổn, nhưng bà Trình vẫn đủ sức hủy bỏ tư cách tham gia cuộc thi piano của Trình Nguyễn.
Nhận được thông báo, Trình Nguyễn không chỉ bàng hoàng mà còn nhanh chóng nhận ra sự thật đã bị bại lộ.
Không may, trên đường từ trường về nhà, cô ta đụng phải Tống Ôn Ngôn.
Vừa kết thúc cuộc điện thoại với Đường Tiệp Nhân, Tống Ôn Ngôn đã nắm rõ diễn biến sự việc. Nhìn bộ dạng thất thần của Trình Nguyễn, cô chỉ khẽ mỉm cười.
Chính nụ cười ấy đã chọc giận Trình Nguyễn, cô ta lao đến: "Tống Ôn Ngôn, đồ tiện nhân này!"
Tống Ôn Ngôn tránh được cái tát, nhanh chóng phản đòn, giữ chặt tay Trình Nguyễn, ép cô ta cúi người xuống: "Năm xưa cô tính kế tôi và Tiêu Nhiên, có bao giờ nghĩ đến ngày hôm nay chưa?"
"Vậy nên mày luôn ghi nhớ, muốn trả thù tao đúng không?"
"Đúng vậy!" Tống Ôn Ngôn thản nhiên đáp: "Không chỉ vậy, nếu nhà họ Trình càng muốn giấu chuyện này, tôi lại càng muốn công khai. Còn nữa, video của cô và người đàn ông đó trong tuyết, trợ lý của Tiêu Nhiên đã gửi cho tôi rồi. Cô đoán xem, liệu tôi có công bố không?"
"Đồ tiện nhân, đồ hèn hạ!" Trình Nguyễn gào thét, vùng vẫy, thu hút sự chú ý của người qua đường.
Tống Ôn Ngôn bình tĩnh nói: "Cô muốn mọi người biết cô là loại người gì, cứ tiếp tục la hét đi."
Trình Nguyễn phát hiện mình không thể thoát khỏi sự khống chế của Tống Ôn Ngôn, ánh mắt của những người xung quanh càng khiến cô ta bối rối. Cô ta cố ép mình bình tĩnh, hỏi: "Rốt cuộc mày muốn gì?"
"Tôi đâu muốn làm gì. Là cô tự lao đến." Tống Ôn Ngôn buông tay.
Trình Nguyễn xoa cánh tay đau nhức, trừng mắt nhìn cô: "Đợi tao giải quyết xong chuyện này, tao sẽ không tha cho mày!"
"Được thôi. Nhưng cô nên nhanh chân về nhà đi, nếu chậm trễ, chuyện cô không phải con gái nhà họ Trình có thể bị công khai đấy."
Không dám trì hoãn, Trình Nguyễn vội vã đón xe rời đi.
Tống Ôn Ngôn đứng đó, lạnh lùng nhìn chiếc taxi khuất xa.
Nhưng Trình Nguyễn không ngờ rằng, lần cô ta về nhà tìm cha mẹ này đã chấm dứt hoàn toàn hơn mười năm ân nghĩa nuôi dưỡng.
Ánh mắt của vợ chồng họ Trình từ sự phức tạp ban đầu dần trở nên lạnh lùng.
Ban đầu, họ không định làm lớn chuyện, chờ thời cơ để gả cô ta đi liên hôn coi như xong trách nhiệm. Nhưng lần này, hành động náo loạn của cô ta đã hoàn toàn chọc giận họ. Họ quyết định công bố sự thật Trình Nguyễn không phải con ruột của gia đình.
Trình Nguyễn lập tức từ tiểu thư đài các trở thành kẻ chẳng có giá trị gì, bị những tiểu thư từng bị cô ta khinh thường giẫm đạp không thương tiếc.
Cơ hội cuối cùng của Trình Nguyễn, cuộc thi piano mà cô ta kỳ vọng để đổi đời cũng bị tước mất. Không còn đường lui, cô ta đành tìm đến Thượng Quan Lâm, nhưng hắn đã sớm từ bỏ cô ta.
Khi mọi thứ đi đến ngõ cụt, Ngô Thiên xuất hiện...
Những diễn biến này, Tống Ôn Ngôn đã lường trước một nửa, ngoại trừ yếu tố bất định mang tên Ngô Thiên.
Hiện tại, cô tập trung chuẩn bị cho cuộc thi.
Thiếu vắng Trình Nguyễn, giáo sư Tôn đặt toàn bộ tâm huyết và kỳ vọng vào Tống Ôn Ngôn.
Sau một thời gian tiếp xúc, Tống Ôn Ngôn phát hiện ra một điểm chung giữa giáo sư Tôn và Thượng Quan Lâm.
Dường như họ nhìn cô, nhưng ánh mắt ấy lại như xuyên qua cô, ngắm nhìn một người khác.
Sự nhạy cảm khiến Tống Ôn Ngôn nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nhưng vì cuộc thi sắp tới, cô quyết định chờ đến khi kết thúc mới điều tra rõ ràng.
Hai tuần trôi qua nhanh chóng.
Cuộc thi piano danh tiếng được tổ chức tại Tuyên Thành.
Ban tổ chức mời nhiều ngôi sao nổi tiếng trong làng giải trí và các nhân vật danh giá từ giới thượng lưu.
Ban giám khảo gồm những bậc thầy piano quốc tế, các thí sinh đều là cao thủ từ khắp nơi trên thế giới.
Cuộc thi diễn ra theo hình thức loại trực tiếp, kéo dài một tuần.
Không ngoài dự đoán, Tống Ôn Ngôn xuất sắc vượt qua vòng sơ khảo.
Hai ngày sau sẽ là vòng bán kết, cô có chút thời gian để chuẩn bị.
Trong nhóm học trò của giáo sư Tôn, đã có ba người bị loại. Bà an ủi các thí sinh nữ không may, đồng thời cổ vũ tinh thần những người chưa thi.
Ở hậu trường, giáo sư Tôn tìm kiếm bóng dáng của Tống Ôn Ngôn.
Bà nhìn thấy một người đàn ông lịch lãm trong bộ vest, tay cầm ly sữa và bánh ngọt đang từ tốn đút cho cô ăn. Cô gái ngoan ngoãn tựa vào lòng anh, ăn chậm rãi trông rất ngoan ngoãn, rất dịu dàng.
Giáo sư Tôn khựng lại trong chốc lát rồi lặng lẽ rời đi.
Bà chợt nhớ đến Thượng Quan Lâm, một người đàn ông vì yêu mà có thể điên cuồng. Nhưng suốt bao năm, sự cuồng nhiệt đó chỉ cảm động chính bản thân hắn.
Giáo sư Tôn bỗng thấy tiếc cho Tống Ôn Ngôn.
Ai cũng có thể nhận ra, người đàn ông vừa rồi yêu chiều cô hết mực, điều mà Thượng Quan Lâm không bao giờ sánh được. Nhưng Thượng Quan Lâm...
Giáo sư Tôn thở dài. Hắn thực sự là một kẻ điên.
@ a i k h i e t
Tống Ôn Ngôn không ăn được nữa, Tiêu Nhiên lấy khăn giấy lau miệng cho cô: "Bản nhạc hôm nay có vẻ không khó lắm."
Do thường xuyên nghe cô chơi đàn từ nhỏ, Tiêu Nhiên cũng hiểu chút ít về piano.
Tống Ôn Ngôn nói: "Chỉ là vòng sơ khảo, không cần quá phô trương đâu ạ."
"Không sợ bị loại à?"
"Không đâu."
"Tự tin thế cơ à."
Tống Ôn Ngôn mỉm cười: "Dĩ nhiên rồi ạ."
Anh thích nhìn cô như vậy, tự tin lại thẳng thắn.
Từ trước đến nay, Tống Ôn Ngôn làm việc gì cũng rất chắc chắn.
Cô muốn chờ anh, cô đã chờ được.
Cô muốn học kinh doanh, cô đã lấy được bằng.
Cô muốn học Taekwondo và bắn cung, cô cũng đang tiến bộ từng ngày.
Tống Ôn Ngôn khiến Tiêu Nhiên hiểu ra một điều:
– Hãy dịu dàng, nhưng cũng phải mạnh mẽ.
Ánh mắt anh dịu lại: "Điềm Điềm của anh, em rất tuyệt vời."
Tống Ôn Ngôn cười, đôi mắt cong cong: "Sao tự dưng lại nói thế?"
Giọng anh càng nhẹ hơn: "Em là người tuyệt vời nhất trên đời."
Nụ cười của cô thêm phần ngọt ngào, cô ôm anh, đặt một nụ hôn lên má anh: "Tiêu Nhiên của chúng ta cũng là người tuyệt nhất thế gian."
"Ái chà, bây giờ em còn biết nói lời yêu thương nữa cơ à." Tiêu Nhiên nhướng mày trêu chọc.
Tống Ôn Ngôn cười: "Học từ anh đấy."
"Vậy nói thêm vài câu đi."
Tống Ôn Ngôn nhoẻn miệng cười ngọt ngào: "Em thích anh, rất thích anh."
Tiêu Nhiên trầm giọng, cưng chiều: "Anh yêu em, Điềm Điềm."